Con Nhà Giàu

Chương 413



“Hôm nay, ba đến đây tìm con nói chuyện chủ yếu là vì chuyện này, con lớn rồi, cũng nên biết những bí mật nhà họ Trần nắm giữ!”

Trần Cận Đông vỗ vai con trai.

“Ký hiệu này giống như một lời nguyền, có người gọi nói là ký hiệu Thái Dương, người nhận được ký hiệu này, không quá ba ngày đều sẽ gặp chuyện!”

“Hai mươi năm trước, chú hai của con bị như thế, hai mươi năm sau, chuyện của Lệ Hàm cũng là như thế!”

Trần Cận Đông nói.

“Bác Phúc đã nói qua, lời nguyền này hai mươi năm mới xuất hiện một lần, chỉ cần nó xuất hiện thì chắc chắn sẽ có người mất tích, hơn nữa chỉ cần nhận được nó, không có ai may mắn trốn thoát được!”

Trần Lạc Thần nói.

Trần Cận Đông lắc đầu: “Phúc cũng chỉ nói đúng một nữa, đúng là người nhận được ký hiệu này, theo lý thuyết không có ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều mất tích, nhưng sau đó ba lại điều tra được, có người nhận được ký hiệu này nhưng vẫn còn sống quay về!”

Mắt Trần Lạc Thần sáng lên.

“Người đó đã được người khác cứu, anh ta đã cung cấp cho ba một ít manh mối, mà cũng nhờ những manh mối đó, ba đoán, chú hai của con, còn cả nhóm Lệ Hàm, càng giống như bị bắt cóc hơn!”

“Bắt cóc? Rốt cuộc là ai lại có năng lực lớn đến thế?”

Trần Lạc Thần giống như lại nhìn thấy hy vọng.

“Chuyện này thì không biết, nhưng nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, hơn nữa còn không để lại bất cứ dấu vết gì, nếu muốn điều tra, chỉ sợ nếu chỉ dựa vào lực lượng của nhà họ Trần chúng ta thì cũng không được!”

Trần Lạc Thần gật đầu: “Con hiểu rồi, ba muốn tìm được người còn sống lúc trước sao?”

Trần Cận Đông lắc đầu cười khổ nói: “Không, trên thực tế sau khi người kia được cứu sống cũng chỉ sống thêm mười lăm năm mà thôi, người đó đã chết vào sáu năm trước rồi, nếu muốn tìm lực lượng giúp đỡ chúng ta thì phải đi mời cái gia tộc từng cứu người đó ra vào lúc trước!”

“Chỉ cần bọn họ chịu giúp đỡ, vậy chính là như hổ thêm cánh!”

Nói xong, lại nhìn Trần Lạc Thần nói:

“Con trai, con nói xem, bây giờ gia tộc lớn nhất là gia tộc nào?”

“Lúc trước nhà họ Phương cũng từng rất lớn mạnh, nhưng con nghe bác Phúc nói, bây giờ nhà họ Trần chúng ta là gia tộc lớn nhất!”

“Ừ ừ, không sai, nhưng nhà họ Trần chúng ta bây giờ chỉ là gia tộc lớn nhất về mặt kinh tế, nhưng nếu so thực lực tổng hợp thì còn có một vài gia tộc mạnh hơn nhà họ Trần chúng ta!”

“Chẳng hạn như… nhà họ Mạc ở thủ đô!”

“Nhà họ Mạc ở thủ đô?”

Trần Lạc Thần từng nghe nói đến nhà họ Long nhà họ Tần ở Thủ đô, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Mạc.

Trần Lạc Thần thắc mắc.

Nhưng cũng nhờ cuộc nói chuyện với ba, làm Trần Lạc Thần biết được rất nhiều chuyện trước kia không thể nào tưởng tượng được.

“Không sai, lúc trước người đó là được nhà họ Mạc ở Thủ đô cứu, mà chỗ mạnh nhất của nhà họ Mạc chính là bọn họ có rất nhiều thành viên mang dòng máu của dòng tộc có được năng lực vượt xa sức tưởng tượng của người thường, người nhà họ Mạc có thể chất mạnh hơn con người bình thường, phần lớn người nhà họ Mạc đều hoạt động ở quân độ, ở Long Tổ thần bí nhất nước H! Điểm này là thứ không có bất cứ gia tộc kinh tế nào có thể so được!”

“Bởi vì nếu muốn bọn muốn, hoàn toàn có thể giết người trong vô hình, kể cả nhà họ Trần được đề phòng nghiêm ngặt của chúng ta! Mấy năm nay nhà họ Trần vẫn luôn cố gắng dụ dỗ cao thủ ở khắp nơi, muốn tránh khỏi sự uy hiếp của loại gia tộc này, ha ha, nhưng chênh lệch lại càng lúc càng lớn!”

Trần Lạc Thần nghẹn họng nhìn trân trối, nếu không phải do ba nói ra, Trần Lạc Thần cũng không thể tưởng tượng được đây lại là sự thật.

