Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 23: Vô tận



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thanh Huyền và Ân Du bị tú bà sai người mang đi rồi nhốt vào căn nhà nhỏ chuyên giam giữ tiểu quan không vâng lời.

Gian phòng nhỏ hẹp, phía trên chỉ chừa một khe hở nhỏ cho không khí lọt vào. Ba ngày kế tiếp, Thanh Huyền và Ân Du đều phải ở trong này.

Gã sai vặt đóng cửa, chốt khóa, cả không gian chìm trong bóng tối.

Chỉ có khe hở phía trên lộ ra chút ánh sáng.

Ân Du lo lắng kéo tay áo Thanh Huyền: "Ca ca."

Thanh Huyền đáp lại một tiếng, từ tối qua sau khi chuyện xảy ra, y phát hiện cảnh tượng xung quanh tựa hồ mờ nhạt hơn. Trong sợi tâm ma thứ nhất, cuối cùng cậu bé ôm y khóc thút thít, tâm ma được loại bỏ, cảnh tượng cũng dần mờ đi.

Thì ra tâm ma này không biết từ lúc nào đã được hoá giải một ít.

Trong ký ức của Ân Du, chắc chắn Trúc Tử không có khả năng vọt vào phòng giống y, bởi hắn rất nhát gan, huống chi thân thể gầy yếu cơ bản đánh không lại những gã sai vặt ngoài cửa.

Cho nên Ân Du đã từng tận mắt chứng kiến Hồ Nhi bị người làm nhục, sau đó bị trừng phạt.

Thanh Huyền nhìn về nơi phát ra nguồn sáng duy nhất nằm ở góc tường, hình ảnh trong tâm ma chỉ có bàn tay vươn ra cố hứng lấy ánh sáng.

Ngoài bàn tay kia ra thì nơi này giống hệt.

Khi đó hẳn là Ân Du bị nhốt một mình trong căn phòng này, đúng ba ngày.

"Ca ca, ngươi có lạnh không?"

Tựa hồ Ân Du rất sợ hãi bóng đêm và không gian kín kẽ chật hẹp, cậu nép sát vào Thanh Huyền, năm lần bảy lượt không nhịn được mở miệng bắt chuyện.

Thanh Huyền kéo bàn tay đang gắt gao nắm ống tay áo y, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé trong căn phòng tối. Y quan sát đôi con ngươi đối diện ẩn chứa ánh sáng mang theo lo lắng không yên.

Thanh Huyền vươn tay, Ân Du chớp mắt, bàn tay nhỏ được đặt vào bàn tay lớn.

Tay cậu không chỉ lạnh, mà còn run nhè nhẹ.

Thanh Huyền kéo Ân Du ngồi xuống, dựa vào tường.

Cậu bé ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn Thanh Huyền: "Ca ca."

"Ừ."

"Ca ca."

"Ừ."

"Ca ca, trên mặt ngươi vì sao có cái bớt lớn như vậy?"

"Không biết."

"Ca ca, nương ngươi rất yêu ngươi nha."

Thanh Huyền tò mò,.vì sao Ân Du lại kết luận mẹ Trúc Tử rất yêu thương hắn, y bèn hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Bởi vì có bớt, nương sẽ tìm được ngươi, ca ca sẽ không bị lạc mất."

"Trước kia ta leo lên cây bị ngã, mặt đập xuống đất, chảy rất nhiều máu, khi đó nương nói với ta như vậy."

Căn phòng tựa như bừng sáng, phảng phất hiện lên hình ảnh cậu nhóc con ồn ào nhốn nháo, hồn nhiên ngây thơ, cả ngày chạy nhảy không biết mệt, thường xuyên vòng quanh y kêu Lý Nhị.

Đầu Ân Du gối lên cánh tay Thanh Huyền: "Cha ta sẽ bắt con gà rừng lớn, có bộ lông thật đẹp, còn nương sẽ làm món cá băm ớt ăn rất ngon, đáng tiếc là không thể dẫn ngươi về nhà ta chơi."

