Con Nhà Giàu

Chương 291



CHƯƠNG 291: BẠN HỌC CẤP HAI.

“Lý Tiểu Linh?”

Sau khi nhìn thấy cô gái, Trần Lạc Thần không khỏi mirm cười.

Lý Tiểu Linh cũng coi như một người bạn từ nhỏ của bọn họ, còn là một người em họ của Lý Tiếu nữa.

Chỉ là điều kiện nhà Lý Tiểu Linh khá tốt, trong nhà có cửa hàng bán bánh ngọt ở trấn trên, bình thường cô ta vẫn luôn sống ở trấn trên.

Rất ít khi về nhà.

Hơn nữa khi đó hai người Trần Lạc Thần và Lý Tiểu đều là kẻ nghèo hèn.

Ăn mặc không tốt.

Cho nên Lý Tiểu Linh rất ít chơi cùng Lý Tiếu và Trần Lạc Thần.

Cho dù đều là bạn cùng lớp thì cũng ít nói chuyện, nói tóm lại chính là không thân thiết gì với hai người, còn không bằng Ngô Thiến nữa.

Về phần quan hệ dần thân thiết hơn thì cần phải nói đến khi còn học cấp hai.

Rất trùng hợp, sau khi lên cấp hai, Lý Tiểu Linh vẫn học cùng lớp với Lý Tiếu và Trần Lạc Thần.

Hai tháng đầu cũng không nói chuyện với Trần Lạc Thần và Lý Tiếu.

Cho đến đầu tháng ba, lúc ấy đã xảy ra một chuyện.

Đó chính là Lý Tiểu Linh cãi nhau với một bạn học, cãi nhau rất to.

Sau đó bạn nữ kia tìm lưu manh cùng tuổi đến gây chuyện với Lý Tiểu Linh.

Lúc tan học, bọn họ chặn đường Lý Tiểu Linh, muốn đánh hội đồng cô ta.

Sau đó Lý Tiếu và Trần Lạc Thần thấy được, bèn lôi Lý Tiểu Linh đi.

Khi đó Trần Lạc Thần không có tiếng tăm gì.

Nhưng Lý Tiếu lại nổi danh đánh nhau giỏi trong trường học.

Đám người kia cũng không dám động.

Xem như lần đó bọn họ cứu Lý Tiểu Linh.

Kể từ đó, Lý Tiểu Linh đối xử với Trần Lạc Thần và Lý Tiếu đặc biệt tốt, trái lại trở thành bạn bè.

Không ít lần mua thuốc lá cho Lý Tiếu, mang trứng chim bánh ngọt đến cho Trần Lạc Thần ăn.

Sau cấp hai, cô ta thi vào trường Trung học số ba, được coi là trường cấp ba xếp cuối của huyện.

Hơn nữa học cấp ba cũng chưa có điện thoại di động, bèn không thường xuyên liên lạc, cũng chỉ đến lễ mừng năm mới mọi người mới gặp nhau tâm sự trò chuyện.

“Về từ khi nào, về cũng không nhắn tin cho tôi biết!”

Lý Tiểu Linh u oán nói.

“Mới về được mấy ngày, nhưng mà mới chỉ đi loanh quanh thị trấn thôi, tôi cũng đang chuẩn bị hỏi Lý Tiếu số điện thoại của cậu này!”

Trần Lạc Thần cười nói.

Đây là nói thật, ngày sinh nhật của anh cũng chỉ có những người này thôi.

“Hừ, coi như cậu vẫn chưa quên tôi. Đúng rồi, cậu không xem nhóm chat của lớp cấp hai chúng ta à? À à, tôi quên mất, nhóm chat cấp hai không có cậu, hôm nay là sinh nhật Trần Siêu lớp chúng ta, cậu ta có ý muốn mọi người trong lớp gặp mặt nhân dịp sinh nhật của cậu ta, lâu rồi lớp chưa gặp nhau mà, không chỉ mình cậu ta, giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai và giáo viên tiếng Anh cũng sẽ đến, cậu đi cùng tôi không?”

