CHƯƠNG 248: XEM MẮT
“Sổ tiết kiệm ba trăm triệu gì chứ?”
Trần Lạc Thần sửng sốt.
Vừa mở cửa ra thì đã trông thấy Tô Đình đang lo sốt vó.
“Cứ kệ anh, anh cần số tiền này!”
Lý Tiếu khó xử nói.
“Dùng làm gì? Anh đang cầm gì vậy? Trời ạ, chi phiếu giá trị lớn như vậy, anh định làm gì?”
Tô Đình nôn nóng nói.
“Đây là tiền đưa cho Trần Lạc Thần! Hai mươi mốt tỷ mua lại chiếc xe mới toang giá sáu mươi tỷ, làm gì có chuyện đó được?”
Lý Tiếu nói.
“Sao lại không chứ? Ăn tiền của Trần Lạc Thần thì sao? Lý Tiếu à, anh có thể mặc kệ ai chứ còn anh ta thì không! Đưa đây cho tớ!”
Tô Đình đưa tay giật lấy tờ chi phiếu.
“Hừ, tiền bán xe tổng cộng là năm mươi tư tỷ, đưa Trần Lạc Thần hai tỷ mốt, chúng ta còn phải đưa cho người môi giới tầm ba trăm triệu tiền cảm ơn nữa đó.”
Lúc này Tô Đình cũng thấy rõ số tiền trên tờ chi phiếu kia.
“Ba mươi ba tỷ? Lý Tiếu, anh có ý gì vậy? À em hiểu rồi, ba trăm triệu kia vốn là anh gom cho Trần Lạc Thần, vậy thì đơn hàng này chúng ta lỗ ba trăm triệu rôi! Đúng không hả? Anh bị điên rồi à?”
Vừa nói dứt lời, Tô Đình tức giận xách một bình rượu lên ném thẳng về phía Lý Tiếu, nhưng lại không trúng anh mà đáp xuống ngay dưới chân Trần Lạc Thần.
Lý Tiếu cũng nổi nóng, hai người sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Đúng thật là chiếc xe này không thể bán được giá năm mươi lăm tỷ rưỡi được, đều là vì bỏ tiền ra đút đầu nọ đầu kia rồi bán đi với giá gốc, vì tối qua Lý Tiếu trông thấy Trần Lạc Thần có vẻ không vui, nghĩ rằng anh đang gặp vấn đề tiền nong.
Nên đã vội vàng nghĩ cách muốn chia tiền cho anh.
Bởi vậy nên anh chấp nhận bù thêm một ít.
Chỉ cần giúp được Trần Lạc Thần.
Tô Đình đập bình rượu rõ ràng là muốn tỏ thái độ cho Trần Lạc Thần thấy.
“Em đưa chi phiếu cho anh, anh đã nói rồi, cho Trần Lạc Thần năm mươi lăm tỷ rưỡi, đưa đây!”
“Mắc gì? Em không đưa. Chúng ta nợ Trần Lạc Thần à? Hơn nữa Lý Tiếu à, nếu không phải lúc học trung học anh vì Trần Lạc Thần mà đâm người ta thì giờ hai tụi mình đâu phải sống như vậy đâu? Lúc đó thành tích của anh đứng đầu cả khối!”
Tô Đình nức nở nói.
“Câm mồm vào, em nói gì vậy chứ?”
Lý Tiếu đỏ mặt mắng cô.
Trần Lạc Thần đứng ở giữa ngăn lại.
Đúng thật, nghe nhắc đến chuyện này thì lòng Trần Lạc Thần lại đau như cắt.
Anh và Lý Tiếu đã ở quen nhau từ tấm bé, nhà Lý Tiếu cũng khó khăn, hai người cùng hoàn cảnh nên dễ dàng thông cảm cho nhau.
Hai người là bạn thân cùng nhau học tập.
Lý Tiếu là kiểu học sinh có thành tích học rất tốt nhưng lại có thói giang hồ.
Chuyện đánh nhau trong khối thường như cơm bữa.
Cũng có rất nhiều lần vì Trần Lạc Thần đánh nhau, tại sao anh lại nói cơn ác mộng của mình là hồi cấp ba mà không phải thời trung học?
Vì hồi cấp hai nhờ có Lý Tiếu nên anh ít bị bắt nạt hơn.
Hơn nữa lúc anh học cấp hai có chơi với một người bạn là con gái.
Lúc đó hai người cũng không hẳn là yêu đương gì, nói chung cũng chỉ là thường thư từ qua lại thôi.
Đại khái là sau này cô gái đó lọt vào mắt xanh của một tên học sinh cũng côn đồ có tiếng, biết cô gái đó thân với Trần Lạc Thần nên ra về đã dẫn người chặn đường định đánh anh.
Lý Tiếu đi cũng với Trần Lạc Thần, hôm đó Trần Lạc Thần bị đánh anh cũng giúp Trần Lạc Thần đánh lại.
Lý Tiếu hăng máu quá nên đã đâm tên đó một nhát.
Nhưng cũng may là không gây chết người.
Nhưng Lý Tiếu đã bị đuổi học vì chuyện đó.
Sau lần đó Trần Lạc Thần cũng bị đánh vài trận.
Còn cô gái kia lúc sau lại quen tên côn đồ có tiếng kia luôn.
Cũng một phần vì lý do này mà khi lên cấp ba rồi đại học thì Trần Lạc Thần đều sợ con gái, cứ thấy con gái là lại rất ngại.
Và từ lúc đó Trần Lạc Thần cũng đã ghi tạc ơn nghĩa của Lý Tiếu trong lòng.