Thanh Huyền cúi nhìn, đầu Ân Du gối nghiêng trên cánh tay, y không thấy được vẻ mặt của cậu, Thanh Huyền hỏi: "Vì sao không thể?"

"Bởi vì bọn họ đã biến mất. Biến thành gió, biến thành mây, biến thành hoa, biến thành cỏ, còn biến thành những ngôi sao trên bầu trời kia nữa."

Thanh Huyền im lặng, hoặc là không biết đáp lại như thế nào.

Giọng nói cậu bé thật trong trẻo, không mang chút buồn bã tang thương nào. Nhưng, nếu đã quên đi nỗi đau thấm vào tận xương tuỷ kia, thì có thể nào sau cả nghìn năm lại bị hãm sâu vào tâm ma đến suýt chết như vậy?

Nói đến cùng chỉ là cậu cố gắng tự an ủi mình, tự thêu dệt ra những điều giả dối, để lừa gạt chính bản thân, hoặc là ép buộc mình chỉ nhớ kỹ những hồi ức tốt đẹp.

Cậu bé trước mắt có thể lừa mình dối người, vậy người kia...

"Ca ca, trước khi ta đến nơi này, dọc đường đi gặp được rất nhiều thứ thú vị đó."

Bàn tay nhỏ rơi vào tầm mắt Thanh Huyền, cậu bé xoè ngón tay ngắn ngủn ra đếm đếm: "Buổi tối có những con sâu nhỏ vừa bay vừa phát sáng, trên cây treo đầy quả rừng đỏ rực, nha, còn có, còn có con mèo rất lớn rất lớn! Hàm răng rất dài, so với tay ta còn dài hơn, trước kia ta cũng chưa từng gặp qua."

"Trên trời có thật nhiều thật nhiều ngôi sao sáng lấp lánh nha, buổi tối mỗi khi ta ngồi ở trên cành cây không ngủ được, thì sẽ ngẩng đầu đếm sao. Có một ngôi sao, ta nhìn nó chớp mắt nó cũng nhìn ta chớp mắt. Ca ca, ta cảm thấy hình như chúng nó nhìn ta cười, không chừng mấy ngôi sao ấy chính là cha nương của ta."

"Mùa đông đến, ta tìm được một cái hang núi, hắc hắc, bên trong có một con gấu xám thật lớn! Nhưng mà khi đó nó đang ngủ nên không phát hiện ra ta."

"Có đôi khi gấu lớn sẽ tỉnh, ta liền núp sâu tít bên trong, nó quá ngốc, có ở trước mặt ta cũng không phát hiện ra ta đâu."

"Ban đầu ta muốn sờ bộ lông của gấu lớn, thoạt nhìn rất thoải mái ấm áp, nhưng ta không dám. Sau đó tuyết rơi từng trận, ta thừa dịp nó ngủ liền lặng lẽ đến gần, nó cực kỳ ấm áp. Nhưng mà có một lần ta không cẩn thận gây ra tiếng động, làm nó thức dậy..."

Ân Du hăng hái bừng bừng kể rất nhiều chuyện, rồi tựa hồ mệt mỏi, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu dựa vào Thanh Huyền nhắm mắt ngủ.

Thanh Huyền ôm cơ thể nhỏ đang run rẩy để cậu nằm ngả vào lòng mình.

Y chợt nhớ tới một loài cây có tên là vô tận.

Sinh trưởng sâu trong đầm lầy, nơi u ám không có ánh nắng chiếu tới, lá cây hút nước bùn, nối liền với nhau hòng tranh đoạt được chút ánh sáng mặt trời, bộ rễ vươn xa tới hàng nghìn mét, tuy hấp thụ thứ nước tanh hôi mà sống, lại nở ra những bông hoa tinh khiết đẹp đẽ nhất thế gian.

Lúc trước y cũng nghi ngờ, lúng túng không biết nguyên nhân nào giúp y loại bỏ được tâm ma của Ân Du, thì hiện giờ đã loáng thoáng có đáp án.