CHƯƠNG 266: TÔI MUA HAI TÒA NHÀ
Bây giờ Trần Lạc Thần cũng rất lo lắng, chuyện này đáng lẽ phải xong hai ngày trước rồi, nhưng sau đó vì chuyện của Lý Tiếu nên chậm trễ một thời gian, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ mới làm.
Bởi vì một số nơi là do chính Trần Lạc Thần chọn, cho nên phải đích thân anh đến.
Trần Lạc Thần bước vào văn phòng bất động sản, sau đó đi thẳng đến quầy tiếp tân.
Về phần nhân viên nghiệp vụ trước kia, lúc nhìn thấy Trần Lạc Thần thì vẻ mặt vừa xấu hổ vừa khinh thường.
Xấu hổ là vì vốn tưởng Trần Lạc Thần là kẻ ăn bám không có tiền, cho nên hôm đó lúc Khương Nhiên Nhiên cùng Trần Lạc Thần đi mua nhà, cô ta bảo Trần Lạc Thần lại mua góp đúng không.
Thái độ đối với Trần Lạc Thần cũng rất lạnh nhạt.
Suy cho cùng cũng không phải là khách hàng có tiền.
Nhưng mà, không ngờ mới cách có một ngày liền đến tát thẳng vào mặt cô ta, người ta không làm hồ sơ mua trả góp mà là mua bằng tiền mặt.
Nếu không mua trả góp thì tiền hoa hồng cho người môi giới sẽ rất thấp.
Vậy nên, thái độ của cô ta ngày hôm đó rất tệ, còn mắng Trần Lạc Thần.
“Anh có bị ngốc không, cho trả góp thì không muốn, đầu anh bị ngập nước hả? Có chút tiền thì muốn khoe khoang sao?”
Mấy câu mắng mỏ rất khó nghe.
Kết quả, Trần Lạc Thần liền ném một đống tiền xuống đất, chỉ đáp một câu: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Toàn bộ người ở đại sảnh mua bán nhà đều đứng ngốc ra.
Vẻ mặt nhìn người môi giới cũng mang theo vẻ mỉa mai.
Không để cho cô ta chút mặt mũi.
Bây giờ thấy Trần Lạc Thần lại đến nữa, cảm xúc của cô ta rất phức tạp.
“Tôi hỏi cô một chuyện! Ngoài ra, tôi cũng muốn hỏi cô, tôi gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không trả lời, gọi điện cũng không nhận. Tại sao thế, sau khi tôi mua nhà rồi thì không phải là khách hàng của cô nữa hả?”
Lần này, Trần Lạc Thần nhìn thẳng vào người môi giới lần trước, lần này anh muốn hỏi cô ta xem sẽ được bao nhiêu tiền hoa hồng nếu anh mua cả một tòa nhà.
Nhưng khi nghĩ đến hai ngày nay Trần Lạc Thần tìm cô ta, cô ta không trả lời, điều này khiến Trần Lạc Thần có chút tức giận.
“Haha, muốn hỏi tôi cái gì? Sao nào, anh muốn chuyển thành trả góp à? Xin lỗi, không chuyển được nữa. Hơn nữa, anh muốn sửa sang nhà cửa thì phải đợi đến lúc có giấy tờ động sản đã. Được rồi, tôi đã trả lời tất cả những gì anh muốn, anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì tôi đi tiếp khách hàng khác đây! Tôi không có thời gian nói chuyện với anh!”
Người môi giới Lý Nguyệt liếc Trần Lạc Thần một cái.
Chọc cho các nhân viên môi giới khác cười khúc khích.
Tất cả đều đang xem náo nhiệt.
Ai mà không biết Lý Nguyệt là người thích mắng mỏ người khác nhất trong tất cả các nhân viên môi giới.
Kết quả lần trước người này tát vào mặt cô ta, còn không phải là đang trả thù cô ta sao?
Lý Nguyệt nói xong, cô ta sửa sang lại kẹp tài liệu của mình, sau đó đứng sang một bên ghi chép lại.
“Thái độ của cô là gì thế hả? Tôi là khách hàng của cô, OK?”
Trần Lạc Thần mắng cô ta.
“Haha, cái gì mà thái độ của tôi thế nào? Anh muốn tôi phải có thái độ thế nào? Không phải anh đã trả hết tiền mua nhà rồi sao, anh chạy đến đây giả ngốc làm gì? Tôi cũng chẳng nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng từ anh đâu, tổng cộng là hơn 6 triệu, nếu anh muốn thì tôi sẽ trả lại cho anh, đừng làm khách hàng của tôi nữa, hừ!”
Nếu anh mua trả góp thì tiền hoa hồng sẽ cao hơn nhiều.
Nhưng không trả góp thì tiền hoa hồng sẽ ít hơn, hơn nữa bán nhà trả góp thì sẽ có thêm tiền thưởng. Nếu bọn họ bán nhà mà khách hàng không trả góp thì nói không chừng tiền thưởng của Lý Nguyệt sẽ bị trừ mất.
“Quản lý các người đâu? Không ai quản sao?” Trần Lạc Thần không ngờ Lý Nguyệt lại dám trưng ra sắc mặt này với khách hàng.
Tức giận không có chỗ xả.
Về phần những người ở quầy lễ tân, tất cả đều cúi đầu cười khổ, không ai đáp lại lời của Trần Lạc Thần.
