Chương 963:
Nếu ai đó dám nói chuyện này trước mặt anh ta, anh ta sẽ rút ra bảy tám cái bạt tai lớn rồi. ” cảnh giới tông sư làm sao lại có một người trẻ tuổi, là một hóa cảnh cao thủ khi chưa đầy 30 tuổi, người này quả thật là kỳ tài, khoe khoang, không phải là tính cách của anh ta. ‘ Khi ba người họ ngã xuống, tình thế lập tức bị đảo ngược, và người của nhà họ Trang đều không dám di chuyển nữa.
Còn Dược Nhất Cốc lúc này mới bừng tỉnh vì chấn động, đột nhiên đứng dậy, chạy tới Trang Báo năm bước sáu bước, đá mạnh vào người hắn, cười nói: “tiểu tử, ngươi không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay phải không? Cốc chủ ta năm đó có thể giết ngươi như giết một con chó, nhưng hôm nay ta đây vẫn có thể giết ngươi. Hahaha.” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng Trang Báo: “Trang Báo còn chưa chết đâu, hắn chỉ ngất đi thôi. Ngươi cẩn thận coi chừng hắn tỉnh lại.” Dược Nhất Cốc giống như bị vịt nhéo cổ, tiếng cười đột ngột dừng lại.
Hắn quay lại, nở một nụ cười như để lấy lòng của Trần Lạc Thần: “Trần huynh đệ, á!! Kkhông phải, Trần đại sư, người không muốn giết bọn chúng sao?” Trần Lạc Thần trợn mắt: “Hắn cũng là cao thủ biến hóa, nội lực không kém gì ta. Ta chỉ dùng nội lực phát ra. Làm sao có thể giết hắn, nhiều nhất cũng chỉ làm hắn choáng váng.” Nói xong, Trần Lạc Thần bước đến chỗ Trang Báo và vỗ nhẹ lên người anh ấy vài cái: “Được rồi, ta đã đanh vỡ khí tức của hắn, cho dù hắn có nội lực, hiện tại cũng không dùng được. Ta giao hắn lại cho ngươi.”
“Đúng vậy, Trần đại sư người có thực lực thật sự là bất phàm, Dược Nhất Cốc khâm phục ngưỡng mộ.” Dược Nhất Cốc thở dài, nịnh nọt, đến cả một vị sư phụ bốn mươi, năm mươi tuổi nhìn thấy cử chỉ này cũng cười. bây giờ, thật sự không biết diễn tả hắn trông như thế nào bây giờ.
của bọn chúng đa không sử dụng được nữa.
“Ta dùng phương pháp độc môn điểm vào thân thể hắn mấy huyệt, để nội lực tản ra hết, không thể dung hợp với nhau, thì chẳng phải là vô dụng sao?” Trần Lạc Thần thản nhiên giải thích.
Ba vị sư phụ chết lặng.
Quả nhiên đúng là cao nhân, quả nhiên là khiến người khác kinh ngạc.
Mà bên người, Dược Mộng Phỉ cùng Dược Mộng Dao đều đỏ mặt, chẳng trách bắt được hắn thì hắn cũng không sợ, cho dù hắn bị đưa tới nơi nguy hiểm, trên mặt cũng không lộ ra một tia sợ hãi. Thật không ngờ rằng người ấy thực sự có sức mạnh như vậy.
“Được rồi, chuyện đã giải quyết xong rồi. cốc chủ, ta nghĩ ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi.” Trần Lạc Thần vỗ tay.
“Ta quên mất?” Dược Nhất Cốc vỗ đầu một cái, mới định thần lại, trong lòng chảy máu, nhất là bây giờ kẻ địch đã bị tiêu diệt, đã không còn nguy hiểm gì nữa, hắn muốn lấy một nửa tài sản của mình….. cái này, cái này …
“Ngươi sẽ không hối hận đấy chứ?!” Trần Lạc Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm Dược Nhất Cốc.
Dược Nhất Cốc bị điện giật như rơi từ trên trời xuống cực sâu, toàn thân run rẩy.
“Đừng lo lắng, Trần huynh đệ, một nửa tài sản, một nửa tài sản!” Dược Nhất Cốc hoảng sợ nghiến răng nói.
Họ Trần này còn mạnh hơn Trang Báo, nếu không đưa, e rằng sẽ không thoát khỏi cái chết mất.
Trong lòng hắn đang nghĩ biện pháp đối phó.
Trần Lạc Thần lúc này mới nhìn về phía Dược Nhất Cốc: “Ngươi không hối hận thì được rồi. Vậy ngươi trước tiên cho ta một ít dược thảo của ngươi, ta mang đi, hơn nữa cho ta một ít Khí Huyết Đan, ta muốn sử dụng! “Lập tức làm ngay!” Dược Nhất Cốc trầm mặc gật đầu.
Ta phải làm sao đây? Có thể chia cho đứa nhỏ này một nửa tài sản sao? Nó cũng xứng đáng sao? Ta phải nhanh chóng tìm cách, Dược Vương Cốc tuyệt đối không thể để cho hắn được toại nguyện! Trong long hắn ta ngay bây giờ.
Đang miên man suy nghĩ, lông mày của hắn chợt dựng đứng, như thể có thứ gì đó xâm nhập vào não tôi.