CHƯƠNG 231: SỰ CHẤN ĐỘNG CẬN KỀ
“Lý Thi Hàm, cô dám đánh tôi ư? Đinh Hạo, con nhỏ này đánh em, anh không nhìn thấy sao?”
Trần Lâm bụm má nhìn Đinh Hạo nói.
Đinh Hạo lại quay mặt đi, tỏ rõ thái độ.
“Các người được lắm, coi như Trần Lâm tôi bị mù đi!”
Trần Lâm mắng một tràng rồi khóc lóc chạy đi.
Lý Thi Hàm cũng gác đũa xuống, rõ ràng sau chuyện này cô cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn uống nữa, một lúc sau cô chào hỏi Đinh Hạo một tiếng rồi cũng đi khỏi.
“Không thể nào tin nổi bàn bè thân thiết giờ lại thành ra nông nỗi này…”
Trần Lạc Thần quan sát mọi chuyện từ đầu tới đuôi, cũng đã nắm được tình hình.
Thật sự để mà nói thẳng ra thì Trần Lâm và Lý Thi Hàm chẳng qua cũng chỉ là đang nhòm ngó căn hộ của Đinh Hạo mà thôi.
Trước kia khi Đinh Hạo còn trắng tay anh vẫn theo bên cạnh hai người đó cả ngày đấy thôi, mà hai người có thèm ngó ngàng gì tới anh ta đâu.
Giờ thì khác rồi, sau khi Đinh Hạo nắm trong tay bất động sản rồi lại có các mối quan hệ xã hội.
Thì hình ảnh của anh trong mắt hai cô gái đã trở nên đẹp đẽ và trưởng thành.
Ôi chao, những chuyện như thế này Trần Lạc Thần là người hiểu rõ nhất.
Không biết sau này khi hai cô gái kia biết rằng tất cả mọi thứ mà Đinh Hạo có trong tay đều là do anh trao cho thì họ sẽ có cảm giác như thế nào đây.
Ha ha, Trần Lạc Thần nở một nụ cười đầy chán chường.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì anh cũng rời khỏi đó.
“Ui chao, cháu gì ơi, cháu chờ một chút đã!”
Trần Lạc Thần vừa bước khỏi nhà hàng thì bỗng anh bị một ông lão ăn xin ở trước cứa túm lấy chân.
“Mẹ, ông là gì vậy?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên hỏi.
“Cháu bé à, cháu có thể vào đây ăn cơm thì chắc chắn cháu rất giàu đúng không? Cho lão ít tiền đi mà! Lão đã nhịn đói nhiều ngày nay rồi!”
Tên ăn xin ôm chân Trần Lạc Thần kể lể.
Mái tóc hoa râm của lão rồi bù, mặt mày dơ bẩn.
Lúc này lão ôm chặt lấy chân anh, có vẻ rất kiên quyết rằng sẽ không chịu thả anh đi nếu anh không cho lão tiền.
Trần Lạc Thần cũng chẳng biết làm gì hơn.
Anh rút ba trăm nghìn từ trong bóp ra rồi đưa cho lão ăn xin.
Ha ha, đúng là dân nhà giàu!
Lão ăn xin nọ vội giật lấy tờ tiền kia, song tay lão vẫn cứ ôm khư khư chân Trần Lạc Thần.
“Ông có thôi đi không hả?”
Lúc này Trần Lạc Thần cũng nổi cáu, anh gằn giọng nói.
“Cháu trai à, lão còn muốn nhờ cậu chuyện này nữa, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện không? Tôi muốn chữa chân của mình!”
Lão ăn xin lại nói.
“Mẹ nó, ông ăn xin kia, ông ỷ mình già muốn làm gì cũng được sao? Muốn ăn vạ tôi hay gì?”
Trần Lạc Thần cũng cạn lời với lão ta rồi.
“Ai là ăn xin chứ? Lão cũng chỉ gặp xui nên mới vậy thôi, chứ không phải ăn xin đâu nhé!”
Ông lão nói.
Mà lúc này trên đường có rất nhiều người đang vây xung quanh.
Trông thấy cảnh này thì bắt đầu xì xầm chỉ trỏ.
“Đúng là xui xẻo quá đi!” Trần Lạc Thần nghĩ bụng.
Ông lão lại lải nhải gọi ‘cháu trai à’.
Cuối cùng anh cũng bó tay, đành phải đưa lão đến phòng khám đối diện.
Trong lúc thầy thuốc trung y đang khám chân cho lão.
Trần Lạc Thần vừa trả tiền vừa bực dọc liếc nhìn ông ta.
