Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 16: Tâm ma khôi phục*



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Thanh lâu quán Hồng phố, mặc dù Thanh Huyền chưa trải qua chyện đó, nhưng ít nhiều cũng biết, lại nhìn khuôn mặt thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi trong gương đồng - mềm mại mị hoặc đến tận xương, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lẳng lơ gợi tình. Nhớ tới ký ức của Ân Du trong sợi tâm ma liên quan lúc trước, Thanh Huyền thăm dò tình huống của mình.

Trong biển ý thức của Ân Du không biết đã xảy ra chuyện gì, thế mà trực tiếp hút thần thức y vào trong cơ thể thiếu niên này, cơ thể thiếu niên vô cùng vẩn đục, không mang linh khí. Thanh Huyền thử vận chuyển linh lực, quả nhiên chẳng có phản ứng gì.

Tìm một vòng trong phòng, huân hương mê hoặc lòng người như có như không quanh quẩn, vấn vít làm Thanh Huyền cảm thấy khó chịu, nhưng mà trong phòng trừ bỏ rèm thưa lụa mỏng đỏ thì không có bất cứ vũ khí gì. Mở tủ quần áo, Thanh Huyền lấy ra một cái đai lưng màu tím, cầm trong tay, tùy ý phất vài cái, tức khắc đai lưng mềm mại hoá giao long vượt biển, tựa như lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ.

Trong tam giới ngẫu nhiên sẽ có thú dữ cường đại quấy phá, Tiên đế và Ma tôn mỗi người quản lý một giới, sự vụ rất nhiều, chuyện diệt yêu trừ quái tất nhiên là trách nhiệm của Thanh Huyền. Từng đụng độ không biết bao nhiêu dã thú có thể cắn nuốt linh khí, nếu Thanh Huyền ỷ lại vào linh khí mới có thể chiến thắng thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Thanh Huyền đẩy cửa phòng ra khiến tú bà đang chờ ở bên ngoài giật mình. Ngay sau đó bà ta vẫy khăn tay, chạy tới kéo Thanh Huyền: "Hồ Nhi à, ngươi đã chịu ra rồi. Ai nha, xem thân hình nhỏ nhắn này, đúng là một bông hoa kiều diễm, mau mau mau, Chu đại gia ở nhã các đang sốt ruột chờ ngươi qua đó."

"Ta nói ngươi nghe, nếu chịu hầu hạ tốt Chu đại gia, thì sau này ngươi không phải lo thiếu bạc nữa."

Tránh khỏi tay tú bà, cặp mắt phượng hẹp dài đảo qua, Thanh Huyền nhận ra bà ta chính là tú bà trong ký ức của Ân Du.

Không biết vì sao tú bà cảm thấy căng thẳng.

"Đứa bé mới mua được đang ở đâu?"

Bị âm thanh lạnh lẽo làm cho hoảng hốt, tú bà ngẩn người, đáp: "Hả? Nha, nha nha, Ân Du kia, hiện giờ nó còn bị nhốt trong phòng chứa củi."

Nhã các dùng để chiêu đãi khách và nơi ở của tiểu quan trong Phong Trúc quán không cùng một địa điểm, bởi vậy nơi bọn họ đang đứng cách phòng bếp không xa lắm, mà chỗ chứa củi là một căn nhà nhỏ ẩm thấp nằm ngay cạnh bếp.

"Hồ Nhi, ngươi định đi đâu?"

"Mau, các ngươi còn thất thần làm gì? Mau ngăn hắn lại cho ta!"

Tú bà dưới sự tức giận đã quên lý do vì sao lúc nãy lại sợ hãi, lớn tiếng quát tạp dịch xông lên ngăn người lại, tim gan phèo phổi đều đau, rõ ràng thiếu niên lâu nay ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại đột nhiên phản kháng chứ?

Năm sáu tên tạp dịch xông tới, chặn trên hành lang, ngăn trở đường đi của Thanh Huyền.

Đai lưng trong tay lướt nhẹ, sắc mặt Thanh Huyền lạnh nhạt, cánh tay chuyển động, dải vải nháy mắt vung tới, cứng rắn tựa kiếm sinh động tựa roi đánh bay đám tạp dịch đằng trước.

Trong phút chốc tiếng kêu la nổi lên bốn phía, tú bà trợn mắt há hốc mồm, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh thiếu niên nhẹ nhàng di chuyển, điều khiển dải vải màu tím đánh bay đám nam nhân cao to, cứ một người lại tiếp một người.

"Trời, trời ạ! Hộ viện đâu? Hộ viện!"

Trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ, bầu không khí náo loạn ầm ĩ.

Căn phòng âm u ẩm thấp, thân mình nhỏ gầy cuộn tròn trong góc, âm thanh ồn ào từ bên ngoài ngày một gần hơn.

