CHƯƠNG 390: NHÂN VẬT LỚN KHÔNG ĐẾN
“Hiểu Hà cậu đừng có nói như vậy mà.”
Vương Văn nói.
Cho dù cô ta cảm thấy ngồi chiếc xe này cũng làm khó cho mình, nhưng mà thôi kệ đi, nếu như Trần Lạc Thần đã không sợ xấu thì mình còn sợ cái gì chứ.
Hiển nhiên là Hầu Hiểu Hà lại không chịu đựng được: “Thôi thôi, cậu đồng ý ngồi thì cậu cứ ngồi đi, tôi ngồi không nổi xe của người này đâu, tôi chờ cậu ở bên ngoài câu lạc bộ. Còn nữa, Trần Lạc Thần, vụ xung đột vào ngày hôm nay, cậu đừng nghĩ sẽ xong như vậy.”
Nói xong, Hầu Hiểu Hà đưa tay bắt một chiếc xe, sắc mặt vội vàng chạy đến buổi gặp mặt, dù sao thì bây giờ giờ cô ta phải lập tức chạy qua chỗ của bạn trai.
“Tôi thấy là cậu cũng đừng nên đi nữa, đúng lúc em gái của tôi cũng đã làm cơm xong rồi, cậu về ăn cơm cùng với tôi luôn đi, coi như tôi mời.”
Trần Lạc Thần nói.
Dù sao thì Trần Lạc Thần đối với Vương Văn vẫn có tình nghĩa bạn học cũ.
“Không được đâu Trần Lạc Thần, tôi vẫn nên đi cùng với cậu ấy, dù sao thì hiện tại xảy ra chuyện, tôi sợ có một mình cậu ấy sẽ chịu thiệt thòi.”
Vương Văn cứ luôn lương thiện như vậy.
Nhưng mà nếu như thật sự phải ngồi trên chiếc xe ba bánh này đi trên đường, trong lòng của Vương Văn cũng rất ngại.
Mặc dù là tính tình của Vương Văn rất tốt, nhưng mà lòng yêu cái đẹp của con gái ai cũng có thôi.
Nhưng mà nếu như bây giờ mình từ chối Trần Lạc Thần.
Có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Lạc Thần.
Cho nên cô ta có chút khó xử.
Nhưng mà không có cách nào khác, cô ta nói: “Được rồi Trần Lạc Thần à, cậu cứ đưa tôi đến cửa là được rồi.”
“Được, tốc độ của chiếc xe ba bánh này rất nhanh, có thể nhanh chóng đưa cậu đến đó.”
Trần Lạc Thần nói xong thì đã leo lên xe ba bánh.
Tinh tinh…
Còn nhấn kèn một cái chào đón Vương Văn bước lên xe.
Vương Văn chỉnh sửa lại mái tóc của mình, ở đây cũng có không ít người đang nhìn làm cho mặt mũi của cô ta trở nên đỏ bừng.
Nhưng mà cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc xe đạp điện ba bánh của Trần Lạc Thần.
“Đi nhanh đi, Hiểu Hà chắc đã tới nơi rồi.”
Vương Văn nhẹ giọng nói, cúi thấp đầu xuống.
Mà Trần Lạc Thần thì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Văn, cũng không nói cái gì nữa.
Từ xưa đến nay, Trần Lạc Thần không cảm thấy chạy xe bốn bánh sẽ tôn quý hơn là chạy xe ba bánh.
Lập tức đạp chân ga.
Chạy thẳng đến điểm đến.
Vị trí hội trường trong một khách sạn lớn ở Thục Đô.
Giờ phút này khách sạn treo đài băng rôn đỏ, pháo mừng chất đầy.
Một tấm thảm đỏ đã được đặt ở lối vào từ sảnh trong của khách sạn đến sân ngoài khách sạn.
Có rất nhiều nhà kinh doanh nổi tiếng tới.
Mà những người tổ chức thì đang đứng ở bên ngoài chào đón, chụp ảnh cái gì đó.
Xem ra muốn tổ chức một nghi thức nho nhỏ ở bên ngoài khách sạn.
Bởi vậy mà ở bên ngoài có rất nhiều người.
“Văn, ở đây có đúng không?”
Trần Lạc Thần nói.
Mấy cậu chủ nhà giàu đang đứng hút thuốc ở phía trước.
Mẹ nó chứ không biết nhường đường.
Trần Lạc Thần cứ luôn ấn còi xe tinh tinh tinh.
