CHƯƠNG 341: NỖI KHỔ
“Lệ Hàm, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Chủ nhiệm Hầu thấy không ít người gây gổ, anh ta mặc dù rất tán thưởng Tô Lệ Hàm, nhưng cũng phải xử lý công bằng.
“Hiểu Vân, cô nói với chủ nhiệm Hầu đi!”
Dương Hoa Lệ đẩy Lý Hiểu Vân đang im lặng tới trước mặt.
Lý Hiểu Vân ấp úng vốn không muốn nói.
Tô Lệ Hàm làm người thật sự không tệ, quan hệ giữa Lý Hiểu Vân và Tô Lệ Hàm lại tốt như vậy.
Quả thực, lúc chiếc nhẫn của mình vừa mất, cô ta thực sự rất tức giận, còn chuẩn bị báo cảnh sát bắt kẻ lấy đồ của cô ta.
Nhưng sau khi biết là Tô Lệ Hàm thì sao, Lý Hiểu Vân liền không nói gì.
Bây giờ vì mặt mũi Tô Lệ Hàm, cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
“Hiểu Vân, cô nói đi!”
Chủ nhiệm Hầu cau mày nói.
Thế là Lý Hiểu Vân đành nói chuyện hôm qua ra.
Hơn nữa, còn có nhiều nhân chứng như vậy có mặt.
Hầu chủ nhiệm liền khó xử.
Nói thật lòng, chủ nhiệm Hầu nhất định không tin.
Nhưng mà, nếu mình không thể hiện thái độ, giả ngốc cho qua thì Dương Hoa Lệ này chính là quỷ khó dây dưa, nói không chừng còn khích bác báo cảnh sát.
Huống chi, Dương Hoa Lệ hôm nay có nhiều bạn đại học của cô ta giúp đỡ, rõ ràng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Lệ Hàm, chuyện này tôi cũng không có cách nào, nếu là vậy thì danh ngạch này, không thể để cho cô!”
Chủ nhiệm Hầu nói.
“Đúng là không thể cho cô ta!”
Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.
Mà Mã Nam đứng trong góc lúc này nhìn sang Tô Lệ Hàm, muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại nhận được ánh mắt của Dương Hoa Lệ.
Nắm chặt nắm đấm, sau đó mặt đầy xấu hổ bất đắc dĩ cúi đầu.
Tô Lệ Hàm trăm miệng cũng khó mà biện bạch, không còn cách nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn cơ hội này bị người khác cướp đi.
Tô Lệ Hàm không lên, những người ở đây đương nhiên không ai dám tranh với Dương Hoa Lệ.
“Lệ Hàm!”
Đám người Tô Mông Mông đi tới.
“Không sao Mông Mông, mình không sao, mình đi vệ sinh một lát!”
Tô Lệ Hàm nói một câu rồi xoay người rời đi.
Đợi lúc cô rửa tay xong chuẩn bị đi ra.
Dương Hoa Lệ lại dẫn mấy chị em có quan hệ tốt với cô ta tới, chặn Tô Lệ Hàm lại.
“Cô muốn làm gì? Bây giờ chẳng lẽ cô còn chưa hài lòng sao?”
Tô Lệ Hàm lạnh mặt hỏi Dương Hoa Lệ.
“Ha hả, tôi đương nhiên không hài lòng, tôi biết những người đó sẽ nhìn tôi thế nào, nói không chừng còn cho rằng là tôi cố ý vu oan hãm hại cô đâu, nhưng mặc kệ, bây giờ cơ hội là của tôi, cô đã chuyển cho tôi rồi, nhưng tôi không phục!”
Dương Hoa Lệ đỏ mắt nói.
Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn, Dương Hoa Lệ luôn là được bao vây bởi ánh hào quang hàng đầu, bất kể đi tới đâu, trong bất kỳ tổ chức đoàn thể nào, đều là trung tâm chân chính, nhất tỷ.
Ai mà không gọi cô ta một tiếng chị Lệ chứ.
Vốn cho rằng tới đài truyền hình học tập, mình chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói là nhất tỷ chân chính rồi đi?
Tuy nhiên, mọi mặt của mình đều bị Tô Lệ Hàm đè đầu.
Hơn nữa, Tô Lệ Hàm này còn rất giả tạo, lừa mọi người đều yêu thích cô ta, ủng hộ cô ta.
Kể cả Mã Nam nghèo kiết xác đó.
Lý Hiểu Vân gia đình giàu có, bạn trai có tiền cũng đối xử rất tốt với Tô Lệ Hàm.
Phải biết rằng, Lý Hiểu Vân trước đây là bạn tốt của một người bạn đại học của mình.
Mối quan hệ với Tô Lệ Hàm lại trở nên cực tốt.
Cô cho rằng Dương Hoa Lệ cô ta nhìn không ra sao? Nếu là người khác, dù là mình trộm đồ vật quý trọng như vậy của Lý Hiểu Vân, cô ta nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, sẽ xé rách mặt với mình.
