Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 9: Điêu khắc



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

"Nương! Nương! Nương xem cá này!"

Thấy căn nhà gỗ xa xa, Ân Du kích động lớn tiếng hò hét, xách cá chạy như bay, chạy được một nửa, cậu bé lộn ngược trở lại, kéo tay áo Thanh Huyền: "Lý Nhị, ngươi đi nhanh lên! Chúng ta trở về ăn cá băm ớt nương làm."

Cánh tay trẻ con mềm mụp không có bao nhiêu sức lực, Thanh Huyền cũng chẳng cự tuyệt, mặc kệ Ân Du kéo đi.

Mẹ Ân Du nghe tiếng gọi liền vội vàng đi ra, thấy trên tay Ân Du cầm con cá khá lớn thì giật mình: "Tiểu Du, đây là con bắt?"

"Không phải nha." Ân Du lắc lắc đầu: "Là Lý Nhị bắt đó."

Mẹ Ân Du càng kinh ngạc.

"Con muốn ăn món cá băm ớt, nương làm được không?" Đôi mắt Ân Du to tròn long lanh, cậu nhanh chóng nhét cá vào tay mẹ, rồi kéo kéo ống tay áo mẹ làm nũng.

"Được, được, được." Mẹ Ân Du vỗ vỗ đầu con trai mình, áy náy nhìn Thanh Huyền: "Lý Nhị, cháu chơi cùng Tiểu Du một lát được không? Cảm ơn cháu hôm nay đã giúp Tiểu Du bắt cá, đợi chút rồi cùng ăn cơm."

Mẹ Ân Du vào nhà, trong sân chỉ còn lại hai người.

Thanh Huyền vốn định về, nhưng mẹ Ân Du đã nói như vậy, y rời đi tựa hồ không tốt lắm.

Thanh Huyền ngồi trên ghế trong sân, Ân Du ngồi bên cạnh. Đứa trẻ lên sáu tuổi vẫn thực ham chơi, chỉ có điều nhà nghèo nên chẳng có đồ gì để chơi, làm món cá băm ớt cũng mất chút thời gian, Ân Du vừa ngồi chờ trong chốc lát, đã xoắn xuýt.

Trên mặt đất không biết có một con sâu róm từ đâu bò tới trước mặt Ân Du, cậu bèn tìm cành cây ngắn ngủn chọc sâu, chơi vô cùng vui vẻ.

Sâu róm bị chọc vài cái, lông toàn thân đều dựng lên ý đồ đe dọa Ân Du, nhưng lại bị chọc vài cái nữa. Vì thế sâu róm chán nản quay đầu, bò đi nơi khác.

Ân Du vẫn cầm nhánh cây, duỗi nửa thân trên để chọc sâu, dần dần chỉ có thể chọc đến đuôi của con sâu, nhưng cậu cũng không đứng lên, cặp mông và băng ghế cứ như cùng một gốc, dính chặt vào nhau.

Vì thế Thanh Huyền cứ vậy nhìn Ân Du liều mạng nhoài nửa người trên đuổi theo con sâu, hai chân ghế sau từ từ nhếch lên cao.

Lúc Ân Du dùng cành cây muốn chọc sâu róm lần nữa, phịch một tiếng, cả người cả ghế liền một khối bổ chửng trên mặt đất, bụi bặm bay lên.

Ân Du bất chấp trên người có đau hay không, vội vàng ngẩng đầu ngó Thanh Huyền đang ngồi trên ghế.

Lúc này Thanh Huyền đã không dấu vết dời tầm mắt ra chỗ khác.

Ân Du nhanh nhẹn bò dậy từ trên mặt đất, nâng ghế, vỗ vỗ bụi bặm trên người, lại ngồi bên cạnh Thanh Huyền.

Ỉu xìu chống hai tay lên đầu, cậu hỏi: "Lý Nhị, muốn chơi nặn tượng đất cùng ta không?"

Thanh Huyền không để ý cậu bé.

Ân Du chưa từ bỏ ý định: "Hay chúng ta chơi trốn tìm đi!"

"Vậy chúng ta chơi trò đóng giả người nhà đi? Ta đóng vai cha ngươi giả làm con nhé?"

Ân Du thấy y vẫn không đáp lại, nhịn đau nói: "Ừm, Lý Nhị, thế ta đóng vai con, ngươi giả làm cha thì sao?" Ân Du gãi gãi đầu, thực sự có chút không biết phải làm sao, cậu nhớ trước kia cùng mấy đứa nhỏ trong thôn chơi trò đóng giả người nhà, các cô bé thường thích cậu diễn lắm mà, tiếp tục nói: "Vậy ta đây giả làm học trò, ngươi đóng vai yêu tinh rắn được không?"

"Bọn họ nói, người đọc sách lớn lên rất tuấn tú, Lý Nhị ngươi muốn làm học trò có phải không?" Nhóc Ân Du lần nữa nhượng bộ: "Lý Nhị, vậy ngươi làm học trò, ta giả yêu tinh rắn cũng được nha."

Vẻ mặt Ân Du rất chân thành, chẳng qua vẫn như cũ - vô tác dụng.

Lại giới thiệu thêm mấy trò bọn nhỏ thường chơi, nhưng Lý Nhị vẫn không để ý đến cậu.

Ân Du nhụt chí bĩu môi, từ từ chạy đến góc sân để một đống đồ vật linh tinh, tìm kiếm một lúc.

Chờ Ân Du quay lại, Thanh Huyền thấy trên tay cậu là con dao nhỏ và một khối gỗ.

Ân Du ngồi bên cạnh Thanh Huyền, nghiêm túc cầm dao gọt đẽo miếng gỗ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Huyền một cái.

"Ngươi đang khắc cái gì?" Thanh Huyền xem tới xem lui nửa ngày, thực sự không nhìn ra khối gỗ có hình thù kỳ quái trên tay Ân Du là thứ gì.

"Khắc ngươi nha."

Ân Du bớt chút thời gian trả lời Thanh Huyền, rồi lại nghiêm túc, chăm chú đẽo đẽo gọt gọt.