CHƯƠNG 296: NỞ MÀY NỞ MẶT
“Hừ, thấy người ta chen lên trước cậu cũng chen lên trước, cũng không xem xem mình thế nào!”
Lúc này chị dâu hai nhìn Trần Lạc Thần bị các học sinh nữ đẩy về thì khinh thường nói.
Mẹ nó!
Trần Lạc Thần cũng rất bất đắc dĩ.
“Trần Lạc Thần, cậu yên tĩnh một lúc mà xem đi, có nhiều đại nhân vật như thế!
Lý Tiểu Linh cũng khuyên một cậu.
Đến lúc này, mọi người cũng tới gần đông đủ rồi.
Mà bên trong hội trường.
Lý Chấn Quốc cầm micro, bắt đầu cảm ơn rồi.
Giọng nói của Lý Chấn Quốc vang lên, nhóm người bên ngoài cũng lập tức yên tĩnh.
Cả một hội trường ngoài trời có nhiều người như thế, nhưng lúc này có thể nghe được tiếng kim rơi.
Nhưng cũng có người đứng bên ngoài nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nhìn lâu thế rồi, rốt cuộc ai là cậu Trần vậy? Sao không thấy chứ?”
“Chẳng lẽ cậu Trần không tới sao? Không phải chứ?”
“Chắc là cậu Trần đã ở bên trong từ lâu nhưng không thích ra mặt thôi!”
“Ôi, nói vậy tức là muốn gặp cậu Trần cũng không gặp được sao?”
Có cô gái lập tức thất vọng.
Đúng vậy, tuy cậu Bạch tốt, cậu Hoàng cũng tốt.
Nhưng các cô gái càng muốn biết cậu Trần siêu giàu có trông như thế nào.
Đứng bên ngoài đợi lâu như thế, chẳng phải là vì phút giây này hay sao!
“Nôn dễ sợ, sao cái cậu Trần đó không xuất hiện vậy?”
Đường Lan cũng sốt ruột nói.
“Ôi, khả năng cậu Trần không ra mặt rồi!”
Khương Vệ Đông nói.
Mà người trong hội trường cũng buồn bực.
Lý Chấn Quốc cũng chú ý đến.
Đồng thời ông ta cũng buồn bực nữa.
Giờ đã gần mười một giờ rồi, theo như dự định thì tiếp đón cậu Trần xong thì ông Ngô sẽ tới.
Lý Chấn Quốc lập tức cười nói: “Các vị à, ngại quá, để tôi gọi điện thoại cho cậu Trần, có thể cậu ấy bị trì hoãn vì chuyện gì đó rồi!”
Sau đó thì lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trần Lạc Thần.
“Ôi, nghe cả chưa, cậu Trần chưa tới chứ không phải không muốn ra mặt!”
“Đúng vậy, vậy tức là lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy cậu Trần rồi sao?”
Các cô gái lại ngạc nhiên mà mừng rỡ rồi.
Tút tút tút…
Lúc này, chuông điện thoại của Trần Lạc Thần cũng reo lên.
Trong đoàn người yên lặng nên rất là chói tai.
Cùng lúc đó, anh em nhà họ Ngô, ông Vương, còn có nhà họ Khương cũng nhìn về Trần Lạc Thần.
Chủ yếu là bị giật mình.
Tổng giám đốc Lý vừa gọi điện thoại đi thì điện thoại của Trần Lạc Thần đã đổ chuông, trùng hợp thế sao?
“Hahaha, người không biết còn tưởng anh ta là cậu Trần đấy!”
Có người cười nói.
“A lô, tổng giám đốc Lý đấy sao, tôi bị đám người chen lấn, tôi lập tức tới ngay!”
Trần Lạc Thần đứng trong nhóm người nói.
“Hahaha! Cậu này nhập diễn ghê quá, còn tưởng thật, đây là quay video đấy à?”
“Đúng vậy đúng vậy! Cậu này buồn cười quá!”
Mọi người chế nhạo nói.
Còn Trần Lạc Thần thì cúp điện thoại, rồi đi lên phía trước, lần này các cô gái không ngăn cản, mà hơi ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, cậu đi làm gì vậy? Về đi chứ!”
Lý Tiểu Linh còn tưởng Trần Lạc Thần đi hóng gió.
Đến khi Trần Lạc Thần đi tới giữa thảm đỏ, lúc này mọi người im phăng phắc, ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần.
Mà bên trong hội trường, lúc này Lý Chấn Quốc dẫn đầu, các đại nhân vật, còn có nhóm Bạch Tiểu Phi và cậu Hoàng đều đi ra.
“Xong rồi xong rồi, Trần Lạc Thần xong đời rồi, khiến các đại nhân vật chú ý rồi!”
Lý Tiểu Linh căng thẳng nói.
“Cậu Trần!”
Rồi đột nhiên nhóm người Lý Chấn Quốc cùng kêu lên.
Tất cả đồng thanh, vào phút giây này cứ như đã xuyên thủng cả trời đất.
“Cậu… Cậu Trần? Gì cơ!!!!”
Tiếng gọi này cũng khiến không ít người run rẩy cả người.
Ánh mắt của Khương Vệ Đông và Đường Lan ngạc nhiên đến mức sắp rớt ra ngoài.
Cậu ta là cậu Trần ư?
Sao có thể chứ?
Khương Vệ Đông vẫn cho rằng Trần Lạc Thần chính là đứa con trai không tiền đồ gì của bạn mình, kiểu gì cũng chẳng có nổi tiền đồ.
Thế nên mới cứ xem thường Trần Lạc Thần hết lần này đến lần khác, đều vì sợ Trần Lạc Thần tìm mình xin giúp đỡ.
