CHƯƠNG 32: KHAI TRƯƠNG NHÀ HÀNG MINH HOÀNG
Nghe thấy tin tức này, trong lòng của Trần Lạc Thần không có tư vị gì.
Chuyện của Triệu Thư Kỳ rõ ràng là do bản thân mình giải quyết.
Thật sự, Trần Lạc Thần không muốn phải qua lại nhiều với Triệu Thư Kỳ, dự định chỉ giúp một cái mà thôi, cũng là do nể mặt Mã Tiểu Vũ.
Nhưng mà dưới tình huống đó, Triệu Thư Kỳ hiển nhiên hiểu lầm, cô ta tưởng rằng Trang Đông Thành giúp cô ta, Trang Đông Thành là loại người rất lợi hại.
Cuối cùng còn hẹn hò với Trang Đông Thành.
Triệu Thư Kỳ rất xinh đẹp, chưa từng nói chuyện yêu đương, tuyệt đối chính là nữ thần gương mẫu.
Nếu như nói không hề thích những cô gái xinh đẹp tí nào thì đó chính là dối trá.
Mình còn phải tìm cơ hội để nói sự thật cho Triệu Thư Kỳ nghe, cho dù cô ta không cảm kích mình cũng vẫn còn tốt hơn so với chuyện cô ta hiểu lầm mà ở bên cạnh người khác.
Trần Lạc Thần suy nghĩ trong lòng.
Một đám người cười cười nói nói tự leo lên xe taxi, đi đến nhà hàng Minh Hoàng trên phố thương nghiệp Kim Lăng.
Buổi lễ khai trương nhà hàng Minh Hoàng là nhờ vào sự quen biết của cha con nhà họ Trang, đương nhiên cực kỳ náo nhiệt.
Toàn bộ sảnh ở tầng một đều đã chật kín người.
Ra ra vào vào đều là những người quyền quý.
“Anh Trang cũng có lợi hại rồi! Thư Kỳ, có phải nói sau này nhà hàng Minh Hoàng của phố thương nghiệp Kim Lăng sẽ thuộc về nhà họ Trang rồi không? Chúng ta có thể thường đến đây chơi không?”
Lâm Kiều nói.
“Đương nhiên rồi, cũng không biết nhìn xem Thư Kỳ nhà chúng ta là ai, chắc là không phải bởi vì có anh Trang Đông Thành rồi mà quên mất chúng ta đâu, có đúng không Thư Kỳ?”
Một đám học sinh nữ sau khi đi vào thì nhìn quanh bốn phía, quả thật hưng phấn đến không chịu nổi.
“Ừm, chúng ta đều là chị em với nhau, đương nhiên là có thể rồi.” Triệu Thư Kỳ khẽ gật đầu.
“Thật ra thì có lẽ có một vài tin tức và mọi người không biết, nhà hàng Minh Hoàng này cũng không phải là hoàn toàn thuộc về nhà họ Trang.”
Triệu Thư Kỳ bọn họ vừa đi dạo trong buổi tiệc, cô vừa nói.
“Cái gì chứ? Không phải là đã bị anh Trang mua lại rồi hả?”
“Không có đâu, nhà của Trang Đông Thành cũng chỉ mua lại quyền đại lý nhà hàng Minh Hoàng thôi, người kiếm tiền thật sự chính là ông chủ lớn đứng ở phía sau của phố thương nghiệp Kim Lăng. Bởi vì cả con đường phố thương nghiệp này đều là của ông chủ lớn này.”
Triệu Thư Kỳ nói nói, sắc mặt cũng thay đổi một trận.
“Đều là một người hả? Không phải là được tổ chức bởi thương hội Kim Lăng hả?”
“Má ơi, ai mà không biết tiền của phố thương nghiệp Kim Lăng chính là nước lũ, là dòng nước lớn cuồn cuộn không dứt, một ngày đã đạt đến ba trăm tỷ rồi đó, doanh số một tháng là chín ngàn tỷ lận đó.”
“Đương nhiên, chỉ cần một nhà hàng một tháng có thể thu về được hàng chục tỷ, một năm thu về được hàng trăm tỷ, mặc dù là sản nghiệp của nhà họ Trang khá mạnh, nhưng mà so sánh với dòng tiền doanh thu này thì cũng chỉ là tép riu thôi.”
Lâm Kiều nghe thấy tin tức này của mấy người bọn họ mà muốn bùng phát.
Hóa ra phố thương nghiệp Kim Lăng không phải là do thương hội Kim Lăng mở, mà là do một mình ông chủ mở.
Má ơi, giá trị bản thân của người này đến bao nhiêu đây?
“Không được, tôi sắp điên rồi, không biết là ông chủ lớn này có con trai hay không? Nếu như có thì tôi được gả cho anh ta cũng quá tốt rồi.”
Đám con gái bọn Lâm Kiều đều mơ mộng.
Triệu Thư Kỳ cười cười lắc đầu: “Trưa hôm nay tôi nghe Trang Đông Thành nói với tôi, ông chủ ở phía sau chính là một cặp chị em, sản nghiệp của cả con đường này, ông chủ chiếm 70%. Theo như người ta nói, người ta đều gọi anh ta là anh Trần, nghe nói trưa ngày hôm nay hình như là có đến Kim Lăng, rất trẻ, quần áo lụa là. Đáng tiếc là nhà họ Trang đến buổi chiều mới đến đây nhận quyền đại lý, cũng không có duyên để nhìn thấy người ta.”
Trong lòng của cô ta liền nói.
Vị thần hào này là người như thế nào đây, sao có thể coi trọng được cô gái bình thường chứ.
Với lại Triệu Thư Kỳ cũng cũng có chút hứng thú với mấy vị thần hào này, còn muốn điều tra thêm, kết quả là trên mạng không có một chút tin tức nào liên quan đến người ta.
