Con Nhà Giàu

Chương 218



CHƯƠNG 218: ĐIỆN THOẠI CỦA TÔ LỆ HÀM

“Cậu Lưu…”

Lý Siêu ở một bên không khỏi lẩm bẩm một câu, vừa rồi còn giơ giơ cái đồng hồ trong tay mình tỏ vẻ ta đây, kết quả bây giờ, lập tức đứng thẳng.

Giống như một học sinh nghịch ngợm bỗng nhìn thấy giáo viên vậy.

“Anh Siêu, cậu nói là cậu Lưu nào?”

Lúc này, nữ sinh bên cạnh Lý Siêu tò mò hỏi.

“Còn có thể là ai, cậu chủ Lưu Lập của doanh nghiệp khoáng sản Lưu Thị ở huyện Bình An, là người có máu mặt thật sự!”

“Thì ra chính là anh ta!”

“Không ngờ anh ta thật sự khá đẹp trai!”

Lúc này, Lý Minh Tuyết còn cả mấy nữ sinh đám Tô Lệ đều lộ ra vẻ sùng bái nhìn cậu chủ Lưu Lập nhân vật nổi tiếng này.

Mấy nam sinh còn lại, hít thở mạnh cũng có hơi không dám.

Càng đừng nhắc đến nhân viên thu ngân, lập tức đứng thẳng người, tận khả năng nặn ra nụ cười công nghiệp hóa.

Lưu Lập dẫn 4-5 người, lảo đảo đi tới cũng không nhìn đám Trần Lạc Thần, trực tiếp chen hàng đến trước quầy thanh toán.

“Thanh toán!”

Lưu Lập lạnh giọng nói.

“Dạ được cậu Lưu, lần này tổng cộng hết hai mươi ba triệu sáu trăm sáu mươi bốn nghìn, quán ưu đãi 70% cho cậu, cậu Lưu!”

Nhân viên thu ngân khẽ mỉm cười.

Khi nói chuyện, còn không quên lộ ra đường cong của mình.

Ngộ ngỡ tư sắc kiêu ngạo của mình có thể thu hút được sự chú ý của cậu Lưu thì sao?

“Ha ha, ưu đãi cái rắm, thanh toán như giá ban đầu!”

Lưu Lập nói xong, trực tiếp ném một xấp tiền trên quầy.

“Vâng cậu Lưu, xin hỏi cậu muốn có quà tặng ưu đãi gì, chỗ chúng tôi đều có thể tặng cho cậu!”

Nhân viên thu ngân cung kính nói.

“Đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên, in hóa đơn!”

“Vãi, đây chính là cậu Lưu, quá bá khí rồi!”

Mắt của nữ sinh bên cạnh Lý Siêu sắp trợn ngược lên rồi.

Ngay cả Lý Minh Tuyết với Tô Lệ cũng phải ngước nhìn.

Trong lòng cảm thán, đợi khi nào bạn trai của mình có thể bá khí như này thì tốt rồi, ài!

“Này này này, tôi nói anh có biết cái gọi trước sau không hả, chúng tôi còn đợi thanh toán đó, dựa vào đâu mà anh thanh toán trước chứ!”

Triệu Đồng Đồng vốn dĩ bị Trần Lạc Thần còn cả những người bạn cấp ba của Trần Lạc Thần chọc tức rồi.

Bây giờ nhìn thấy trực tiếp có người chen lượt, trong lòng liền cực kỳ không vui.

“Phải đó người anh em, tóm lại phải có trước sau, anh xem tôi đã ở đây đợi nửa ngày rồi!”

Trần Lạc Thần cũng không ngờ có thể đụng phải Lưu Lập ở đây, còn có thể nhìn ra được, vết thương trên mặt của anh ta vẫn còn.

Hôm đó bị rèn một trận không nhẹ.

Có điều đây mới một hai ngày thì lại dám ra ngoài uống rượu rồi.

Lập tức cười khổ nói.

“Hừ, mấy người im miệng, liên quan gì đến anh? Cậu Lưu ở đây, do tôi tiếp!”

Nhân viên phục vụ lúc này từng nổi cáu rồi.

Lập tức lườm Trần Lạc Thần.

