“Alo!”
Trần Lạc Thần đang ngây người thì đột nhiên có một cô gái đi tới trước mặt mình.
“Làm gì vậy?”
Trần Lạc Thần hỏi. Cô gái trước mặt khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trông khá ranh ma, có điều gương mặt lại rất xinh đẹp.
“Không ai chơi với anh à?”
Cô gái chống eo nói.
“Không!” Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Ồ… thật đáng thương, thế này đi, chị Băng Băng bảo chúng tôi gọi anh ra giúp chúng tôi nhặt bóng, chúng tôi chơi với anh!”
Cô gái nói.
Nghe chị nói gia tộc nhà họ Trần cực kỳ lớn, mạch hệ phức tạp.
Những người trẻ tuổi trong tộc không biết nhau là chuyện bình thường.
“Buồn bực thế làm gì, nếu như anh có tâm sự, ngồi một mình ở đây càng nghĩ càng khó chịu thôi, chẳng bằng ra nhặt cầu cho chúng tôi, nhặt mệt rồi thì cái gì cũng không nhớ!”
Cô gái nói.
“Ha ha…” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm giác lời của cô gái này rất có lý.
Đúng vậy, chỉ có phân tán sự chú ý, mới không một mực xoắn xuýt một việc.
“Được, tôi đi nhặt bóng cho các người!”
Trần Lạc Thần đồng ý.
“Ha ha ha, chị Băng Băng, anh ta tới rồi, tới nhặt cầu cho chúng ta này.
Cô gái đắc ý nói.
“Hừ, vậy thì tốt, các chị em, chúng ta tiếp tục chơi, có người nhặt cầu cho chúng ta rồi!”
Trần Băng Băng nói một câu, sau đó hưng phấn chơi tiếp.”
Đúng lúc này, bọn họ lại ngừng lại.
Vì có một cô gái khác đi tới.
Cô gái này nhìn chừng hai mươi sáu tuổi, cực kỳ có khí chất, rất đoan trang, dáng dấp cũng xinh đẹp.
Mặc dù mấy cô gái này cũng xinh đẹp hưng so với cô gái vừa tới kia vẫn kém hơn mấy phần.
Ngay cả những ngôi sao khi đứng chung cũng bị mờ nhạt đi mấy phần.
Không ít người đều cung kính gật đầu khi thấy cô ta tới.
“Chị Lam, chị tới rồi!”
Mấy người Trần Băng Băng nhao nhao hô.
“Ừ, đến lúc nào thế, mọi người còn chơi à, Băng Băng, đại hội sắp bắt đầu, còn không dẫn mấy người Nữu Nữu vào?”
Cô gái tên chị Lam dịu dàng nói.
“Vâng chị Lam!”
Nhóm Trần Băng Băng gật đầu, lập tức để bóng sang một bên, sau đó rời đi.
Trần Lạc Thần nhìn quả bóng lăn tới một bên.
Theo bản năng liền đi qua nhặt.
Ai ngờ quả bóng lại đâm vào trong cỏ.
Trần Lạc Thần mất tập trung, bước chân không vững, trực tiếp ngã xuống.
Quần áo, cánh tay, mặt, tất cả đều bị xước.
“Ôi trời, tên nhóc kia ngã vào trong cỏ rồi.”
Là Nữu Nữu vừa nãy đi gọi Trần Lạc Thần kêu lên.
“Ngã thì ngã, hừ, bảo anh ta nhặt quả cầu mà còn chậm nửa nhịp hơn người khác, đáng đời, chúng ta đi!”
Băng Băng nói xong, sau đó cười với chị Lam, rồi mang theo mấy nhóm tỷ muội rời đi.
Trần Lạc Thần cầm bóng đi ra, cười khổ ngồi xuống.
Đúng là đã xui xẻo thì ở đâu cũng xui.
Sờ lên gương mặt bị trầy xước của mình, lành lạnh còn có hơi đau.
Có không ít người đi ngang qua cười nhạo Trần Lạc Thần, cười anh chật vật.
Có điều Trần Lạc Thần không quan tâm, nếu như bị người ta chế giễu mà làm cho tâm trạng của mình dễ chịu hơn một chút, vậy thì cứ chế giễu đi.
“Mặt của cậu bị trầy rồi, nhanh lau chút đi!”
Đúng lúc này có một cô gái đi tới trước mặt Trần Lạc Thần.
Cô ấy ngồi xổm xuống, đưa cho Trần Lạc Thần một tờ giấy.
“Cảm ơn cô!”
Trần Lạc Thần ngẩng đầu lên nhìn, cô gái này chính là chị Lam mà mấy người nhóm Trần Băng Băng vừa gọi.
Gương mặt rất xinh đẹp, đang nhìn thẳng vào anh.
Trần Lạc Thần có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Còn có cái này! Cánh tay của cậu cũng chảy máu rồi!”
Chị Lam lấy khăn tay ra, lau sạch cánh tay cho Trần Lạc Thần.
“Sao cậu không cẩn thận thế? Cậu ở mạch nào? Chỉ mình cậu à? Các anh chị em trong mạch nhà cậu đâu?”
Chị lam lau sạch gương mặt cho Trần Lạc Thần, đồng thời dịu dàng hỏi.
“Tôi… tôi không biết mình ở mạch nào!”
Trần Lạc Thần nói.