Lý Tiểu Linh nói.

“Thầy Vương cũng đi sao? Hình như năm nay thầy về hưu thì phải!”

Đột nhiên nhắc tới Trần Siêu, Trần Lạc Thần đã sớm quên cái tên này rồi.

Tuy nhiên thầy chủ nhiệm Vương Trường Qúy thì ký ức của Trần Lạc Thần về thầy vẫn còn mới mẻ.

Ông ấy là một thầy giáo dạy ngữ văn đặc biệt hiền lành.

Lúc ấy trong nhà Trần Lạc Thần khó khăn, không trả nổi tiền mua sách giáo khoa, hai lần đều là thầy Vương bỏ tiền mua sách cho anh.

Còn có một lần trời mưa to, anh không mang ô, thầy Vương đã lái xe đưa anh về nhà.

Ký ức về cảnh tượng này vẫn còn mới mẻ trong đầu anh.

Hai năm trước khi học đại học, mỗi lần ba mẹ gửi tiền, Trần Lạc Thần đều ăn uống tiết kiệm rồi dành dụm tiền, chờ khi về nhà, dù là đắt tiền hay không, anh cũng đều mua chút đồ đi thăm thầy Vương.

Nhưng hai năm này, học phí của Trần Lạc Thần cũng trở thành vấn đề, khốn cùng thất vọng, không còn cách nào khác.

“Nghe nói năm trước thầy Vương bị bệnh nặng? Không có việc gì chứ?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Thầy đã khỏi rồi, nếu không lần này sao thầy có thể tham gia tiệc sinh nhật Trần Siêu được!”

Lý Tiểu Linh nói: “Đừng hỏi, chờ cậu gặp được thầy không phải sẽ biết rồi à! Khi đó thầy Vương rất coi trọng cậu và Lý Tiếu, nếu cậu đi, thầy chắc chắc rất vui vẻ! Hơn nữa hôm nay hẹn tám giờ gặp mặt, nhất định thầy Vương sẽ đến sớm, muốn nói chuyện với chúng ta nhiều hơn!”

“Ừ, vậy là tốt rồi, chỉ là lần này tôi không có thời gian tham gia tụ hội!” Trần Lạc Thần khó xử.

“Hả? Cậu bận cái gì? Chậc, yên tâm đi, lần này Trần Siêu mời khách, nếu phải chia tiền thì không phải vẫn còn có tôi à?”

Lý Tiểu Linh giống như nhìn ra được tâm tư của Trần Lạc Thần.

Đương nhiên không phải chuyện tiền nong.

Mà hôm nay chính là sinh nhật của Trần Lạc Thần.

Tuy nhiên nếu cứ từ chối như vậy, Lý Tiểu Linh thì không sao, quan trọng là cô ấy thông báo cho mình, nếu mình biết mà không đi thì sẽ khá áy náy với thầy Vương.

“Được rồi, hôm nay tôi thật sự không có thời gian, vốn đang muốn mời cậu tham dự sinh nhật tôi đấy!”

Trần Lạc Thần nói: “Nếu đã vậy, hay là tôi qua đó gặp mặt nói chuyện với thầy Vương xong rồi lại quay về?”

“Hả? Sinh nhật cậu? Cái này thật khó xử, được rồi, tôi thấy hay là thế này đi, hai ta cùng đến đó, cùng nói chuyện với mấy người thầy Vương, sau đó hai ta lại trở về ăn sinh nhật cậu, vậy Lý Tiếu đâu, cậu nói với cậu ấy chưa?”

Lý Tiểu Linh thật sự rất trọng nghĩa.

“Nói rồi, tuy nhiên giữa trưa cậu ấy mới đến được, bên kia cậu ấy mới khai trương, còn chưa kịp đăng tin tuyển dụng nhân viên nữa, rất nhiều việc!”

