Con Nhà Giàu

Chương 286



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 286: TRẦN LẠC THẦN, ANH NÓI THẬT CHO TÔI BIẾT ĐI

Sở dĩ bây giờ Trần Lạc Thần đứng lên.

Là thực sự không muốn để Vu Cường và Lâm Duyệt tiếp tục chèn ép mình.

Mà vừa nãy, Trần Lạc Thần mới nhớ ra, vị giám đốc Vương ở trước mặt không phải chính là Vương Bưu sao.

Vương Bưu chính là người phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Y Y ngày hôm đó.

Hôm đó, mình cũng bị Trần Lâm giày vò một trận, cho nên anh chỉ trò chuyện đơn giản với Vương Bưu vài câu.

Có chút ấn tượng, nhưng không quen thuộc lắm.

Mà bây giờ, bởi vì mình khiêm tốn không khoe khoang nên khiến Lâm Duyệt và Vu Cường trở nên ngang ngược như vậy.

Haha, nếu là bạn bè của mình thì không sao, nhưng hai người này lại không phải.

Vậy thì tại sao mình phải đứng yên nhìn hai người bọn họ chèn ép mình.

“Anh… Anh Trần, là… là ngài sao?”

Mà lúc này Vương Bưu đã sẵn sàng bị ăn đòn, lúc nhìn thấy rõ diện mạo của Trần Lạc Thần, lồng ngực Vương Bưu chấn động.

Vừa rồi, ông ta rất tức giận vì con gái bị đánh nên sự chú ý của ông ta hoàn toàn tập trung vào Lâm Nguyệt và Vu Cường, về phần những người khác, Vương Bưu căn bản không nhìn.

Nhưng bây giờ, anh Trần lại xuất hiện ở đây!

Chết tiệt, vậy là có thể hiểu rồi.

Vương Bưu vẫn hơi hoang mang, sao chưa từng nghe qua Vu Đức Hải lại có mặt mũi lớn như thế nhỉ.

Hóa ra vị khách quý kia chính là anh Trần.

Chắc là Lý tổng không muốn tiết lộ thân phận của anh Trần cho nên không nói rõ với giám đốc Vương, điều này khiến nhân viên hiểu lầm.

“Ừm, tôi đến chơi!”

Trần Lạc Thần cười gượng gạo, gật đầu với ông ta.

Nhưng bọn Ngô Thiến lại sửng sốt, đây là tình huống gì vậy? Ông ta biết Trần Lạc Thần?

“Hừ, các người nói xong chưa? Tôi mặc kệ ông ta là ai, ông ta đánh tôi, tôi phải đánh lại ông ta!”

Lâm Duyệt vẫn còn rất tức giận.

Bốp!

Cô ta vừa đi tới liền bị Vương Bưu tát ngã trên đất.

“Tiếp tục đánh cho tôi!”

Bây giờ có anh Trần chống lưng rồi, Vương Bưu đương nhiên không kiêng dè gì hết.

Đương nhiên trước khi ra tay, ông ta có thấy ánh mắt ra hiệu của anh Trần, sau đó anh Trần tránh ánh mắt của ông ta, nói cách khác, anh Trần ủng hộ mình đánh người.

Các nhân viên vội chạy lại.

Vương Bưu cung kính đi tới trước mặt Trần Lạc Thần: “Anh Trần, sớm biết anh tới thì tôi đã dặn dò nhân viên tiếp đón ngài rồi, lại để cho ngài gặp nhiều trắc trở như vậy!”

“Không sao, cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tôi thấy bọn họ không vào được, mà tôi lại không muốn phơi nắng ngoài trời, nên bảo người cho bọn họ vào!”

Trần Lạc Thần giải thích toàn bộ sự việc.

“Cái gì? Trần Lạc Thần là là người cho chúng ta vào?”

Ngô Thiến khó tin hỏi.

Trái tim Vương Mẫn cũng đập mạnh dữ dội.

Không tin đâu.

Rất có thể là Lý Chấn Quốc sắp xếp Vương Bưu tổ chức sinh nhật cho mình, đúng không?

Đây cũng chính là chuyện mà Trần Lạc Thần muốn xác nhận với Vương Bưu.

Nhưng mà những chuyện này, rõ ràng là không tiện nói trước mặt đám người Ngô Thiến.

Lúc này, Trần Lạc Thần nhìn Lâm Duyệt và Vu Cường đang vô cùng thảm hại, cũng chuẩn bị rời đi.

“Trần Lạc Thần! Anh đứng lại đó, anh nói rõ ràng đi!”

Ngô Thiến cuống cuồng nói.

Cuống đến mức mặt mũi tái mét.

