CHƯƠNG 274: LI MIÊU TRÁO THÁI TỬ
Lưu Á Nam kéo lấy cánh tay của Trần Lạc Thần, vẻ mặt mê ly nhìn Trần Lạc Thần.
Ánh mắt này, ít nhiều có chút quyến rũ.
“Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?” Trần Lạc Thần cũng giật bắn mình.
“Tôi có chuyện, tôi muốn cậu ở bên tôi, có được không?”
Lưu Á Nam vừa nói, cả người vừa ngã về phía Trần Lạc Thần.
Xô Trần Lạc Thần ngã xuống ghế sofa.
Còn xé một bên cái đầm yếm của mình, trực tiếp tuột xuống.
Ừng ực.
Trần Lạc Thần nuốt ngụm nước bọt.
Nói thực Lưu Á Nam có vẻ ngoài khá xinh đẹp, da trắng nõn, thân hình quyến rũ.
Bây giờ lại như vậy, càng khơi dậy một ngọn lửa không tên kỳ lạ trong lòng Trần Lạc Thần.
Cổ họng sắp khô rồi.
Mà Lưu Á Nam vẫn còn đang tiếp tục, nhìn thấy sắp lộ ra nửa thân trên của mình rồi.
Đột nhiên.
Cửa phòng bị người ta đá rầm một tiếng.
Đồng thời, Lưu Á Nam trực tiếp nằm trên giường, dùng áo che chắn cho mình, hét toáng lên.
“Mẹ nó, chụp lại đi, chụp lại hết!”
Tổng cộng có hai người đến.
Một người là Vương Khang cầm máy ảnh.
Còn người còn lại, chính là Vương Tuấn Sinh.
“Cứu em, anh Tuấn Sinh mau cứu em!”
Lưu Á Nam khóc thút thít nói.
“Á Nam đừng sợ, có bọn anh ở đây, thì tên súc sinh này không làm được gì đâu! Thật không ngờ, tên Trần Lạc Thần này bình thường nhìn hiền lành chất phác, vậy mà lại là một tên súc sinh như vậy, ngay cả bạn học cũ của mình mà cũng tính kế!”
“Em cũng không có ngờ, hôm nay em chỉ muốn mời Trần Lạc Thần ăn cơm, sau đó cậu ta ăn xong cơm, thì nói muốn đưa em về nhà, kết quả thì…..thì đối với em như vậy, cũng may hai anh đến kịp lúc!”
Lưu Á Nam khóc lóc nói.
“Hừ, yên tâm đi, bọn anh đã quay lại rồi, trực tiếp báo cảnh sát tố cáo cậu ta!”
Vương Khang cười lạnh nói.
Trong lòng nghĩ lần này cậu chết chắc rồi.
Còn Trần Lạc Thần, thì lúc này mới phản ứng lại.
Hoá ra, bị đám người này tính kế rồi.
Trên thực tế, khi Lưu Á Nam cởi quần áo xông vào mình lúc nãy, anh đã phát giác ra có gì đó không đúng lắm rồi.
Bởi vì Lưu Á Nam hôm nay từ lúc bắt đầu đã biểu hiện ra quá nhiệt tình.
Nhiệt tình đến khiến người ta sợ hãi.
Chỉ là có đánh chết Trần Lạc Thần cũng không ngờ, Lưu Á Nam vậy mà lại chơi xỏ người bạn học cũ một phen như vậy.
Tính kế?
Lưu Á Nam, mẹ nó tôi và cậu quen biết bảy tám năm rồi OK.
“Trần Lạc Thần, cậu nói chuyện này nên làm thế nào đây?” Vương Tuấn Sinh lúc này lạnh lùng nói.
“Làm thế nào đây? Ha ha, cái này không phải nên để các người nói ư? các người muốn tôi làm thế nào?” Trần Lạc Thần cười nhạt một cái.
“Mẹ nó, thằng nhóc này sảng khoái thật!”
Vương Khang cười khẩy nói.
“Cũng đơn giản, chính là cậu ký vào một thoả thuận thay đổi, cho cậu một công ty, cậu làm pháp nhân, chỉ như vậy thôi!”
Nói xong, Vương Tuấn Sinh lấy ra một bản hợp đồng.
Nhìn tên công ty trên bản hợp đồng.
Trần Lạc Thần hoàn toàn hiểu rồi.
Chính là công ty có vấn đề mà mình bảo Lý Chấn Quốc điều tra.
Xem ra mình đoán không sai, tên Vương Tuấn Sinh này quả nhiên có vấn đề, hơn nữa còn có can hệ không rõ ràng với xí nghiệp nhà Lý Văn Dương.
Chắc chắn là chuyện này bại lộ rồi, nên sốt sắng đẩy hoạ đây mà.
Phải biết, đây chính là việc có thể đi ngồi tù đó.
Sau đó chỉ cần mình ký tên, đợi lúc đó Lý Chấn Quốc điều tra ra, người ăn cây táo rào cây sung lại chính là mình rồi, người bị cảnh sát bắt cũng là mình.
Đây là chơi trò li miêu tráo thái tử đây mà!
Trần Lạc Thần nhàn nhạt cười.
Chỉ e là có nằm mơ bọn họ cũng sẽ không ngờ được, tập đoàn chính là của mình nhỉ?
Sau đó chỉ nhìn sang Lưu Á Nam với vẻ cười cợt: “Á Nam, chúng ta là bạn học cấp hai, cũng là bạn học cấp ba, tại sao cậu lại làm như vậy? Sao cậu lại trở nên như vậy rồi?”