Thu hút ánh mắt của tất cả đám con trai nhà giàu đều nhìn về phía bên này, hơn nữa nhìn thấy Trần Lạc Thần chạy một chiếc xe đạp điện ba bánh, còn chở thêm một người phụ nữ, nhóm con trai nhà giàu đều đàm tiếu nói gì đó.
“Được rồi Trần Lạc Thần, cậu thả tôi xuống đây đi.”
Vương Văn cảm thấy khó xử muốn chết đi được.
Bây giờ cô ta đã có chút hối hận vì đã để Trần Lạc Thần đưa mình đến đây.
Đặc biệt là bị nhìn bởi ánh mắt xem thường của những người cùng tuổi càng làm cho Vương Văn khó chịu hơn.
“Được rồi.”
Trần Lạc Thần thắng xe, dừng lại trước cửa khách sạn.
Mà đúng lúc này, Hầu Hiểu Hà đi ra đón Vương Văn.
Lập tức nhìn thấy Vương Văn thật sự ngồi xe đạp điện của Trần Lạc Thần tới đây, mắt của Hầu Hiểu Hà thiếu chút nữa đã rơi xuống.
“Má ơi Văn, cậu bị điên rồi hả? Cậu thật sự để cho cậu ta đưa cậu đến đây bằng chiếc xe ba bánh?”
Gương mặt của Hầu Hiểu Hà đỏ rần.
“Hiểu Hà, cậu đừng có nói nữa! Trần Lạc Thần, nếu không thì cậu đi về trước đi, hôm nào đó tôi mời cậu ăn cơm.”
Vương Văn thấy càng ngày càng có nhiều người đi về phía bên này, Vương Văn vội vàng nói.
“Được.”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Xe của bọn người Lâm tổng đã đến nơi rồi.”
Lúc này bảo vệ ở cửa bỗng nhiên lại kêu lên với đám người thương nhân giàu có ở bên trong.
Lập tức có rất nhiều phú thương kích động đi đến chào đón.
“Má ơi, sao ở cửa lại có một chiếc xe ba bánh chặn ở đó vậy, cậu làm cái gì vậy, cút đi nhanh lên.”
Bảo vệ trực tiếp tới đẩy Trần Lạc Thần một cái.
“Thật tình.”
Hầu Hiểu Hà che mắt mình, hiện tại cô ta cũng muốn đi chết cho rồi.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, đẩy tôi làm cái gì chứ, đi thì đi.”
Trần Lạc Thần vặn tay ga chạy đi.
Mà sau khi nhóm xe ở đằng sau dừng lại, có không ít những phú thương trung niên bước xuống cùng với bọn con trai con gái nhà giàu, hiển nhiên là những người khách cao quý nhất ở đây.
Nhóm ông chủ già xếp hàng chào đón, người nào cũng nói chuyện rôm rả.
“Các vị, hoang nghêng mọi người nể tình tôi đã đến đây tham gia buổi gặp mặt, chỉ là có hơi đáng tiếc một chút, ngày hôm nay có một nhân vật lớn nhưng chúng ta không mời được, không thể không nói đây chính là một tiếc nuối lớn nhất.”
Đám người đều đứng ở bên cạnh thảm đỏ, lắng nghe người bên ban tổ chức nói chuyện.
Lập tức một trận nghị luận ầm ĩ vang lên: “Là ai vậy?”
“Nhân vật lớn gì thế Quách tổng.”
Đám người lên tiếng hỏi.
Mà Hầu Hiểu Hà đã dẫn theo Vương Văn đi vào trong khách sạn.
Giờ phút này đang nhìn Quách tổng trên sân khấu.
Không biết là tại sao, cô ta bỗng nhiên giật mình trong lòng.
Có chút khẩn trương lôi kéo cánh tay của Lý Lương, tên bạn trai ở bên cạnh: “Anh Lý, nhân vật lớn mà ông ta muốn mời là ai vậy?”
“Sao anh biết được chứ, không phải là em cũng thấy tất cả mọi người đang hỏi đó à?”
Thái độ của Lý Lương chẳng tốt ra làm sao, dù sao thì lần này chuyện mà Hầu Hiểu Hà gây ra đã ồn ào đến mức ngay cả ba của anh ta đã biết rồi.
Hầu Hiểu Hà ấm ức không nói.
Nói thật thì lúc đầu khi tham gia hoạt động lớn như buổi gặp mặt này, cô ta rất hưng phấn, có thể quen biết với rất nhiều người có tiền.
