Con Nhà Giàu

Chương 269



CHƯƠNG 269: XUNG ĐỘT CỦA PHÒNG THỊ TRƯỜNG

“Cô ta là ai vậy?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Phó tổ trưởng Vương là em gái nuôi của phó phòng thị trường của công ty đầu tư chúng ta, dù sao chắc là cậu cũng nên hiểu ý của tôi!” Phương Phi nhẹ giọng nói.

“Ồ, tôi hiểu rồi!”

Trần Lạc Thần thầm nghĩ, thảo nào từ hôm qua khi gặp cô ta chỉ thấy cô ta hết soi gương thì tới đùa nghịch, dù sao cũng không thấy cô ta làm việc gì cả, coi bộ là có người chống lưng.

Việc tiếp theo chính là phải tải bộ phim mà Vương Mỹ Na yêu cầu.

Dù sao Trần Lạc Thần vẫn phải làm việc ở đây trong một thời gian ngắn với tư cách là gián điệp, vì vậy không thể để cho mối quan hệ của anh với Vương Mỹ Na trở nên quá căng thẳng.

Vẫn là nên ngoan ngoãn tải xuống thôi.

“Cậu kia? Tổ hậu cần kia, anh đang làm cái gì đó?”

Bởi vì vị trí của Trần Lạc Thần đang ở trong đại sảnh, hành lang bên cạnh đại sảnh người tới người lui đông đúc.

Lúc này, một thanh niên chừng hơn ba mươi tuổi chắp tay sau lưng đột nhiên lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, anh ta đã nhìn thấy màn hình máy tính của Trần Lạc Thần.

Mà phía sau nam thanh niên này vẫn còn một nhân viên nữa đang đứng.

Không phải ai khác mà chính là phó tổ trưởng Vương Khang của tổ Lưu Á Nam, lúc này anh ta đang nhìn Trần Lạc Thần với vẻ mặt giễu cợt.

“Trưởng phòng Trương, nhân viên này lại dám tải phim trong giờ làm việc, ha ha, quả thật là to gan mà, mới ngày đầu tiên đi làm chính thức mà đã như vầy thì sau này không biết sẽ thế nào nữa đây!” Vương Khang chỉ vào Trần Lạc Thần nói.

Lúc này Trưởng phòng Trương đã đi đến bàn máy tính của Trần Lạc Thần, bởi vì khi Trần Lạc Thần tải phim xuống đã để khung màn hình ở chế độ nhỏ nhất.

Không biết sao mắt của Trưởng phòng Trương lại tinh đến thế, ở khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy anh đang tải phim ư?

Trong lòng Trần Lạc Thần đầy thắc mắc!

Mà Trưởng phòng Trương đã mở nội dung ra: “Ai cho cậu tải phim trong giờ làm việc? Cậu coi đơn vị làm việc của chúng tôi là gì thế hả? Cậu tên là gì?” Trưởng phòng Trương nghiêm khắc quát lớn.

Lúc này, tất cả nhân viên trong đại sảnh cũng như mọi người trong phòng thị trường đều ra ngoài, vây lại xem cảnh này.

Dương Mẫn Tuyết cũng đứng ở một bên và quan sát, thấy Trần Lạc Thần bị dạy bảo, thành thật mà nói thì cũng rất khó xử.

“Bộ phim này không phải tôi tải xuống đâu!” Trần Lạc Thần nói.

“Không phải cậu tải thì ai kêu cậu tải hả?” Trưởng phòng Trương lạnh lùng nói.

“Là phó tổ trưởng Vương!” Trần Lạc Thần vừa nói vừa chỉ vào Vương Mỹ Na.

Vốn dĩ mình đến đây không phải là đến để làm việc, bây giờ cũng không cần thiết phải chịu tiếng xấu thay cho một nhân viên như Vương Mỹ Na.

Chuyện này cũng vừa đúng ý của Trần Lạc Thần, tố cáo cô ta trước mặt lãnh đạo để xem xem kết quả xử lý Vương Mỹ Na sẽ như thế nào!