“Hừ, tên này không mở mắt, không biết cậu Lưu sao? Hơn nữa cậu Lưu vừa nhìn là biết cảm xúc không đúng, tên Trần Lạc Thần này, đây không phải tự chuốc xui xẻo sao!”

Lý Siêu ở một bên cười lạnh nói.

Mà Trần Lạc Thần thì sao, thấy nhân viên thu ngân châm chọc mình, mà tên Lưu Lập này thì sao, dường như không nghe thấy lời mình nói.

Lập tức cũng nổi giận rồi.

Nhấc chân đá một cước vào mông của Lưu Lập, bụp một tiếng!

“Á!”

Lưu Lập kêu thảm thiết, vết thương trên người lại đau.

“Con mẹ nó, tìm chết!”

Lưu Lập vỗ bàn.

Mà đám Lý Siêu thì sao, toàn bộ đều ngây ngốc rồi, tên Trần Lạc Thần này vậy mà dám đánh cậu Lưu?

Khi Lý Siêu cho rằng Trần Lạc Thần sẽ bị đánh tàn phế.

Không ngờ, Lưu Lập vừa chuẩn bị động thủ, bỗng chốc dừng nắm đấm ở giữa không trung.

“Trần… Trần Lạc Thần?”

Lưu Lập sốc rồi.

Người trước mắt này, không phải chính là Trần Lạc Thần cậu Trần hôm kia ở KTV dẫn người chỉnh anh ta một trận hay sao.

Hơn nữa đám người đó đánh người rất có kỹ thuật.

Trên người mình được lót một tấm đệm trước khi bọn họ ra tay, mình sắp bị phế rồi, nhưng vết sẹo trên người lại không có bao nhiêu.

Hơn nữa bản thân bị đánh, chuyện này cũng chưa hết, đến tối của ngày hôm đó, ba của anh ta bị một đám người dẫn ra ngoài nói chuyện.

Vốn dĩ còn tưởng ba sẽ trả thù cho.

Kết quả ba giống như một đứa trẻ ngoan, sau khi nói chuyện xong trở về thì vui mừng lại giẫm vừa nhảy.

Còn nói trận đòn này của anh ta bị đánh là quá đáng rồi.

Hơn nữa nói với anh ta, người đánh anh ta không phải là người thường, chính là phú nhị đại siêu cấp cực kỳ khiêm tốn đó, Trần Lạc Thần cậu Trần của Kim Lăng!

Sau khi Lưu Lập nghe xong, cũng hít một hơi khí lạnh.

Bản thân suýt nữa gây đại họa.

Trong lòng nghĩ trận đòn này bị đánh thật là xứng đáng, dù sao doanh nghiệp nhận được một khoản đầu tư.

Cho nên lần này, nhìn thấy Trần Lạc Thần, anh ta lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa sợ rồi!

“Anh Trần, thì ra anh cũng ở đây ăn cơm!”

Lưu Lập ôm mông cười he he.

Cái gì thế?

Đám Lý Siêu chuẩn bị xem náo nhiệt thì lập tức sốc.

Cái gì? Lưu Lập vậy mà biết Trần Lạc Thần, hơn nữa mở miệng là anh Trần, dáng vẻ rất thân?

Chuyện này sao có thể chứ!

“Phải, không ở đây ăn cơm, làm sao gặp được anh chen lượt!”

Trần Lạc Thần mỉm cười nhàn nhạt.

Trong lòng nghĩ tối đó bị đánh phải chăng vẫn quá nhẹ.

“Đâu có đâu có! Chủ yếu là ba tôi có đầu tư một ít ở quán này, cho nên bình thường tôi quen rồi, ha ha! Anh yên tâm, bữa ăn này của anh tôi mời, tôi mời! Hơn nữa sau này anh đến đây ăn, đều không mất tiền, tôi bao hết!”

Lưu Lập xoa tay nói.

“Tôi thấy vẫn là thôi đi, cô này ngay cả ba nghìn cũng không bớt cho, hơn nữa một số quà tặng ưu đãi cũng không cho, quán này, chắc tôi cũng chỉ đến một lần này!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Cái gì! Được, anh Trần đợi chút!”

Lưu Lập hằn học liếc nhìn nhân viên thu ngân ở một bên sớm đã có hơi sốc nặng.