Nhưng lúc này, Lý Chấn Quốc và nhóm đại nhân vật đó đều đồng thanh gọi Trần Lạc Thần là cậu Trần?
Thì ra cậu Trần thần bí của Kim Lăng chính là Trần Lạc Thần!
Chuyện này….
Khương Vệ Đông nuốt nước miếng, cảm giác mình bị tát một cái rất đau, đến mức đầu óc trống rỗng luôn, khóe miệng cũng co rúm.
Còn Khương Nhiên Nhiên thì che miệng khó tin.
Không chỉ có Khương Nhiên Nhiên.
Còn có Ngô Thiến, cũng với người nhà họ Ngô, ai cũng ngạc nhiên.
Huống chi hai đứa con gái nhà họ Vương chứ!
Không ai ngờ được rằng, Trần Lạc Thần chính là cậu Trần!
Thảo nào anh giàu có như thế!
Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?
“Cậu Trần ơi, anh đẹp trai quá!”
Có cô gái lớn tiếng nói với Trần Lạc Thần.
Nhưng Trần Lạc Thần thì không để ý mà nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Linh cũng đang sững sờ trong đám đông, còn có ông bà Ngô cũng đang ngạc nhiên.
Cười nói: “Ông Ngô, bà Ngô, Tiểu Linh, đi thôi, cháu đã đặt chỗ trong kia rồi, đi ăn nào!”
Nói xong còn đi qua dìu ông Ngô, bà Ngô và kéo Tiểu Linh đi ra khỏi đám đông.
Lý Tiểu Linh khó khăn nuốt nước miếng.
Bị dọa sợ thật rồi.
Lúc này, nhóm thiếu gia giàu có Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng đều đi tới.
Dìu hai ông bà Ngô.
“Ông à, cháu đỡ ông đi vào nhé!”
Bạch Tiểu Phi cười nói.
Còn Trần Lạc Thần thì đi phía sau cũng đi vào trong.
Chỉ là khi đi ngang qua Vương Mẫn.
Trong đầu Vương Mẫn thoáng hiện lại cảnh tượng mấy hôm trước.
“Em gái à, chị không muốn gặp thằng nghèo hèn đó nữa, em đi xem mắt thay chị đi, sau đó thì từ chối anh ta!”
Mẹ của Vương Mẫn cũng nhớ đến ngày hôm đó:
“Đúng đấy, con gái của mẹ, dù không gả đi cũng không thể gả cho cậu ta được. Cậu ta là thứ gì chứ, tưởng không ai thèm lấy con gái mẹ hay sao, đũa mốc đòi chòi mâm son!”
Nhưng bây giờ chỉ muốn tìm một lỗ mà chui vào.
Còn một nhà Ngô Thiến.
Ai cũng tái mặt.
“Anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai, mai là sinh nhật em, nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta cùng đi ăn nhé? Em không có bạn bè thân thuộc nào!”
Bên tai còn văng vẳng lời mời của Trần Lạc Thần, cùng với nụ cười chân thành xấu hổ khi đó của Trần Lạc Thần.
“Bọn tôi không có thời gian, ai rảnh mà đi dự sinh nhật cậu chứ!”
“Đúng thế, cậu ấy à, thấy người ta tổ chức sinh nhật nên cũng học đòi người khác tổ chức sinh nhật, thế mà chẳng xem lại mình là ai!”
“Bọn tôi chẳng rảnh rỗi hầu hạ kẻ rảnh rang như cậu, Tiểu Phong còn phải đi làm đó!”
“. . .”
Trần Lạc Thần đã mời bọn họ hai lần, lúc này trong lòng rất phức tạp.
Còn Ngô Thiến ấy à, điện thoại đã rơi xuống đất mà cũng không biết.
Bản thân cứ lo Trần Lạc Thần sẽ trở nên giỏi hơn.
Nhưng bây giờ thì chẳng cần lo gì nữa rồi.
Hèn gì Trần Lạc Thần có thể khiến giám đốc Vương Hổ thành thế, hèn gì Trần Lạc Thần có thể khiến giám đốc khu du lịch nịnh nọt y chang một con chó, hèn gì Trần Lạc Thần muốn mời ông bà nội đến đây tổ chức sinh nhật.
Thì ra Trần Lạc Thần chính là cậu Trần!
Trần Lạc Thần đi ra.
Khương Vệ Đông lại nhìn Trần Lạc Thần.
Muốn Trần Lạc Thần nhìn mình, sau đó mình sẽ chào hỏi các kiểu.
Dù sao thì bây giờ nghĩ lại, những năm qua, có ai thật lòng đối xử với mình.
Không phải ai khác, mà chính là ba con nhà họ Trần.
Thảo nào lần nước công trình xảy ra vấn đề mà Ngôi Nhà Mơ Ước đã đầu tư giúp giải vây.
Lần nào mình xảy ra chuyện, Trần Lạc Thần không tới thăm mình?
Hơn nữa cứ gọi là chú Khương, cách gọi rất thân thiết!
Nhưng bây giờ, mình lại cầm ly trà đuổi cậu ta ra ngoài.
Nếu trên mặt đất có lỗ thì Khương Vệ Đông thật sự muốn chui vào.
“Ôi chao, mọi người mau xem xem đó là chiếc xe nào đi!”
Lúc này, mấy cô gái chỉ ra phía xa xa mà hét lên, mong rằng với giọng nói của mình sẽ khiến cậu Trần chú ý.
Mà Trần Lạc Thần cũng nhìn sang bên kia.
Mọi người đều sững ra.
Vì lúc này, một chiếc xe cực kì xa hoa đang chạy về bên này!