"Cạch."

Thanh gỗ cài cửa rớt xuống, một tiếng kẽo kẹt vang lên, có người đẩy cửa phòng ra, ánh đèn loang lổ từ phía xa lẫn lộn cùng ánh trăng tiêu điều chiếu vào, kéo ra một bóng dáng thon dài, mảnh khảnh.

Hai mắt Thanh Huyền đảo quanh phòng rồi dừng lại trên thân hình nhỏ bé đang nép trong góc.

Đứa nhỏ cứng đờ ngẩng đầu, ánh sáng thình lình hắt vào làm đồng tử co lại, cậu chưa kịp thích ứng liền nheo đôi mắt. Luồng sáng mờ mờ và thân ảnh thiếu niên chiếu vào trong mắt cậu.

"Ngươi là ai?"

Thanh Huyền đi đến trước mặt Ân Du, đầu cậu cứng ngắc ngước lên nhìn y, gần như thẳng tắp.

Mùi máu tươi lượn lờ chóp mũi, bên cạnh là khúc củi dính máu. Chân cậu... Thanh Huyền khom người bế cậu bé lên, không biết là cơ thể bị tê dại hay vì quá lạnh nên toàn bộ thân mình cậu cứng ngắc, cứ duy trì tư thế ngồi bó gối, làm Thanh Huyền ôm người lên thật sự không tiện.

Ôm cậu bé rời khỏi mặt đất lạnh lẽo, người trong lòng quả thực nhẹ như không hề có trọng lượng, ánh mắt Thanh Huyền vô thức đảo qua bãi máu đọng lại trên mặt đất, cúi nhìn cẳng chân rũ xuống của cậu, trên quần toàn vết đen, cọ một chút, dính trên vải chính là máu đen nhớp nháp.

"Đau không?" Tay Thanh Huyền cố gắng tránh đụng vào vết thương trên đùi, gương mặt cậu bé trắng bệch, xương gò má nhô ra, chỉ còn một lớp da khô vàng, cặp mắt to vô thần ngơ ngác nhìn y.

Không biết vì sao, bên tai tựa hồ vang lên tiếng cười trong trẻo của cậu bé sáu tuổi, hồn nhiên vòng quanh y kêu: Lý Nhị.

Hình như đứa nhỏ nghe mà không hiểu Thanh Huyền nói gì, đôi mắt cứ nhìn Thanh Huyền không chớp, gió thổi vào mắt, lệ chảy ra cũng không hề hay biết.

Thanh Huyền thở dài một hơi, bàn tay phất qua đôi mắt cứ mở trừng trừng, vuốt nhẹ. Hàng lông mi đảo qua lòng bàn tay, vẫn là lạnh lẽo.

Lúc định ôm Ân Du rời đi, tú bà mang theo chục tên hộ viện xông tới chặn trước cửa.

Vẻ mặt tú bà hung ác, khó coi đến cực điểm: "Hồ Nhi, ta cho ngươi một cơ hội, đi tiếp khách ngay lập tức, nếu đắc tội Chu đại gia, đêm nay ngươi hầu hạ không xong liền cho hắn đóng gói mang về!"

Đúng lúc này, cậu bé trong lồng ngực khẽ giật giật, đôi môi khô khốc mở ra, cậu hỏi lại: "Ngươi là ai?"

Độ ấm cơ thể thấp đến dọa người, Thanh Huyền ôm cậu chặt, đáp: "Lý Nhị."

"Lý, Nhị?"

Ân Du nghi hoặc nghiêng đầu.

"Lên, bắt lấy hắn cho ta!" Tú bà trầm giọng ra lệnh.

Mười tên hộ viện cao lớn thô kệch cầm gậy gộc xông lên, nhưng bọn chúng bỗng hóa thành hàng trăm mảnh nhỏ bay tán loạn, cả cảnh vật xung quanh, tú bà với vẻ mặt dữ tợn, tất thảy đều vỡ vụn.

Sức nặng trên tay dần biến mất, Thanh Huyền cúi đầu, cậu bé gầy trơ xương trong lồng ngực cũng như bọn họ, tản ra thành trăm ngàn mảnh vỡ.

Thần thức bồng bềnh giữa một mảng khói đen đang trôi nổi trong biển ý thức, sợi tâm ma trong tay Thanh Huyền bỗng đứt rời từng đoạn, từ kẽ năm ngón tay rơi rụng, bay lãng đãng giữa không trung, nhưng ngay sau đó lại ngưng tụ thành hình lần nữa.

Tâm ma đứt rồi lại khôi phục như cũ?

Thanh Huyền nhắm mắt, bắt lấy sợi khói đen kia, lần nữa tiến vào tâm ma.