Nhưng đối với Tô Lệ Hàm thì sao, lại luôn không muốn truy cứu, hơn nữa còn khuyên mình đừng tuyên truyền việc này, tránh tạo ảnh hưởng không tốt cho Tô Lệ Hàm.
Tại sao!
Tại sao!!!
Tại sao mọi người đều yêu thích Tô Lệ Hàm cô chứ!
“Cô có gì không phục, tôi căn bản đấu không lại cô!”
Tô Lệ Hàm lạnh giọng nói.
“Tôi chính là không phục, tôi không phục mọi người tại sao đều thích cô mà chán giét tôi, bây giờ mọi người đều biết cô là kẻ trộm, nhưng người khác bàn tán cô thế nào cho rằng tôi không biết sao? Nói là tôi bôi nhọ cô!”
“Tôi không muốn nghe cô nói những chuyện này, tôi tin chân tướng cuối cùng nhất định sẽ rõ ràng!”
Nói xong, Tô Lệ Hàm xoay người muốn rời đi.
“Cô đứng lại cho tôi, đến bây giờ, tôi là nhất tỷ rồi, cô còn phớt lờ tôi như vậy!”
Dương Hoa Lệ kéo Tô Lệ Hàm lại.
Hừ!
“Bốp!”
Bỗng nhiên, giơ tay tát một cái lên mặt Tô Lệ Hàm.
“Tôi nói cho cô biết, tôi sớm đã muốn dạy dỗ cô rồi, nhưng mọi người đều nâng đỡ cô, bình thường tôi đều nhịn, nhưng bây giờ, tôi không cần nhịn nữa! Tôi ở đây người khác đều phải cúi đầu khom lưng với tôi, còn cô có gì!”
Dương Hoa Lệ nói xong thì giơ tay muốn tát tiếp.
“Dừng tay, Dương Hoa Lệ, cô muốn làm gì?”
Chính vào lúc này, mấy nữ sinh chạy tới.
Trong đó có Lý Hiểu Vân, còn có bạn ký túc xá của Tô Lệ Hàm.
Lý Hiểu Vân hét lên.
Vừa rồi thấy Dương Hoa Lệ dẫn người đi vào, mọi người liền cảm thấy không đúng.
“Cô dựa vào cái gì mà đánh Lệ Hàm?”
Lý Hiểu Vân nói.
“Tôi cứ đánh đấy thì sao? Thì sao??? Bây giờ tôi mới là nhất tỷ, tôi nhìn cô ta không vừa mắt, liền dạy dỗ cô ta!”
Dương Hoa Lệ nói.
Nói xong, lại chỉ vào Tô Lệ Hàm: “Sau này ở đây, thành thật một chút!”
Nói xong liền dẫn đám người rời đi.
“Lệ Hàm, cậu không sao chứ?”
Tô Mông Mông lo lắng nói.
“Mình không sao!”
“Mẹ nó, Dương Hoa Lệ này quá đáng thật, vốn danh ngạch trợ lý hiện trường nên cho cậu, nhưng bây giờ, cô ta lại khiến người ta sắp xếp cậu tới cổng làm đón khách, cô ta quá ghê tởm, chịu không nổi nữa, chúng ta cho cô ta một trận đi!”
Tô Mông Mông hung hăng nói.
“Đừng, các cậu tuyệt đối đừng vì mình mà đắc tội cô ta, nếu không sẽ rất khó đứng chân ở đây, hết cách rồi, cô ta là đại bàng ở đây!”
Tô Lệ Hàm cảm kích nói.
Về phần làm đón khách thì đón khách đi.
Tô Lệ Hàm thật sự không muốn liên lụy tới bọn Mông Mông.
“Lệ Hàm, hai chúng ta làm đón khách, hiện tại rất nhiều doanh nhân nổi tiếng tới, chúng ta qua đó đi…”
Lúc này, Mã Nam đi tới, nhìn Tô Lệ Hàm, cô ta nhỏ giọng nói.
“Hừ, nịnh nọt người ta, cũng không thấy cô thăng tiến gì!”
Tô Mông Mông trào phúng.
Mọi người đều khinh thường nhìn Mã Nam một cái, sau đó mới ra ngoài làm việc.
Tô Lệ Hàm cũng nhìn Mã Nam, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đến cổng, trên quảng trường lớn đã đông như biển người, đã có không ít đại gia vào.
Mà đón khách, nói thật thì chính là cứ đứng ở ngoài.
Không giống Dương Hoa Lệ lúc này, có thể đi theo đám người nổi tiếng.
“Lệ Hàm, tôi…tôi xin lỗi cô!”
Mã Nam thấy má Tô Lệ Hàm bị đánh hơi đỏ.
Lập tức khóc nói.
Đúng vậy, đều ra ngoài học tập, ai đối với mình tốt nhất, nhất định là Tô Lệ Hàm rồi, thỉnh thoảng lúc không có tiền, cũng là Tô Lệ Hàm tiếp tế mình.
Nhưng bây giờ mình hại cô ấy ra như vậy, Mã Nam nhất định không đành lòng.
“Lệ Hàm, tôi bị ép, tôi có nỗi khổ…”
Mã Nam khóc nói.