CHƯƠNG 312: ÔNG GIÀ KỲ LẠ
Trần Lạc Thần vừa nhìn thấy ông già này, phát hiện đó chẳng phải là kẻ đã lừa mình khi Tần Nhã mất tích lần trước à?
Không ngờ, bây giờ ông ta còn tìm tới đây.
“Lại là ông à?”
Trần Lạc Thần khẽ nhíu mày nói.
“Ôi! Cháu trai, thật may là gặp được cháu ở đây. Hừ, đám nhóc bảo vệ này không cho ông vào. Cháu nói với bọn họ một tiếng, để ông vào trong đi!”
Ông già chống nạnh nói.
“Ông vào trong làm gì? Tôi cho ông biết, chuyện lần trước là tôi giúp ông chữa khỏi cái chân bị thương, lần này ông còn nhờ cậy tôi, ông tưởng tôi không biết nổi nóng chắc?”
Trần Lạc Thần bực mình nói.
Ngẫu nhiên một lần thấy ông đáng thương, Trần Lạc Thần giúp thì cũng thôi.
Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy lại thành quá đáng đấy!
“Cháu trai, sao cháu lại nói vậy? Cái gì mà ông nhờ cậy cháu chứ? Ông thấy cháu rất giống với thằng cháu trai đã mất của ông. Nếu nó không chết thì năm nay chắc hẳn cũng lớn như cháu vậy!”
Ông già cúi đầu, bỗng lộ vẻ bi thương.
“Ông mở miệng toàn nói lời nhảm nhí, xem tôi có đánh ông không?”
Bảo vệ muốn đánh ông ta.
Trần Lạc Thần cũng nhìn ra được ông già này hơi đáng thương.
Anh giơ tay lên.
“Vâng! Cậu Trần!”
Bảo vệ lập tức tránh sang một bên.
Lúc này, ông già đau buồn ngồi xuống bục cửa.
Có lẽ Trần Lạc Thần thấy không đành lòng nên lấy ví tiền ra.
Anh móc ra ba triệu và đưa cho ông ta.
“Được rồi, tôi cũng biết ông cần tiền. Đây là lần cuối cùng. Số tiền này cho ông, ông đi đi!”
Trần Lạc Thần biết mình cứ cho tiền sẽ tạo thành thói quen xấu cho ông ta.
Nhưng anh hết cách rồi, ông già này lớn tuổi như vậy, cũng không thể bảo người thật sự đánh ông ta một trận.
“Ông không cần tiền. Cháu trai, ông chỉ muốn vào tắm thôi. Cháu xem bộ quần áo nát này của ông đi!”
Ông già cười hì hì nói.
Trần Lạc Thần ấn tay lên mũi ông ta: “Tôi cảnh cáo ông đừng gọi tôi là cháu nữa!”
“Còn về chuyện ông muốn tắm, bên cạnh có một phòng tắm, ông qua đó mà tắm!”
Trần Lạc Thần nói xong thì đưa tiền cho bảo vệ, sau đó xoay người rời đi.
Bảo vệ tất nhiên hiểu ý: “Mẹ kiếp, ông già, cậu Trần nhà chúng tôi có lòng tốt cho ông qua bên cạnh tắm đấy. Để tôi dẫn ông qua đó!”
Người bảo vệ kéo ông già đi.
“Cảm ơn cháu trai nhé!”
“Còn gọi gì chứ!”
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm.
Sau khi Trần Lạc Thần trở lại gian phòng đã thuê, tính tắm rửa xong sẽ đi nghỉ.
Nhưng anh mới tắm xong không lâu, bỗng nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Lạc Thần mở cửa ra xem.
Anh lập tức giật mình.
Đó là ông già kia.
“Mẹ kiếp, ông làm gì thế? Sao ông lên được đây?”
Trần Lạc Thần ngỡ ngàng.
Phải có thẻ phòng mới có thể dùng được thang máy trong khách sạn này.
Mà tầng của mình còn là tầng dành cho khách Vip.
Nếu muốn vào, đều phải đi qua cổng từ an ninh trước.
Không ngờ ông già này lại tìm được tới đây.
“Hì hì, ông tới tìm cháu đây! Cháu trai, cháu thu xếp một chỗ ở cho ông nhé?”
Ông già cười nói: “Hơn nữa cháu trai đừng quên, nói thế nào thì ông cũng đã từng giúp cháu. Lần trước cháu tìm được cô bé kia là nhờ ông cho cháu biết manh mối đấy!”
“Bây giờ tôi muốn biết ông làm sao lên được đây?”
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ vò đầu.
Bây giờ ông già thật sự sạch hơn nhiều.
Nhưng ông ta toét miệng cười làm Trần Lạc Thần cảm giác đây không phải là người tốt.
“Chà chà, cháu nói về những cái cửa kính kìa à? Hì hì đơn giản, ông dùng đầu ngón tay chọc một cái, những máy móc đó sẽ mất tác dụng, thế là ông tìm tới đây!”
Ông già vừa nói dứt lời.
Ầm ầm ầm.
Anh thấy cửa kính lại mở ra.
Mười mấy vệ sĩ cầm dùi cui điện trong tay xông tới.
Rõ ràng, đám vệ sĩ này xem cameras giám sát mới tìm tới.
“Lão già thối, hóa ra ông ở đây!”
Đám vệ sĩ tập trung qua: “Cậu Trần, sau khi ông già này tắm rửa xong, nhân lúc chúng tôi không chú ý đã chạy vào đại sảnh. Ông ta vừa nghe cô lễ tân nói ra số phòng của cậu lại phá hỏng máy móc của chúng tôi và tìm lên đây! Bây giờ chúng tôi sẽ đưa ông ta đi ngay!”