Rõ ràng, chẳng mấy ai để Trần Lạc Thần vào trong mắt.
“Tôi nói này Lý Nguyệt, xảy ra chuyện gì thế? Dù sao cô cũng là người bán nhà nhiều nhất trong năm ngoái, sao lại cãi nhau với người ta thế!”
Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên bước vào.
Bảy tám nhân viên ở quầy lễ tân lúc này đều đứng lên, mỉm cười nói: “Ông chủ Lý, ngài đến rồi!”
“Bà Lý, trông bà rất xinh đẹp!”
Mọi người lần lượt chào hỏi.
Còn Lý Nguyệt thì mặt mày hớn hở nói: “Ông chủ Lý, chính là do người này đấy. Nếu không phải em họ tôi nhờ tôi làm thủ tục bán nhà cho anh ta thì tôi đã mặc kệ anh ta rồi. Ông chủ Lý, lần này ngài đến mua mấy căn?”
Ông chủ Lý này đang tu sửa căn hộ cho nên muốn mua căn nhà, ông ta đang sửa căn hộ ba phòng ngủ và hai phòng khách thành căn hộ sáu phòng ngủ rồi cho thuê.
Vì vậy, tự nhiên sẽ thành miếng bánh ngọt của những người ở văn phòng bất động sản.
“Mua một căn trước, mau đi làm thủ tục cho tôi đi!”
Ông chủ Lý mỉm cười ôm vợ mình, hai người bọn họ nhìn Trần Lạc Thần với vẻ mặt khinh thường.
Con người là như vậy, thấy mình được đối đãi tốt, nhận được sự tôn trọng, còn thấy người khác bị phớt lờ thì tự nhiên sẽ sinh tra cảm giác rất ưu việt.
Khu vực khách VIP ở bên cạnh.
Lúc này, Lý Minh Tuyết, Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều đang nhìn cảnh tượng trước mặt.
Vốn dĩ vừa rồi Trần Lâm định qua chào hỏi rồi, nhưng kết quả nhìn thấy Trần Lạc Thần cãi nhau với người bán hàng.
Vì vậy, cô ta không đi qua.
Bây giờ càng không thể đi qua, Trần Lạc Thần bị người ta phớt lờ, bây giờ mà lại chào hỏi anh, không phải sẽ khiến anh xấu hổ sao.
Vì vậy cô ta dứt khoát đứng ở khu vực VIP.
Lúc này.
Lý Nguyệt mang hợp đồng đưa cho ông chủ Lý với vẻ tức giận.
Đồng thời, còn cầm thêm một phần tài liệu khác.
Sau lưng là một cô gái đang rón ra rón rén đi theo.
“Hừm, Trương Manh, sau này vị khách hàng này sẽ giao cho cô. Hai người chúng ta thay đổi thông tin hợp đồng đi! Đổi thành tên của cô! Ngoài ra, tôi sẽ chuyển cho cô 6 triệu. Sau này cô sẽ chịu trách nhiệm tiếp anh ta. Ôi, tôi mệt mỏi rồi!”
Lý Nguyệt thấy Trương Manh cẩn thận thay đổi thông tin xong, sau khi nhìn lướt qua Trần Lạc Thần, thì mỉm cười giới thiệu cách bố trí căn hộ cho ông chủ Lý.
“Cậu Trần, sau này tôi sẽ là người môi giới bất động sản của anh, nếu có thắc mắc gì…anh… anh có thể tìm tôi!”
Trương Manh này khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, chắc là mới đến, còn khá non nớt.
Lúc nói chuyện với Trần Lạc Thần còn mang theo chút căng thẳng.
Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn Lý Nguyệt.
Sau đó, anh khẽ cười với Trương Manh: “Được, cô giúp tôi lấy thông tin về kết cấu căn hộ của hai tòa B1B2, tôi muốn xem qua một chút!”
“Vâng, để tôi giới thiệu sơ qua cho anh!”
Trương Manh gật đầu thật mạnh.
“Hừ, Trương Manh, anh ta đã mua nhà rồi. Đây là đang cố ý trêu đùa cô đấy, cô phản ứng lại với anh ta làm gì. Cô hỏi anh ta có chuyện gì nữa không, nếu có thì nói, không có thì đi đi, lãng phí thời gian!”
Lý Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy lời này thì khinh thường nói.
“Lý Nguyệt, cô nói chuyện với loại người này làm gì? Haha, chắc cậu ta chưa mua được mấy căn nhà đâu nhỉ, nói cái gì mà muốn nghe ngóng một chút, loại người này tôi gặp nhiều rồi!”
Ông chủ Lý mỉm cười.
“Ầy, nhưng cũng phải nói, bây giờ giá nhà đất ở huyện Bình An tăng vùn vụt, bọn họ có thể mua được một căn nhà ở quê cũng không tệ rồi!”
Bà Lý cũng tỏ ra khinh thường.
Nhưng Trương Manh vẫn tìm thông tin cách bố trí hai tòa nhà B1B2 cho Trần Lạc Thần xem. Do bây giờ B1B2 mới đưa ra thị trường nên vẫn chưa bắt đầu mở bán.
Cũng kiên nhẫn giải thích một lượt.
Trần Lạc Thần xem xong rồi đóng lại, nói: “Được rồi, tôi muốn cả hai tòa nhà B1 và B2! Ký hợp đồng đi!”