"Tiểu Du, trứng gà con đưa cho Lý Nhị ca ca rồi sao?"
"Vâng." Ân Du thất thần: "Nương..." cánh tay nhỏ kéo góc áo mẹ: "Con cảm thấy Lý Nhị hôm nay rất khác."
Một ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo mũi Ân Du: "Phải gọi là Lý Nhị ca ca."
Ân Du bất mãn làu bàu một tiếng.
"Tiểu Du nói với nương xem Lý Nhị ca ca hôm nay có gì khác."
Đôi chân ngắn ngủn của Ân Du trèo lên ghế, nắm tay nho nhỏ dựa vào bàn gỗ chống lên đầu mình: "Con cũng không biết có gì khác, nhưng không giống chính là không giống..." Ân Du ấp úng nửa ngày, nhỏ giọng: "Không dễ ghét như trước."
Thanh Huyền mang rổ trứng gà vào trong phòng, đặt lên bàn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, y thuận tiện ra cửa tuỳ ý đi dạo một vòng cho quen thuộc hoàn cảnh trong thôn.
"Cậu Lý, hôm nay mới chịu ra ngoài một chuyến nha." Một bác gái bên đường thân thiện chào hỏi Thanh Huyền, tuy rằng ngày thường Lý Nhị lầm lì ít nói, cả người đều âm u, nhưng thôn dân luôn biết thông cảm cho hoàn cảnh của Lý Nhị - từ nhỏ đã mất cha mẹ. Huống hồ Lý Nhị cũng chưa làm chuyện xấu bao giờ, bởi vậy mọi người đều đối xử với cậu ta không tồi.
"Lý Nhị nha, chắc là ngươi còn chưa ăn cơm, ta có một ít màn thầu nguội, ngươi lấy về đi!" Bác gái thấy Lý Nhị đi tới, liền dùng cái bát đã cũ lấy màn thầu dư lại bỏ vào, đợi Lý Nhị đến gần, bèn vừa cười vừa vội vàng bước tới.
Hâm cho nóng rồi ăn - mấy chữ còn chưa kịp nói, bác gái nhìn Lý Nhị đang đứng ngay trước mặt mình.
"Cảm ơn."
"Ha ha, ơn nghĩa gì..." bác gái sững sờ, lại tinh mắt nhìn thấy cái bát mình cầm tựa hồ còn dính chút dầu mỡ, khuôn mặt già đỏ lên, bà lặng lẽ dùng ngón cái lau đi. Chà chà được vài cái, bác ta lại phát hiện cái bát này vừa cũ vừa sứt mẻ, vội rụt tay về.
"Lý Nhị à, hay là để ta giúp ngươi hâm nóng đi, trước tiên ngươi vào nhà ta ngồi chơi một lát đã?"
"Không tiện lắm."
Dứt lời, Thanh Huyền rời đi.
Bác gái hốt hoảng nhìn Thanh Huyền càng đi càng xa, thì thầm: "Thật là khó hiểu, rõ ràng khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng sao hôm nay lại cảm thấy cậu ta tuấn tú không ít nhỉ?"
Mang màn thầu vào trong nhà, trước kia bà có đồ ăn thừa cũng từng đem cho Lý Nhị, nhưng lúc ấy không để ý xem đồ ăn có bẩn hay không.
Hôm nay thật sự là rối trí.
Thôn trang không lớn, sau khi Thanh Huyền quen thuộc hoàn cảnh xung quanh liền trở lại nhà tranh.
Nền nhà bằng đất, trong góc là ván gỗ trải một lớp rơm rạ được phủ lên bởi tấm vải thô, đây chính là giường.
Cũng không hề quản xem có sạch sẽ hay không, Thanh Huyền rũ ống tay áo, ngồi xuống giường khoanh chân đọc khởi tâm pháp.