Về phần Vương Mỹ Na, lúc này khuôn mặt của cô ta đầy tức giận.

Cô ta cầm giá sách lên ném về phía Trần Lạc Thần: “Anh nói ai đó? Ai kêu anh tải phim hả?” Vương Mỹ Na tức giận thở hổn hển.

Chẳng phải sao, loại người như Vương Mỹ Na cho dù có sai trước, nhưng bắt một cô gái kiêu ngạo như vậy phải thừa nhận lỗi của mình, e rằng còn khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn là bị đánh vào mặt.

Càng huống hồ, Trần Lạc Thần lại chỉ là một nhân viên quèn bình thường.

Vì vậy, tất nhiên là không thể chịu đựng được rồi.

Thấy Vương Mỹ Na phát điên lao về phía Trần Lạc Thần.

Cuộc náo loạn càng lúc càng lớn.

Trưởng phòng Trương cau mày: “Được rồi đó Vương Mỹ Na, làm loạn cái gì hả, cầm lấy USB của cô đi đi, tôi nói cho mọi người biết, nếu như còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói xong, anh ta trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần một cái rồi rời đi.

Trần Lạc Thần thầm nghĩ, chỉ như vậy là kết thúc rồi sao?

Vương Mỹ Na coi nhẹ kỷ luật công ty như vậy thì ít nhiều cũng phải bị cảnh cáo xử phạt chứ nhỉ?

Về phần Vương Khang, sau khi đứng một bên chế nhạo Trần Lạc Thần xong thì cũng đắc ý vênh váo rời đi.

Chuyện này cũng không to tát gì cho lắm.

Nhưng Trần Lạc Thần đã bị Vương Mỹ Na ghi hận trong lòng, sau khi lãnh đạo rời đi, cô ta vẫn còn mắng chửi, mỉa mai Trần Lạc Thần, muốn những lời khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Toàn bộ phòng thị trường cũng không có ai lên tiếng, hiển nhiên là đều vì sợ cô ta.

Trần Lạc Thần ngồi nghe đến mức có chút khó chịu.

Một lúc sau, anh mắc tiểu nên vào nhà vệ sinh để giải quyết.

Vừa vào nhà vệ sinh đã ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.

Rõ ràng là có một số người đang hút thuốc bên trong.

“Anh Khang, đoán chừng là lần này thằng nhãi đó toang rồi? Tháng thứ ba chuyển lên chính thức, e là bên phía trưởng phòng nhất định sẽ không phê chuẩn cho nó, ha ha!”

“Dám đắc tội với anh Khang của chúng ta, đảm bảo nó không thể sống yên thân ở đây!”

“Được rồi được rồi, đợi đến lúc đó các cậu sẽ biết, coi anh đây dạy dỗ chết nó luôn!”

Một người khác nói: “Phải rồi, anh đây nhìn trúng Dương Mẫn Tuyết rồi đó, hai người các cậu bớt tới trước mặt cô ấy xum xoe đi!”

“Được, chúng em biết rồi anh Khang!”

Mấy người nói chuyện một lúc rồi rời đi.

Trần Lạc Thần ở trong một buồng vệ sinh đã nghe thấy rất rõ ràng.

Tên anh Khang cầm đầu đó không phải là Vương Khang thì còn là ai vào đây nữa.

Trần Lạc Thần sớm đã đoán là tên này.

Xem ra vừa rồi trưởng phòng Lý là bị Vương Khang cố ý gọi đi.

Còn Vương Khang thân là phó bộ trưởng, nhất định phải hiểu rõ mấy thói quen đó của Vương Mỹ Na.

Vừa nhìn cái USB trên máy tính mình là anh ta đã biết rồi.

Vì vậy mới cố tình tố cáo, khiến bản thân mình khốn đốn và đắc tội tới Vương Mỹ Na khó chọc kia.