Sau khi bị đuổi học, Lý Tiếu đã dấn chân vào xã hội chứ không về nhà nữa. Hơn nữa sau khi Trần Lạc Thần rời quê đi học thì anh đã đổi số điện thoại mấy lần, dù Trần Lạc Thần có muốn liên lạc với anh thì cũng chẳng được.
Có thể nói tiền đồ tươi sáng của Lý Tiếu đã bị đạp đổ, và chuyện này có mối quan hệ rất lớn với anh.
Đó cũng chính là lý do khiến Tô Đình chướng mắt anh như vậy.
Thật ra Tô Đình cũng là một cô gái tốt bụng, nhà cô có mở một siêu thị rất lớn ở thị trấn, cũng rất khá giả, nhưng cô không vì vậy mà chê bai Lý Tiếu, cô đã ở bên Lý Tiếu từ hồi cấp hai tới tận bây giờ.
Thú thật Trần Lạc Thần có ấn tượng rất tốt về Tô Đình.
Vậy nên cho dù Tô Đình có mắng anh hay đối xử với anh khó chịu tới mức nào thì anh cũng không hề giận dỗi gì.
Quan trọng là Lý Tiếu sống rất tốt, điều đó khiến Trần Lạc Thần thấy rất vui!
Sau khi khuyên hai người xong.
Tô Đình đi lấy đồ ăn sáng.
Cô vừa ăn vừa tán gẫu với Lý Tiếu về những chuyện đã xảy ra ngày trước.
Trần Lạc Thần thì nói chuyện chiếc G500 này là quà tặng khi tham gia hoạt động cho Lý Tiếu biết.
Nhưng còn về chuyện thân phận của anh thì Trần Lạc Thần vẫn còn thấy hơi băn khoăn.
Anh sợ rằng sau khi nói cho Lý Tiếu biết chuyện này thì anh sẽ ngạc nhiên quá đỗi, sợ rằng tình bạn chân thành này sẽ tan vỡ.
Tất nhiên dù có thế nào thì lần này Trần Lạc Thần trở về anh nhất định sẽ cố hết sức để giúp Lý Tiếu, chuyện này không có gì to tát cả!
“Vậy đi Trần Lạc Thần, tớ mà giữ hết số tiền này thì sẽ thấy rất bứt rứt. Dù sao tớ cũng chắc chắn sẽ có vợ rồi, còn cậu thì vẫn chưa chắc chắn, người bạn gái mà cậu quen ở Kim Lăng vẫn chưa chắc là sau này có kết hôn hay không, số tiền này cậu giữ phần nhiều đi, tới lấy ít thôi là được rồi.”
Lý Tiếu vẫn cứ muốn đưa tiền cho Trần Lạc Thần.
Nhưng Trần Lạc Thần kiên quyết không nhận, còn nói nếu Lý Tiếu còn đòi đưa nữa thì anh sẽ đi ngay.
Lý Tiếu nghe vậy mới thôi không nói nữa.
“Hừ, phải vậy chứ, có số tiền này trong tay thì cậu có thể ngẩng cao đầu rồi! Coi như là tiền tớ báo đáp cậu!”
Lúc này Tô Đình mới nở nụ cười.
Trông thấy Lý Tiếu có vẻ hơi khó chịu, cô bèn nói: “Đúng rồi anh Tiếu, lúc trước em có một người đồng nghiệp đi làm chung, mấy hôm trước cô ấy gọi điện thoại cho em nói cô ấy có một người bạn thân vẫn đang nòng lòng muốn lập gia đình, tuổi cũng xêm xêm chúng ta. Cô ấy đang nhờ em tìm người yêu, hay chúng ta nói cho Trần Lạc Thần để hai người họ đi xem mắt thử xem, nếu mà thành công thì Trần Lạc Thần cũng có bến đỗ rồi! Vậy coi như là giúp Trần Lạc Thần một chuyện lớn.”
Lý Tiếu vỗ đùi nói: “Được đó, Trần Lạc Thần, cậu tới xem thử đi, người ta cũng đang muốn lập gia đình, nếu hai người ưng nhau thì cậu có thể kết hôn luôn trong năm nay, không giống cái cô bạn gái ở thành phố mà cậu đang quen, yêu cầu của họ cao, mà người nhà cũng đòi hỏi nhiều thứ, đúng là không thực tế!”
Lý Tiếu quan tâm nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu nói mình không muốn đi.
“Gì mà không đi chứ, đi xem mắt thử thôi có mất gì đâu, có nhất định là phải cưới đâu mà. Nếu thấy thích hợp thì cứ quen thử, không hợp thì thôi, cũng có sao đâu! Coi như là thêm bạn bè thôi.”
Lý Tiếu đang thật sự lo nghĩ cho anh.
Cũng vì vậy nên Trần Lạc Thần cũng ngại không muốn mở lời từ chối.
Bây giờ đâu thể nói với Lý Tiếu là không cần quan tâm anh, nhà anh giàu nứt khố đổ vách.
Vậy thôi chẳng thà anh thắt cổ chết cho xong!
Vậy nên anh cười gật đầu: “Được thôi!”
Cứ gặp mặt một lần đi, Lý Tiếu cũng nói rồi, coi lắm thì quen thêm một người bạn thôi.
“Ha ha, được được. Giờ tớ sẽ hẹn ngay, nhà cô gái kia ở huyện Bình An, để xem có gì trưa nay chúng ta sẽ sắp xếp hẹn một bữa!”
Tô Đình thấy anh đồng ý thì rất vui.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Đình kêu Trần Lạc Thần quay về thay một bộ quần áo đẹp đẹp chuển bị đi.
Trần Lạc Thần cũng trở về.
Vừa đi khỏi đó không bao lâu thì lại nhận được cuộc gọi của Lý Chấn Quốc…