Trần Lạc Thần nói.

“Ừ, hizzz, chẳng qua bây giờ Lý Tiếu cũng thật giỏi, trước kia ba tôi khinh thường nhà bọn họ, kết quả thì sao, mới tối hôm qua, ba tôi còn mang quà cáp đến biếu nhà họ đấy!”

Lý Tiểu Linh hâm mộ nói.

Trần Lạc Thần không lên tiếng, chỉ gật đầu.

Sau khi quyết định rồi, thấy thời gian cũng sắp đến tám giờ.

Trần Lạc Thần và Lý Tiểu Linh bèn chạy thẳng đến khách sạn trong trấn trên.

Trần Lạc Thần ở nơi này là thôn trong trấn, đến trấn trên cũng không xa.

Hai người đi tới.

Lúc này, đã có không ít bạn học cấp hai đứng ở ngoài cửa khách sạn.

Đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Họp lớp còn không phải thế này, gặp mặt thật thiết khôn tả.

Tâm sự tình hình hiện tại, nhớ lại kỷ niệm quá khứ.

“Mau nhìn kìa, Tiểu Linh đến rồi!”

Có bạn học chỉ vào Trần Lạc Thần và Lý Tiểu Linh.

“A? Kia có phải Trần Lạc Thần không? Đệch, thế mà hôm nay Trần Lạc Thần cũng đến?”

“Ha ha ha, đúng vậy, tôi còn tưởng Trần Lạc Thần không xuất đầu lộ diện cơ, không ngờ lần họp lớp này cũng đến.”

“Hizzz, tôi nghe người ta nói Trần Lạc Thần học đại học cũng không dễ dàng, học phí cũng không nộp nổi! Còn nói với tôi có một lần họ và bạn bè cũng đi ăn cơm ở Kim Lăng, đụng phải Trần Lạc Thần đang rửa chén đĩa ngoài phòng bếp đấy! Người đó cũng không biết xấu hổ mà đi chào hỏi cậu ta!”

“Ha ha ha, dù sao không có tiền thì có việc gì không làm được!”

Mọi người thấy Trần Lạc Thần đến thì cười hì hì nói.

Trong đó lại có một bạn nữ có khí chất xuất chúng nhất đang nói chuyện cùng những bạn nữ khác.

Nhìn thấy có người nói Trần Lạc Thần.

Cơ thể cô ta run lên nhè nhẹ, sau đó ngẩng khuôn mặt hơi ửng đỏ nhìn về phía Trần Lạc Thần.

“Ha ha, Vương Tuyết, có phải trước kia cậu và Trần Lạc Thần từng yêu đương không? Tôi nhớ hai người từng là một cặp mà!”

Có bạn nữ che miệng cười nói.

“Đừng nói bậy, chúng tôi yêu đương khi nào?” Mặt Vương Tuyết càng đỏ hơn.

“Nhất định là từng yêu đương, tôi nhớ rõ hai người thường xuyên viết thư, hơn nữa cô và Trần Lạc Thần rất thân thiết!”

Cô gái kia lại nói.

“Không phải!” Vương Tuyết nhẹ giọng nói.

“Đừng không thừa nhận, cậu quyên chuyện Lý Tiếu đâm người kia không phải bởi vì… Khụ khụ, không nói không nói!”

Dường như chuyện tiếp theo không phải chuyện gì hay, cô gái kia vội vàng tự giác thè lưỡi xấu hổ.

Vương Tuyết cũng chưa nói cái gì.

“Đúng rồi Vương Tuyết, cậu và anh chàng đánh Trần Lạc Thần còn ở bên nhau không?”

Có cô gái cũng hỏi.

“Đã chia tay từ lâu rồi…” Vương Tuyết đỏ mặt nói.

Sau đó, giống như cô gái kia, Vương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Lạc Thần đã năm sáu năm không gặp…