Nhưng mà trong lòng lại cảm thấy bất an.
Bởi vì hồi lúc nãy hình như là Trần Lạc Thần có nhận được một cuộc điện thoại, người gọi điện thoại cho anh cũng là Quách tổng.
Không biết có phải là cùng một người không nữa.
Nhưng mà nghĩ lại làm sao có thể là như vậy được.
Trần Lạc Thần là ai? Cùng lắm thì cũng chỉ là một người dựa vào bạn thân của anh quen biết với Quách tổng, không có bạn thân thuở nhỏ thì anh là cái thá gì chứ.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng có Hầu Hiểu Hà đã yên tâm không ít.
“Ha ha, nhắc đến vị nhân vật lớn này coi như cũng có quen biết, hôm nay vị khách quý là Lâm tổng cùng với cô chủ nhà họ Lâm từ Kim Lăng đến đây, cũng khá quen thuộc với vị khách này.”
Quách tổng vừa cười vừa nói.
Lâm tổng mang theo vài phần kiêu ngạo mà cười một tiếng.
Mà cô chủ nhà họ Lâm thì sao, giờ phút này sắc mặt lại hơi thay đổi, có chút hưng phấn, lại có hơi căng thẳng.
“Ôi chao Quách tổng, ông đừng có thừa nước đục thả câu đó nha, mau nói xem nhân vật lớn này là ai vậy?”
Có người nhìn thấy Quách tổng nói chuyện thần bí như thế, trong lòng cũng trở nên hiếu kỳ.
“Như vậy đi, để tôi nhắc mọi người một câu, mọi người liền biết người đó là ai, đó chính là chủ sở hữu của biệt thự Vân Đỉnh, biệt thự giàu có nhất ở Kim Lăng, là ông chủ của tập đoàn mạnh nhất ở Kim Lăng.”
Quách tổng có chút hưng phấn mà nói.
“A.”
Lời vừa nói ra, dưới sân khấu liền trở nên xôn xao.
“Tôi biết rồi, là cậu Trần ở Kim Lăng?”
“Làm sao có thể chứ? Cậu Trần của Kim Lăng đến Thục Xuyên chúng ta hả?”
“Mặc dù Quách tổng lợi hại nhưng mà cũng có lý do có thể mời được cậu Trần ở Kim Lăng luôn hả?”
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Hiển nhiên càng có nhiều phú thương cho rằng Quách tổng đang khoác lác.
Chỉ sợ là Quách tổng ngay cả phương thức liên lạc của người ta cũng không có.
“Quách tổng nói như vậy, đơn giản chính là mượn nhà họ Lâm ở Kim Lăng để trèo lên cậu cả Trần, muốn dùng cái tên của cậu Trần để tìm chỗ dựa cho mình.”
Mà lúc này Lý Lương ở phía dưới đang phân tích nói.
“Có điều tôi nghe nói là Quách tổng đang chịu trách nhiệm vài dự án của cậu Trần Kim Lăng, có khi nào là thật sự có quan hệ với cậu Trần không thế?”
Mấy cậu con trai nhà giàu cũng đi đến bên cạnh Lý Lương, lên tiếng thảo luận.
“Hiểu Hà, Văn, không phải là hai người đến từ Kim Lăng đó à? Chắc là hai người hiểu rất rõ cậu Trần ở Kim Lăng?”
Ở trước mặt người ngoài, Lý Lương cũng không tiếp tục cho Hầu Hiểu Hà sắc mặt khó coi.
Hầu Hiểu Hà và Vương Văn đều lắc đầu: “Chúng tôi chỉ nghe bạn học nói tới anh ta rất lợi hại, ở Kim Lăng có ai mà không biết cậu Trần Kim Lăng đâu chứ, nhưng mà cũng không có hiểu biết gì thêm.”
“Văn, nếu không thì cô hỏi bạn học khi trước xem, lúc nãy tôi gấp gáp quá cho nên điện thoại bị rơi hỏng rồi.”
Mấy cậu con trai nhà giàu đều đang nói chuyện rất hứng thú, bản thân là người ở Kim Lăng, nếu như không nói vấn đề liên quan đến cậu Trần thì phải xấu hổ lắm.
Vương Văn gật gật đầu.
Lục tìm điện thoại, sau đó đột nhiên kinh ngạc nói: “Ôi trời, điện thoại của tôi để quên ở trên xe của Trần Lạc Thần rồi…”