Nhưng Trần Lạc Thần cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Giống như Thiên Long Địa Hổ anh gặp phải, còn có bác Tần Bất Phàm, đều thuộc về loại người mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.

“Hai anh em Thiên Long Địa Hổ lúc trước nếu so với người nhà họ Mạc thì như thế nào?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Thiên Long Địa Hổ? Ha ha, chọn đại một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi nào đó ở nhà họ Mạc cũng có thể dễ dàng đánh bại hai người bọn họ!”

Trần Lạc Thần không khỏi nuốt nước bọt.

Vậy không biết, bác Tần và nhà họ Mạc so sánh với nhau thì lại như thế nào?

Nhưng vấn đề này rõ ràng không phải là thứ Trần Lạc Thần cần phải đắn đó, nếu nhà họ Mạc lợi hại này có thể đứng ra giúp đỡ, đúng là một lực lượng rất lớn.

“Nhà họ Mạc thuộc về gia tộc ở ẩn, không đến mức bất đắc dĩ, ba cũng không muốn dính líu đến bọn họ, nhưng mà chú hai của con đang nắm giữ bí mật quan trọng liên quan đến khí mạch của nhà họ Trần chúng ta, nếu chú hai của con thật sự gặp chuyện, vậy sự hưng thịnh của nhà họ Trần chúng ta cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, có lẽ đến thế hệ của con sẽ kết thúc! Cho nên ba cũng không còn cách nào!”

Trần Cận Đông cũng có nỗi lo riêng.

Không riêng gì động lực từ tình thân, chuyện khí mạch của nhà họ Trần cũng là một trong những nguyên nhân khiến suốt bao năm qua Trần Cận Đông vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm.

“Khí mạch của nhà họ Trần?”

Trần Lạc Thần lại khó hiểu hỏi.

“Ừ, nhưng tạm thời không nói đến chuyện này, ba cũng chỉ nghe ông nội của con kể lại, bây giờ, việc quan trọng là tìm được sự giúp đỡ của nhà họ Mạc!”

“Ba, ba muốn con đi một chuyến sao?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Nếu chỉ cần đi một chuyến đơn giản như thế thì ba đã đi từ lâu rồi, cần gì phải chờ nhiều năm đến thế, ba nói rồi, nhà họ Mạc là gia tộc ở ẩn, bọn họ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện ngoài đời thật, nhưng có một người có thể mời nhà họ Mạc rời núi!”

“Ai?”

“Bà ngoại của con!”

“Bà ngoại của con?”

Trần Lạc Thần sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, Trần Lạc Thần cũng biết, hình như ba mẹ rất nhạy cảm đối với các đề tài liên quan đến thế hệ ông bà nội và ông bà ngoại.

Thậm chí hỏi thăm nhiều còn bị đánh đòn.

Lần cuối cùng bị đánh anh nhớ là vào năm bảy tuổi, Trần Lạc Thần hỏi người khác đều có ông bà nội và ông bà ngoại, còn anh thì sao?

Mẹ luôn cực kỳ dịu dàng với anh đột nhiên tát vào mặt anh, không cho phép anh hỏi đến việc này nữa.

Từ đó về sau, cái này giống như một bóng ma bao phủ, kể cả chị Trần Bạch Lan, không ai nhắc đến chuyện của thế hệ trước nữa.

“Không sai, bây giờ bà ấy là người quản lý nhà họ Dương ở Thủ đô, lúc trước bà ngoại của con từng tiếp xúc với nhà họ Mạc, nếu lần này bà ngoại của con có thể ra mặt, có khả năng sẽ thuyết phục được nhà họ Mạc!”

Trần Cận Đông vừa nói vừa nhíu mày: “Ba và mẹ của con không tiện gặp bà ấy, nhưng mà con lại khác, ân oán của người lớn tin chắc sẽ không dời đến trên người của con, cho nên có thể thuyết phục được bà ấy hay không, đều phải dựa vào con rồi!”

Sau đó, ba gọi mẹ Dương Ngọc Bình vào.

Có thể nhìn ra được, hình như mẹ cực kỳ nhạy cảm về bà ngoại, vừa nghe đến sắc mặt lập tức hơi tó xuống.

Nhưng lần này Trần Lạc Thần ráng gom đủ can đảm hỏi thăm, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, nghe bác Phúc nói, hình nư ông nội vẫn còn sống, vậy ông nội đâu?

Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì?

Mà mẹ lần này cũng không hề nổi giận, chỉ đỏ mắt kể lại chuyện xảy ra vào năm đó.

“Đều là vì mấy quy tắc chết tiệt của nhà họ Dương!”

Mẹ lộ ra vẻ mặt đau buồn nói.

Thì ta trước đó ba vẫn còn đang trong giai đoạn cuối của giáo dục nghèo, cũng giống với khoảng thời gian trước của Trần Lạc Thần, là còn trong thời kỳ có tiền nhưng không được tùy tiện bại lộ thân phận.

Khi đó, ba quen biết với mẹ – cô cả nhà họ Dương ở Thủ đô…