Anh ta đâu có nghe không ra, là nhân viên thu ngân này đắc tội với anh Trần rồi.

“Cậu Lưu, thì ra anh ta là bạn của cậu?”

Nhân viên thu ngân lúc này mới biết sợ, phải, vừa rồi Lý Siêu ra hiệu mình làm khó Trần Lạc Thần, cô ta đã làm rồi.

Bởi vì nhà Lý Siêu làm ở cục y tế.

Mà thằng nhóc này, vừa nhìn là biết một tên ngèo kiết xác, cho nên căn bản không có kiêng kỵ.

Nhưng bây giờ, người này vậy mà quen biết với cậu Lưu!

“Bốp!”

Mà Lưu Lập nhấc tay quăng cho nhân viên thu ngân một cái tát vào mặt: “Cái thứ mắt chó nhìn người cũng thấp, anh Trần đến ăn cơm thì không phải là khách hàng sao? Vậy mà dám khinh thường? Lát nữa trực tiếp từ chức với giám đốc của các cô đi!”

“Tôi… vâng!”

Nhân viên thu ngân ôm cái má đỏ bừng, liếc nhìn Lý Siêu.

Lý Siêu lập tức hoảng, giả vờ như không có gì mà nhanh chóng rời khỏi quán.

Lần này chỉ đành nuốt ấm ức vào trong bụng.

Hối hận thật sự không kịp rồi.

Mà Trần Lạc Thần thì sao, nói chuyện khách sáo với Lưu Lập vài câu, sau cũng dẫn đám Tần Nhã rời khỏi.

Dù sao Lưu Lập này chính là một tên quần là áo lượt, hơn nữa không phải là người tốt lành gì, Trần Lạc Thần cũng không muốn qua theo quá gần với anh ta.

Sau khi ra ngoài, cách đó không xa đám Lý Siêu còn đang đứng ở đó.

Vốn dĩ còn muốn xem náo nhiệt của Trần Lạc Thần, kết quả bị vả mặt rồi.

Đặc biệt là Lý Siêu, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Trần Lạc Thần vậy mà quen biết với Lưu Lập!”

Tô Lệ có hơi kinh ngạc.

Lập tức phải nhìn bằng con mắt khác.

“Hừ, người ta cũng chỉ là cho cậu ta chút mặt mũi, các cậu nhìn đi, vừa rồi Trần Lạc Thần không phải cũng trả toàn bộ tiền rồi sao, cũng chỉ là chuyện mặt mũi, cậu Lưu người ta là ai, sao lại nhìn trúng loại người này được chứ!”

Lý Siêu vô cùng đố kỵ.

Lại nói đến Trần Lạc Thần đi, sau khi nói qua một chút về chuyện của Lưu Lập với đám Tần Nhã.

Một đám cũng trở về rồi.

“Vãi, Trần Lạc Thần anh vậy mà ở trong khách sạn tốt như vậy sao?”

Do trước đó đám Triệu Đồng Đồng không có vào khách sạn, cho nên lần này trở về, em họ nhỏ lập tức liền có hơi kinh ngạc rồi.

Hơn nữa vừa rồi đó, Trần Lạc Thần lấy ra nhiều tiền như vậy mời ăn cơm, lại quen biết không ít nhiều, cũng khiến mấy người họ hàng xa này của Triệu Đồng Đồng khác bất ngờ.

Vốn dĩ, còn có mấy nam sinh cố thử theo đuổi Tần Nhã.

Nhưng so sánh lại, bản thân hình như ngay cả Trần Lạc Thần cũng không bằng!

Trần Lạc Thần thì sao, để điện thoại xuống, đi rửa ít hoa quả cho bọn họ.

“Oa chị Đồng Đồng, chị mau nhìn chiếc điện thoại mà Trần Lạc Thần dùng kìa!”

Em họ nhỏ lúc này sửng sốt lấy chiếc điện thoại của Trần Lạc Thần ở trên bàn lại.

Triệu Đồng Đồng cũng thật sự rất bất ngờ, fuck, chiếc điện thoại này phải 30-60 triệu, Trần Lạc Thần dùng cái này?

Mà vào lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần bỗng đổ chuông.

“Tô Lệ Hàm thân yêu? Cô ấy là ai thế?” Em họ nhỏ vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, có hơi sửng sốt.