Ánh nắng chiều dần buông xuống, tia sáng màu da cam len qua khe hở chiếu vào, dừng lại trên sườn má người đang ngồi, khiến khuôn mặt bình phàm không lý do tăng thêm vài phần thần thánh.
"Nương tử, Tiểu Du, hai người xem ta mang gì về này!"
Một nam tử cao lớn tuấn lãng đạp bóng đêm trở về, Ân Du kích động chạy ra, đảo vòng quanh cha cậu: "Oa oa oa, lợn rừng! Cha giỏi quá!"
"Tướng công vất vả rồi." Mẹ Ân Du giúp cha cậu bé lau mồ hôi trên trán.
"Không sao, chỉ cần nàng và Tiểu Du sống tốt, sẽ không vất vả."
"Nương phải nấu thật ngon nha, con muốn ăn thịt kho tàu!"
Ân Du cắt ngang ánh mắt của mẹ và cha, cậu phấn khích khoa tay múa chân trên con lợn rừng: "Miếng này, miếng này, còn miếng này nữa."
"Miếng này hấp, miếng này kho tàu, miếng này có thể nướng ăn nha!"
Hai người bất đắc dĩ nhìn con trai mình, cười cười vào nhà nấu cơm.
Lách cách, lách cách...
Một mùi thơm lừng toả ra bốn phía, từng miếng thịt nâu vàng bóng mỡ rung rinh trong nồi, Ân Du ghé vào kệ bếp, đôi mắt to đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm cái nồi, cái mũi chút một lại hít hà.
Tới lúc ăn cơm, hai má đang nhồi đầy thịt, Ân Du đột nhiên dừng lại.
"Tiểu Du?" Mẹ cậu bé gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của Ân Du, thấy cậu bé phát ngốc, liền gọi.
Ân Du xoắn xuýt, hiếm thấy có vẻ hơi ngượng ngùng: "À, cha, nương, con mang một chút ra ngoài nha!" Nói rồi chạy tới kệ đựng bát lấy ra một cái bát sạch, chọn mấy miếng thịt có màu sắc mê người rồi bưng ra ngoài.
Nam tử tuấn lãng đứng lên nhìn thoáng qua cửa sổ, quay đầu lại cười nói: "Nhóc con mang thịt chạy sang nhà Lý Nhị."
"Lý Nhị!"
Ân Du đứng ngoài, thử đẩy cửa, két một tiếng, cửa thế mà không khoá.
"Lý Nhị thật ngốc, khoá cửa cũng không biết."
"Lý Nhị, ta vào nha? Lý Nhị?"
"Lý Nhị ngốc, đần, vừa đần lại vừa ngốc." Ân Du to gan.
Trong nhà đen thui, Ân Du sợ hãi, cố ý nói lớn, đáng tiếc vẫn không thấy ai đáp lại.
Cậu bé liền bước vào phòng thì đèn dầu sáng lên, Ân Du hoảng sợ, quay đầu sang thì thấy Lý Nhị đang đứng thắp đèn bên cạnh bàn.
Ân Du nghẹn họng, đầu lưỡi cứng lại: "Ngươi, ngươi vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng à?"
"Ừ."
Ánh mắt Thanh Huyền chuyển qua cái bát Ân Du đang ôm trong tay: "Đây là cái gì?"
Mặt Ân Du nóng lên, vội vàng cầm cái bát đặt xuống, rồi vừa chạy nhanh ra ngoài, vừa hô lên: "Đây là đồ còn thừa, ta ăn không hết!"
Còn thừa, ăn không hết?
Thanh Huyền ngửi được một mùi hương mê người trong bát, nhưng căn bản khẩu vị của y từ trước tới nay vô cùng đạm bạc, y phất tay một cái, mấy miếng thịt nâu vàng bóng mỡ biến mất không còn một mảnh.
Xem ra ngày mai nên dành chút thời gian mang rổ trứng gà trả lại cho gia đình Ân Du, nhân tiện tìm hiểu tình huống trong nhà cậu bé.