Con mẹ nó, thằng nhóc đó quả là âm binh mà!

Trần Lạc Thần cũng đã từng nghe nói về một số đồng nghiệp háo sắc ở chốn công sở, nhưng không ngờ mình lại gặp phải.

Xem ra tên đó đã coi mình là tình địch, muốn làm cho mình không thể yên ổn ở công ty rồi cút xéo đây mà!

Được thôi, vậy thì cùng chơi chút đi!

Cứ từ từ không phải vội!

Trần Lạc Thần phải trải qua cả ngày làm việc hôm nay trong sự chế giễu mỉa mai của Vương Mỹ Na.

Cho đến buổi chiều tan ca.

Khi Trần Lạc Thần quay lại thì thấy các đồng nghiệp ở bộ phận đầu tư đều ở dưới lầu, người thì nghịch điện thoại, người thì đang gọi điện, như thể là đang đợi xe.

Vì Trần Lạc Thần đi giao văn kiện nên không biết đây là tình huống gì.

Tình cờ thì anh thấy Phương Phi với đồng nghiệp béo đeo kính cũng có mặt ở đó.

“Mọi người đang đợi gì thế?” Trần Lạc Thần cười hỏi.

“Ơ? Thật hay giả vậy? Trần Lạc Thần, anh không nhận được tin nhắn ư?” Phương Phi ngạc nhiên hỏi.

“Tin nhắn gì vậy?”

“Tối nay toàn bộ bộ phận thị trường của chúng ta sẽ mở tiệc chào đón người mới đó, đây chẳng phải là vì hai người mới đến các anh sao, vì vậy chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc! Tháng trước khi tôi mới đến, bộ phận thị trường cũng đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho tôi. Nói chung là rất náo nhiệt, rất vui!” Phương Phi cười nói.

“Không có? Không có ai thông báo cho tôi hết?”

Trần Lạc Thần nhìn vào điện thoại, quả thực là không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.

“Tôi xem thử!”

Phương Phi cầm lấy điện thoại của Trần Lạc Thần và dò tìm, quả nhiên là không có bất kỳ tin nhắn nào hết.

Sau đó Phương Phi đưa cho Trần Lạc Thần xem tin nhắn của cô ta.

“Phòng thị trường: Tiệc chào mừng tháng này, Phương Phi, ghế 202!”

Trần Lạc Thần thầm nói trong lòng, quả là bắt nạt người ta quá đáng đi mà? Toàn bộ bộ phận thị trường đều đi, vậy mà không có mình?

Mặc dù không đáng tức giận nhưng Trần Lạc Thần vẫn nóng mặt.

“Trần Lạc Thần, anh ngồi ở ghế bao nhiêu vậy? Chúng ta có ngồi cùng nhau không nhỉ?” Lúc này, Dương Mẫn Tuyết đi tới và hỏi.

“Không có mời tôi!” Trần Lạc Thần nhàn nhạt đáp

“Ơ? Làm sao có thể chứ? Có khi nào phó tổ trưởng Vương Mỹ Na và phó tổ trưởng Vương Khang quên anh rồi không? Tôi sẽ đi tìm bọn họ hỏi thử!” Dương Mẫn Tuyết nói.

Dù gì Dương Mẫn Tuyết với Trần Lạc Thần cũng đến công ty cùng một lượt.

Vì đều là người mới nên dễ dàng nảy sinh tình hữu nghị.

“Không cần đâu, mọi người đi đi, tôi không đi đâu!”

Khi Trần Lạc Thần nghe nói là do Vương Khang và Vương Mỹ Na bày ra thì anh cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, trong ánh mắt khinh thường của một nhóm nữ đồng nghiệp, Trần Lạc Thần lặng lẽ bỏ đi.

Sau khi trở về khách sạn của mình.

Trần Lạc Thần đang chuẩn bị đi tắm.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Cậu Trần, có ở đó không? Lý tổng kêu tôi tới tìm cậu!”