Thật sự, tâm lý của những cô gái kia không khác biệt lắm, đó chính là trên đời này, ai cũng có thể có bản lĩnh, ai cũng có thể bỗng nhiên nổi tiếng.

Ngay cả một con chó cũng có thể!

Nhưng mà, duy nhất không thể là Trần Lạc Thần.

Nếu là Trần Lạc Thần, Ngô Thiến cảm thấy khó chịu như bị mèo cào, tại sao cái người mình xem thường lại quen biết Vương Bưu?

Tại sao ông ta lại gọi Trần Lạc Thần là anh Trần?

Không phải anh chỉ là một tên khốn nghèo mạt hay sao?

Tại sao? Tại sao vậy?

Lẽ nào Trần Lạc Thần đã trở nên lợi hại hơn?

Ngô Thiến cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Cô muốn tôi nói cái gì đây?”

Trần Lạc Thần lạnh nhạt nói.

Nếu không phải nể mặt mũi của ông Ngô thì cô ta tưởng Trần Lạc Thần anh sẽ nói chuyện với cô ta sao?

“Anh nói rõ đi, tại sao người đó lại gọi anh là anh Trần, hơn nữa bộ dạng còn rất sợ anh, anh với ông ta có quan hệ gì?”

Ngô Thiến hỏi.

“Đừng hỏi cũng không nên hỏi, hôm nay các người chơi vui vẻ, yên tâm đi, sẽ không có ai tới đuổi các người đi đâu!”

Trần Lạc Thần nói.

Nói xong thì xoay người muốn rời đi.

Lúc đi ngang qua người Vương Mẫn, Vương Mẫn cũng nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt phức tạp.

Anh lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Thực sự một chút cũng không nhìn ra.

Vương Mẫn cũng không khác gì Ngô Thiến, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn Ngô Thiến, cảm thấy hai má mình nóng rát.

Hơn nữa điều quan trọng nhất lúc này là rốt cuộc Trần Lạc Thần có gia thế như thế nào?

“Tôi không tin, tôi không tin, sao có thể là tên kia đưa chúng ta vào được, là anh Cường, là anh Cường mới đúng!”

Lâm Duyệt hét lên.

Vu Cường nghiến răng, vội vàng gọi điện cho ba mình để xác nhận.

Kết quả xác nhận lại là phó giám đốc Vương vẫn chưa trả lời cụ thể cho ba anh ta!

“Mẹ kiếp, rốt cuộc thân phận của Trần Lạc Thần là gì?”

Mà Ngô Thiến cũng không còn hứng thú nói chuyện với người khác, cô ta đuổi theo Trần Lạc Thần ra ngoài.

Mà bây giờ Trần Lạc Thần đã đến phòng làm việc của Vương Bưu.

Vương Bưu đã đợi sẵn ở đó.

“Giám đốc Vương, chỗ này đang tổ chức hoạt động gì vậy?”

Trần Lạc Thần bước tới, ngồi vào ghế ông chủ, trông rất mệt mỏi.

Vương Bưu vội vàng đưa ly nước tới: “Hả? Anh Trần, ngài không biết sao? Ngày mai là sinh nhật của ngài, Lý tổng dặn dò chúng tôi sắp xếp!”

“Vậy cũng không cần phải làm lớn đến như vậy!”

Trần Lạc Thần mỉm cười gượng gạo.

Thực sự là tổ chức cho mình.

Trần Lạc Thần cũng hiểu Lý Chấn Quốc không muốn sinh nhật của mình quá giản dị.

Nhưng mà, lần này mình cũng đã mời hơn 20 người cùng nhau ăn một bữa rồi, có chỗ nào khác đâu.

Nhưng giờ mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi, Trần Lạc Thần cũng không thể nói gì.

Anh đến chỗ của Vương Bưu, chỉ muốn bật điều hòa nghỉ ngơi một lát.

Đối phó với nhiều người như vậy, dù sao cũng rất mệt mỏi.

Còn Vương Bưu thì ở bên cạnh hầu hạ, anh Trần không nói, ông ta cũng không dám động.

Rầm!

Đột nhiên vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

“Trần Lạc Thần, tôi chỉ muốn anh nói thật cho tôi biết thôi, anh lừa tôi làm gì? Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Là một cô gái, chính là Ngô Thiến đuổi theo phía sau anh.

Vừa rồi Ngô Thiến đã nhìn thấy hết qua cửa sổ ở bên ngoài.

Trần Lạc Thần nghênh ngang nằm trên ghế ông chủ, trong khi ông chủ thì lại đứng bên cạnh.

Thật vô lý, Ngô Thiến sắp nôn ra máu rồi!