Lần này Trần Lạc Thần nghẹn lời. Ông cụ này cho anh cảm giác rất lạ.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của Trần Lạc Thần đổ chuông.
Là Tô Tường Vi gọi tới.
Trần Lạc Thần gửi phát hiện hôm nay cho Tô Tường Vi qua messenger, bây giờ cô ta nhìn thấy mới gọi lại cho anh.
Trần Lạc Thần liếc nhìn ông già.
Sau đó anh nghe máy.
“Tường Vi, cô đã xem tin nhắn à?”
“Vâng, vậy Trần Lạc Thần, tiếp tôi nên làm thế nào? Tôi… Tôi thật sự có thể tìm được mẹ của tôi sao?”
Tô Tường Vi kích động nói.
“Ừ, cô yên tâm đi, tôi cũng muốn tìm người phụ nữ này. Chờ qua mấy ngày nữa xử lý xong việc này, tôi sẽ đi cùng cô! Hơn nữa, tôi cũng không yên tâm để cô đi một mình tới Thục Xuyên!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Được, vậy tôi yên tâm rồi!”
Sau khi nói sơ qua vài câu, Trần Lạc Thần lại cúp máy.
Mà lúc này, mấy bảo vệ đang bắt ông già ra ngoài.
“Thục Xuyên? Cháu trai, ông cũng muốn đi Thục Xuyên, đó là quê cũ của ông. Cháu dẫn ông đi cùng đi! Cháu trai!”
Ông già kêu lên.
Ông ta còn thoát khỏi sự khống chế của bảo vệ và xông tới trước mặt Trần Lạc Thần, khẩn khoản nói.
“Đó là quê cũ của ông đấy. Cháu trai, cháu đưa ông về nhà nhé?”
Ông già nói.
Trần Lạc Thần lại nhìn ông ta chằm chằm.
Anh thấy ánh mắt ông ta rất kích động, hình như rất sốt ruột muốn quay về.
Nhắc tới ông già, ấn tượng của Trần Lạc Thần về ông ta không quá tệ. Chỉ là sự vô lại ngang ngược của ông ta làm anh thấy rất khó chịu.
“Được, tôi sẽ tìm người đưa ông về!”
“Ông nghe cháu nói chuyện, hình như cháu sẽ đi cùng một cô bé về Thục Xuyên tìm người. Ông nói cho cháu biết, cháu tìm ông là đúng người rồi. Cháu trai, ông rất quen với chỗ đó. Ông có thể dẫn cháu tìm được người cháu muốn tìm. Cháu đã giúp ông như vậy, ông cũng phải giúp cháu một lần chứ!”
Ông già nói.
Trần Lạc Thần cuối cùng cũng nghe được ông ta một câu bình thường.
“Ông già đáng chết này, cậu Trần còn cần ông giúp sao? Đi cho tôi!”
Bảo vệ quát.
“Hừ, cậu không tin thì hỏi thử cậu ta xem. Lần trước, nếu không phải tôi nói cho cậu ta biết chỗ cô bé kia xuất hiện, cậu ta có thể tìm được nhanh vậy sao?”
“Ông!”
“Được rồi được rồi, anh tạm thời dẫn ông ta xuống đi. Mặt khác, thu xếp một phòng trong khách sạn khác, mua chút thức ăn cho ông ấy. Chờ tới ngày mai lại tìm người đưa ông ấy về Thục Xuyên!”
Trần Lạc Thần bất lực lắc đầu.
Về phần ông già nói muốn giúp, Trần Lạc Thần chỉ cười gượng.
Sau đó anh quay vào phòng.
Một đêm xem như trôi qua trong yên tĩnh.
Chờ đến sáng hôm sau, Trần Lạc Thần lại nhận được một cuộc điện thoại.
Mà người gọi điện thoại qua chính là cháu gái của ông Ngụy, Ngụy Mộng Kiều.
Lúc này, Trần Lạc Thần mới nhớ ra chuyện Ngụy Mộng Kiều mời anh tham dự buổi tụ họp do cô ta tổ chức.
Ban đầu, do không quá thân quen với Ngụy Mộng Kiều nên sau khi điện thoại được kết nối, Trần Lạc Thần đã nghĩ lý do từ chối.
“Trần Lạc Thần, ông nội tôi cũng rất vui khi biết anh sẽ tới tham được buổi tụ họp của tôi, còn nói tôi phải chiêu đãi anh thật tốt đấy!”
Ngụy Mộng Kiều nói một câu như vậy.
Trần Lạc Thần thấy hơi xấu hổ. Ông Ngụy cũng biết chuyện này, cộng thêm Ngụy Mộng Kiều mời nhiệt tình như vậy, mình mà từ chối thì thật mất mặt.
Cho nên anh lại đồng ý.
Sau đó, anh lái xe tới chỗ tụ hội.
Anh tính mình đến một lúc rồi đi.
“Anh Trần, anh Trần, chúng tôi chờ anh lâu rồi đấy!”
Địa điểm được chọn là trong khách sạn Huy Hoàng ở Kim Lăng.
Ngụy Mộng Kiều đang chờ Trần Lạc Thần ở cửa, lúc này rất nhiệt tình nói.
Mà đứng bên cạnh Ngụy Mộng Kiều là một cô gái gợi cảm chín muồi, trông khoảng ba mươi tuổi nhưng để tóc dài tới thắt lưng, dáng người mảnh mai lại rất có khí chất…