Lúc này anh bỗng trông thấy trên ngực của ông lão này có một hình xăm, lại còn là hình đầu rồng nữa chứ, trông nó có vẻ hung tợn như thể đang chuẩn bị cắn nuốt mọi thứ.
Chẳng lẽ ông lão ăn xin này là anh hùng sa cơ lỡ vận thật à?
Trần Lạc Thần nghĩ thầm trong lòng.
Biết đâu lão già này cũng từng là một ông trùm đúng đầu ấy chứ.
Nhưng dù vậy thì cũng chẳng mắc mớ gì tới anh.
Tiền cho ông lão này tổng cộng hết ba triệu, bình thường anh sẽ chẳng bao giờ sắm vai người tốt tùy tiện để cứu lão đâu.
Chẳng qua là vì bị lão ăn vạ thôi.
Trần Lạc Thần nhìn thoáng qua lão ăn xin rồi định đi khỏi đó.
Lúc này trên ti vi ở trong phòng khám bỗng chiếu một đoạn tin vắn của đài truyền hình Kim Lăng.
Là tin tức về sự mất tích của con gái nhà họ Tần -Tần Nhã.
Nói rằng hiện giờ cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc gì gì đó.
Rõ ràng ba của Tần Nhã đang muốn tìm kiếm tin tức của cô thông qua truyền thông.
Trong thấy đoạn tin này thì Trần Lạc Thần lại cảm thấy áy náy.
“Ui cha, cô bé này xinh thật đấy, hy vọng con bé bình an vô sự, xã hội bây giờ mấy tên xấu xa biến thái đầy ra đấy.”
“Đúng đó, thân con gái khi ra ngoài nhất định phải biết bảo vệ bản thân mới được!”
Có bệnh nhân bàn tán.
“Hình như lúc trước tôi có trông thấy cô bé này rồi, một mình cô bé bị mấy thằng đàn ông bao vây!”
Lão ăn xin nằm trên giường bỗng lên tiếng.
Trần Lạc Thần đã định bước ra ngoài, song khi nghe lão nói vậy thì lại quay trở về.
“Ông nói sao? Ông từng trông thấy cô ấy à?”
Trần Lạc Thần sốt ruột hỏi.
Ông lão nhìn Trần Lạc Thần rồi cười hô hố: “Từng thấy rồi, ở bên ngoài nhà ga Kim Lăng đó, hình như lúc đó đang là giữa trưa, cô bé đó đi một mình. Tại cô bé ấy trông vừa trắng trẻo lại vừa cao ráo xinh gái nên lão nhớ rất kỹ, nhưng lúc đó có vài người tới đón cô bé, đám người kia trò chuyện với cô bé đó một hồi rồi cô bé cũng vội vàng lên xe.”
“Sao vậy? Cậu quen cô bé đó sao?”
Ông lão cười nói.
“Ừm!”
Trần Lạc Thần gật đầu đáp.
Anh lại hỏi ông lão kỹ hơn về tình hình lúc đó, theo như lời miêu tả của ông thì người mà ông gặp hôm đó đúng chính xác là Tần Nhã, hơn nữa thời gian cũng trung khớp.
Chỉ cần biết được địa điểm mất tích của Tần Nhã và xác định được cô đã bị bắt cóc thì chuyện này cũng dễ điều tra dễ giải quyết thôi.
Thấy Trần Lạc Thần định đi mất.
Ông lão vội túm anh lại.
“Ông còn muốn gì nữa?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cháu trai à, cháu là người tốt, có thể nói cho lão biết tên của cháu là gì được không?”
“Trần Lạc Thần…”
Trần Lạc Thần nể tình ông ta vừa cung cấp đầu mối nên vội trả lời ông.
“Là họ Trần thật luôn sao? Vậy cậu cho tôi xem phần ngực của cậu đi!”
Khuôn mặt ông lão có vẻ hồ hởi.
Không đợi Trần Lạc Thần kịp nói năng gì thì ông lão đã xông tới kéo áo anh.
Tất nhiên là Trần Lạc Thần sẽ chống cự lại.
Nhưng không hiểu sao lúc này ông lão lại khỏe mạnh cực kỳ, chỉ nhẹ nhàng túm một cái mà hai tay của Trần Lạc Thần đã không thể động đậy gì.
Ông kéo áo của anh ra.
Ông lão này nhíu mày.
“Chậc, sao kỳ vậy trời. Không phải à?”
Ông lão nói rồi nói thả Trần Lạc Thần ra.
Lão già này sao cứ như người điên vậy trời!
Trần Lạc Thần vừa xoa cổ tay vừa nghĩ thầm.
Nhân lúc ông còn đang sững sờ, Trần Lạc Thần vội vàng chạy khỏi đây.