Haiz.
Trần Lạc Thần ở một bên lắng nghe, không khỏi có chút xấu hổ.
Đặc biệt là Triệu Thư Kỳ đã nói, anh Trần kia rất trẻ trung, rất thơm tho tươm tất.
Bản thân mình quyền quý lắm hả?
Chẳng lẽ là mình quật ngã đám con gái Lâm Y Y này mà bị người hiểu lầm rồi?
Đồng thời Trần Lạc Thần cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Không biết đám người Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều biết vị tỷ phú kia chính là mình thì sẽ phản ứng như thế nào đây, ha ha…
“Thư Kỳ, em đã đến rồi sao không gọi điện thoại cho anh?”
Lúc mà mọi người đang thảo luận sôi nổi ở đây, Trang Đông Thành ăn mặc chỉnh tề tóc chải bóng loáng, dẫn theo Lý Hạo đi về phía bên này.
Hôm nay Trang Đông Thành quả thật đẹp trai ngây người.
Ít nhất là trong mắt đám nữ sinh ở trước mặt là như vậy!
“Em không phải là nhìn thấy anh bận bịu tiếp đón khách hay sao… có mệt hay không?”
Triệu Thư Kỳ dịu dàng cười một tiếng, cô ta còn chưa từng yêu đương, cho nên nếu như mập mờ với mấy bạn học nam khác giống như Lâm Kiều cùng phòng thì Triệu Thư Kỳ thật sự không thể làm được.
Cô có chút ngượng ngùng nói.
“Vẫn ổn. Lúc nãy có mấy chú của phố thương nghiệp đến đây để ủng hộ, hồi nãy anh đã đi sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ. Thư Kỳ, bây giờ để anh sắp xếp cho mọi người.”
Trang Đông Thành hăng hái cười cười.
Lúc này, ánh mắt của anh ta bỗng nhiên thoáng nhìn về phía Trần Lạc Thần đang đứng ở nơi cuối cùng nhất.
Trần Lạc Thần đang lấy tay sờ một con ngựa gỗ ở trên cái kệ bên cạnh.
Con ngựa cực kỳ tinh xảo, được làm từ gỗ đàn hương, Trần Lạc Thần vừa nhìn liền bị hấp dẫn.
Trong lúc nhất thời, tò mò nổi lên.
“Ha ha, cái này rất dễ bể, người anh em Trần Lạc Thần, cậu phải cẩn thận một chút nha.”
Trên mặt của Trang Đông Thành mỉa mai cười nói.
Giờ phút này, trên mặt của anh ta nào còn vẻ lo lắng lúc bị Trần Lạc Thần đánh ở suối nước nóng.
Nếu như nói có thì cũng là cảm thấy ghen ghét vì Trần Lạc Thần đã có thể cứu được con gái của Lý Chấn Quốc.
Nhưng mà bây giờ cũng tốt, nhà của mình cũng tính là được leo lên trên Lý Chấn Quốc rồi.
Mà tình nghĩa giữa lão già Lý Chấn Quốc và Trần Lạc Thần cũng coi như đã hao mòn sạch sẽ, dù sao người ta cũng sẽ không cảm ơn bạn cả một đời.
Huống chi Trần Lạc Thần này chính là một người ham mê hư vinh ngu ngốc!
“Đúng đó, thật sự là làm thấp giá trị. Trần Lạc Thần, cậu đụng chạm lung tung cái gì vậy, nếu như mà giống như bức tranh lần trước, ngựa gỗ nhỏ bị cậu đụng cho bị hư thì phải làm sao đây? Anh Trang của không thiếu cậu cái gì cả.”
“Đúng vậy đó, thật sự mệt mỏi mà, Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, cái gì cũng muốn nhìn thấy một chút.”
“Thật sự không biết tại sao hôm nay Thư Kỳ lại gọi Trần Lạc Thần đến đây, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái như vậy.”
Trong lúc nhất thời, bọn nữ sinh Lâm Kiều liền trực tiếp biểu lộ ra sự bất mãn.
Thật ra thì sở dĩ bọn họ đang mỉa mai Trần Lạc Thần còn không phải bởi vì bọn họ đều biết anh Trang và Trần Lạc Thần không hợp nhau.
Nếu như Trần Lạc Thần có thể để cho Trang Đông Thành nhìn thuận mắt, lần trước Trần Lạc Thần đã xin mọi người cho du ngoạn sơn trang, phần tình nghĩa này bọn người Lâm Kiều các cô vẫn còn nhớ.
Nhưng mà hiện tại anh Trang người ta nhìn cậu không thuận mắt, còn giả nghèo đứng ở trước mặt của người ta nữa.
Bây giờ đã đảo ngược rồi, bạn có chỗ nào mà có thể so sánh với anh trai nhà người ta chứ.
Cho nên vì để cho người khác thấy lập trường nên đều công kích Trần Lạc Thần.
Triệu Thư Kỳ đối với chuyện này cũng chỉ lắc đầu.
Ngay từ lúc đầu, cô quả thật có chút muốn trả thù Trần Lạc Thần, nhưng mà bây giờ cô ta cảm thấy mình thật là buồn cười mà.
Thế mà lại canh cánh trong lòng với loại người như thế này, thật sự tức cười.
“Mã Tiểu Vũ, Trần Huy, sao hai người cũng đến đây rồi? Má ơi, Trần Lạc Thần cậu mà cũng có thể đến đây được à?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói của con gái vang lên, nghe rất là kinh ngạc, thật sự bất ngờ.
Mà khi nghe được giọng nữ này.
Trần Lạc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đến là ai, hóa ra là Dương Ngọc.