Chị Lam cười khổ một tiếng: “Lát nữa tôi gọi cho cậu mấy vị bác sĩ tới, để bọn họ xử lý vết thương cho cậu, tránh nhiễm trùng!”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu!”
Không biết vì sao, chị Lam vừa nhìn thấy chàng trai này, trong lòng liền có cảm giác yêu thương.
Loại cảm giác này nói ra cũng thật kỳ quái.
“Mợ chủ, đại hội sẽ bắt đầu ngay, chúng ta mau đi tới thôi!”
Lúc này, người hầu sau lưng chị Lam nhắc nhở.
“Được, vậy chúng ta đi trước!”
Chị Lam chào hỏi với Trần Lạc Thần một câu, sau đó rời đi.
“Mợ chủ? Thì ra cô ấy là người nhà họ Trần chúng ta!”
Trần Lạc Thần vừa lau mặt, vừa nói.
Có điều Trần Lạc Thần nghĩ thầm, ai mà lấy đươc một cô vợ dịu dàng tỉ mi như cô ấy, thì đúng là có phúc!
Lúc này, vừa hay điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên.
“Alo em trai! Vừa rồi chị qua tìm mà em chạy đi đâu vậy? Sao tìm khắp nơi chẳng thấy?”
“Hả? Vừa rồi em chạy đi nhặt bóng cho người ta!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
“Mẹ của tôi ơi! Anh đi nhặt bóng cho người ta? Say rồi say rồi! Đại hội sắp bắt đầu rồi, ba còn hỏi chị là em đã đến chưa, chị nói không tìm được em, bây giờ đang ở phòng khách chính này, em bảo người hầu nhanh chóng dẫn em qua đi!”
Chị gái im lặng nói.
“À, em biết rồi, em đi theo bọn họ đây!”
Trần Lạc Thần nói.
Hôm nay ba, mẹ và chị gái đều là nhân vật chính.
Đương nhiên là rất bận.
Mình cũng không nên gây thêm phiền phức cho họ.
Vừa hay thấy mấy người Nữu Nữu chưa đi bao xa, vẫn nhìn thấy bóng người, Trần Lạc Thần liền đi theo sau lưng bọn họ.
“Chị Băng Băng, chị xem cái đồ ngốc kia đi theo chúng ta kìa!”
Nữu Nữu nhìn lại, đột nhiên nói.
“Tên nhóc này, chẳng lẽ là lần đầu tiên đi tới nhà thờ tổ? Sẽ không bị lạc đường chứ?”
Trần Băng Băng nói.
Cô ta lập tức dừng chân lại: “Có phải anh không biết đường không?”
Cô ta hỏi Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Hừ, tôi nói mà, vậy anh đi theo chúng tôi lên xe đi, chúng tôi dẫn anh tới! Có điều, anh không thể ngồi cùng xe với chúng tôi, ngồi chỗ cuối với người hầu của tôi đi!”
Trần Băng Băng nói.
Trần Băng Băng là một cô chiêu cao cấp, bình thường đều gặp những cậu ấm con nhà giàu với ánh hào quang rực rỡ, cả trong nước lẫn ngoài nước.
Người giống như Trần Lạc Thần, đầu tiên sẽ cho người ta cảm giác trung thực, nên đương nhiên không được để mắt tới.
“Cũng được!”
Trần Lạc Thần gật đầu, tỏ vẻ không quan trọng.
Chen chúc với mấy người hầu trên một chiếc xe, tiến vào phòng khách chính nhà họ Trần.
Loại hội nghị thế này đều là tự ngồi thành đoàn, ngoai trừ cách thành viên nòng cốt của gia tộc, thì các thành viên còn lại sẽ không xếp số ghế.
Đi tới một hội trường lộ thiên rất lớn.
Trong hội trường, có một tòa đài cao.
Trên đài cao, đương nhiên là các thành viên quan trọng của nhà họ Trần.
Về phần mấy người Trần Băng Băng, cũng chỉ có thể ngồi ở một góc hẻo lánh.
Trần Lạc Thần cũng tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, sau đó gọi cho chị.
Lúc này, trên bàn tiệc gia chủ.
Có một đôi vợ chồng trung niên ra sân, toàn trường dậy lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mà sau lưng đôi vợ chồng trung niên là hai cô gái đi theo, trong đó đương nhiên có một người là chị gái Trần Bạch Lan. Còn đôi vợ chồng này chính là ba mẹ của Trần Lạc Thần.
“Lam, con qua ngồi cạnh mẹ này.”
Người phụ nữ thân mật kéo tay Lam, ngồi ở bên cạnh mình.
“Vâng, mẹ!”
Lam gật đầu.
“Haiz, Tiểu Lam, nhiều năm như vậy cũng ấm ức cho con khi ở nhà họ Trần rồi, cái gì cũng phải học, còn phải thay thằng con lười biếng kia của nhà chúng ta quản lý quyền kinh tế, thật ra, hẳn là phải sớm cho hai đứa nhận biết nhau một chút, nhưng con cũng biết, lúc trước nó không thể để lộ ra thân phận, bây giờ thì hay rồi, còn không tới!”
Người phụ nữ nói lời xin lỗi.
“Mẹ đừng như vậy, từ nhỏ con lớn lên ở nhà họ Trần, con đã rất thỏa mãn rồi.”
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang nhìn Trần Bạch Lan: “Lan, tìm em trai con lại đây.”