“Hừ! Bớt nói chuyện giao tình với tôi đi, tên khốn, tối nay để cho tên ngèo như cậu chiếm tiện nghi rồi, ha ha, còn nữa, hôm nay khi cậu tặng vé vào cửa, uy phong biết bao, lúc đó sao cậu không niệm giao tình giữa chúng ta, tặng tôi một tấm chứ?”
“Tức giận nhất là, cậu cũng quá là không tự mình biết mình rồi? Cậu cảm thấy biểu hiện của tôi hôm nay là thích cậu sao? Thật sự muốn cho cậu cái đó sao? Cậu nằm mơ đi!”
Bây giờ cũng không còn quay phim nữa, Lưu Á Nam đương nhiên chả kiêng dè gì nữa.
Đặc biệt là đối với Trần Lạc Thần.
Bởi vì cô ta vô cùng hiểu Trần Lạc Thần, biết Trần Lạc Thần chính là một tên nghèo không tiền không bối cảnh, cho nên, mưu kế này được triển khai, Lưu Á Nam cũng chả có áp lực gì.
Căn bản không sợ.
“Được thôi, tôi hiểu rồi, xem ra tôi thật sự nghĩ hơi nhiều rồi!” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
“Cho dù tôi không tin, nhưng tôi thật sự nguyện ý cảm nhận rằng, hôm nay cậu nể mặt tình nghĩa của chúng ta trước đây nên mới mời tôi ăn cơm, sau này chúng ta vẫn là bạn học tốt, nếu là như vậy, thì cho dù cậu có chuyện gì, mà tôi không thể giúp chứ!”
Trần Lạc Thần nói.
Lúc gọi điện thoại, Trần Lạc Thần đã biết Lưu Á Nam có chuyện rồi.
Nhưng khi nói về chuyện tình nghĩa trước đây trên bàn ăn, trong lòng Trần Lạc Thần vẫn cảm thấy rất ấm cúng.
Lúc này mới theo Lưu Á Nam về nhà.
Hơn nữa, cũng âm thầm quyết định rồi, nếu như Lưu Á Nam thật sự gặp khó khăn gì, thì cho dù mối quan hệ không còn tốt như trước nữa, mình giúp đỡ một tay thì có gì mà không được.
Nhưng bây giờ, trái tim Trần Lạc Thần hoàn toàn lạnh lẽo rồi.
Cô ta vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện này.
“Giúp tôi? Chỉ dựa vào cậu, chỉ dựa vào cậu thì có tư cách gì mà giúp tôi? Mau ký tên đi, đừng nói là không chiếu cố cậu, công ty như vậy cũng trực tiếp cho cậu rồi còn gì!”
“Bảo tôi ký tên thì cũng được, ngày mai đi, hôm nay chắc chắn không được, bởi vì tôi không có mang chứng minh nhân dân, tôi không nhớ số chứng minh nhân dân của tôi!”
Trần Lạc Thần tuỳ tý tìm một lý do.
“Đậu xanh, số chứng minh nhân dân mà cũng không nhớ?”
Vương Tuấn Sinh mắng.
Nhưng nghĩ lại, cũng chả chạy được đi đâu, dù sao mình cũng đang cầm đoạn phim trong tay mà.
Ngày mai ký thì ngày mai ký.
“Vậy được, đợi ngày mai đến công ty, cậu ký hợp đồng này, ngoài ra, chuyện này cậu không được phép nói với bất kỳ ai, nếu như nói ra ngoài nửa chữ thì tôi lập tức báo cảnh sát! Cưỡng hiếp là thành tội phạm rồi đó!”
Vương Tuấn Sinh nói.
“Được, vậy thì mai!”
Trần Lạc Thần nói.
Cứ như vậy, bọn họ để cho Trần Lạc Thần rời khỏi.
Mà sau khi xuống lầu, Trần Lạc Thần lập tức gọi cho Lý Chấn Quốc, nói những chuyện đã xảy ra.
Nói thực, trong lòng Trần Lạc Thần vẫn khá khó chịu.
Là vì cảm thấy tiếc vì Lưu Á Nam.
Lần này mình nằm vùng, chỉ cần lôi được một ra ngoài, thì chắc chắn có thể dụ được mười.
Nhưng không ngờ, vậy mà lại có quan hệ lớn đến bạn học cũ của mình.
Đến ngày hôm sau.
Khi Trần Lạc Thần đến công ty, vừa mới ngồi xuống.
Vương Tuấn Sinh và Lưu Á Nam liền đi tới.
“Trần Lạc Thần, theo chúng tôi đến văn phòng một chuyến!”
Vương Tuấn Sinh nháy mắt ra hiệu với Trần Lạc Thần.
Nhắc nhở Trần Lạc Thần mang theo chứng minh nhân dân.
“Ò ò, được thôi!”
Trần Lạc Thần theo bọn họ đi, bên trong Vương Khang đã đợi sẵn rồi.
Văn phòng này là phòng in ấn, bên trong bình thường không có ai.
“Ký mau lên, ký xong rồi thì còn làm những thủ tục khác nữa, mau lên!”
Vương Tuấn Sinh móc bản hợp đồng ra.
Sau đó, nhìn Trần Lạc Thần ngồi xuống, vắt chéo chân lên, chả có chút ý định nhúc nhích nào.
“Mẹ nó, cậu ngây người gì chứ, mau ký đi!” Vương Tuấn Sinh cảnh cáo.
Trần Lạc Thần nhìn đồng hồ đeo tay: “Đợi chút đi, lát nữa đến hết rồi thì ký luôn, để tránh anh lát nữa làm thủ tục khác còn phải đi tìm người nữa!”
“Cậu có ý gì?”