Cùng lúc đó anh cũng gọi điện báo tin này cho Thiên Long Địa Hổ và mấy người Triệu Đồng Đồng biết.
Chắc rằng không lâu sau Thiên Long Địa Hổ sẽ điều tra ra tất cả thôi.
Bời vì Trần Lạc Thần cho rằng chuyện lần này là lừa đảo bắt cóc, chỉ mong rằng Tần Nhã đừng gặp chuyện gì không may…
Còn về ông lão mà anh đã gặp trước cửa nhà hàng hôm nay, đối với anh đó là một cuộc gặp bất ngờ, vậy mà ông lão đó lại vừa hay biết được tin tức về Tần Nhã, điều ấy khiến anh ngạc nhiên hơn cả, thật sự rất trùng hợp!
Nhưng chuyện này tạm thời Trần Lạc Thần không suy nghĩ quá sâu xa.
Quả nhiên chỉ một tiếng sau Thiên Long Địa Hổ đã điều tra ra được mọi chuyện.
Tần Nhã đúng thật là đã bị lừa bắt đi rồi, hiện giờ cô đang bị nhốt ở một khu dân cư cao cấp, đã bị nhốt hai ngày nay rồi.
Mà nguồn cơn của chuyện này là một cậu sinh tên Lý Việt.
Lý Việt nợ tiền xã hội đen ở Kim Lăng, thế nên đã lừa Tần Nhã để gán nợ
Mẹ nó!
Trần Lạc Thần chửi một câu.
Ngay sau đó anh liền thúc giục Thiên Long Địa Hổ hãy chuẩn bị xong mau chóng đi cứu cô.
Thực ra trước khi Trần Lạc Thần gọi đến thì người của Thiên Long Địa Hổ cũng đã sắp tới khu dân cư kia rồi.
Trần Lạc Thần vội vã định chạy tới đó, nhưng rồi lại nhớ ra rằng chiếc G500 của mình đã cho người khác thuê mất rồi, giờ anh đâu thể chạy tới biệt thự Vân Đỉnh để lấy xe rồi lại chạy đi được.
Cũng may khu dân cư kia cách chỗ này không xa, thế là Trần Lạc Thần liền leo lên một chiếc xe đạp công cộng rồi vội vã chạy tới chỗ đó.
“Ầm… Đùng!”
Lúc này mây đen bao phủ khắp, trời cũng chuyển mưa to.
Sau khi nhắn tin cho Triệu Đồng Đồng thì điện thoại của Trần Lạc Thần cũng hết pin tắt nguồn.
Anh đội mưa chạy vội đến khu dân cư Vân Hoa.
Khu dân cư Vân Hoa ngay lúc này.
Bên ngoài có cả trăm chiếc Maybach đang đậu, bao vậy khu dân cư kín kẽ không một chỗ hở, cả bốn cổng đều bị chắn.
Hơn nữa ở đây còn có một đám người mặc áo vest đen rất đông, mỗi người đều đang cầm một chiếc ô màu đen đứng ngay ngắn cạnh xe. Trông vô cùng khí thế.
Có rất nhiều người đang đứng trong nhà cầm điện thoại quay video.
Tin này chắc chắn sẽ hot lắm.
Có chúa mới biết chuyện quái gì đang diễn ra, ai đã chọc giận vị đại ca nào rồi.
Nói chung là chuyện này đã gây nên chấn động mạnh.
Lúc này ở ngay trước của một nhà hàng trong khu dân cư Vân Hoa.
Có một đám người cả năm cả nữ đang đứng núp mưa.
“Cô Mạnh à, mưa lớn lắm rồi, mà cổng khu dân cư lại bị chắn nữa, chúng ta không đi khỏi đây được đâu!”
Một cô sinh viên nói.
“Khụ khụ, nếu không ra được thì cứ ở lại nhà cô Mạnh đi, cô ấy mới chuyển sang nhà mới mà!” Một cậu nam sinh nói.
“Nói thật, nếu hôm nay cô giáo không kêu những sinh viên là người bản địa ở Kim Lăng như chúng ta tới để giúp chuyển nhà thì chúng ta còn lâu mới được thấy cảnh tượng này, mấy chiếc xe ngoài kia toàn là Maybach cả đó! Trời ạ!”
Hầu hết các sinh viên đều sững sờ vì những chiếc Maybach đang vây quanh khu dân cư.
“A? Cô ơi, cô nhìn kìa, cái người đang ngồi trên xe đạp trông quen ghê luôn đó!”
Một cô nữ sinh đang tròn mắt nhìn ngắm xung quanh thì bỗng trông thấy bên ngoài khu dân cư có một cậu sinh viên lái xe đạp công cộng chạy tới, cô bỗng hô lên…