Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 100: 100




Công Nam nhíu mày nhìn thiếu niên đang chắn đường mình, không hiểu thằng nhóc này lại phát điên cái gì, từ lúc mình tới đây, thằng nhỏ này đã luôn có thành kiến với mình rồi, bây giờ còn kêu mình đấu với cậu ta nữa.

Đấu cái gì? Đấu xem ai trẻ trâu hơn à?
Công Nam không có kiên nhẫn làm khùng làm điên với cậu ta, bèn qua loa nói:
\- Đừng đùa nữa\, anh phải lên phòng sắp xếp lại đồ đạc\, lần sau sẽ đi chơi với em\.

Nói xong, Công Nam lướt ngang qua mặt Kyle, tuy nhiên sau đó cậu ta lại nhảy tới trước mắt cậu, tức giận nói:
\- Anh sợ đúng không? Hóa ra anh cũng chỉ có tiếng mà không có miếng\, vậy mà còn tự nhận mình là thiên tài\.

Công Nam nghe xong đã bắt đầu tức giận, cái thằng quỷ này, nói chuyện với anh nó với giọng điệu khinh khỉnh như vậy hả?
Thế nhưng cậu cũng chỉ tức giận trong chốc lát, giây tiếp theo trong đầu cậu lại nảy sinh ý định muốn trêu đùa cậu ta.

Vì thế cậu tỏ vẻ nghiêm túc nhìn cậu ta, nói:
\- Anh chưa bao giờ tự nhận mình là thiên tài cả\, thôi\, vậy nói thử xem em muốn đấu cái gì?
Thấy Công Nam đã chấp nhận lời thách đấu của mình, Kyle lập tức trở nên đắc ý, sau đó cậu ta hất cằm kiêu ngạo nói:
\- Như thế mới đúng chứ\, chúng ta sẽ đấu game\, ba ván thắng hai là thắng\, sao?
Công Nam nghe xong không nhịn được bật cười thành tiếng, hành vi này của cậu lọt vào mắt Kyle chính là sự chế nhạo, cậu ta lập tức giận dữ quát to:
\- Anh cười ai đó?
Công Nam nhúng vai, nói:
\- Nghe em nói vậy chắc em giỏi game lắm nhỉ? Nhưng em giỏi chứ anh đâu giỏi\, đấu như vậy không công bằng đâu nhóc\!
Kyle khinh thường cười khẩy, khoanh hai tay trước ngực kiêu ngạo nói:
\- Chẳng phải anh thông minh lắm sao? Game cho con nít chơi mà anh cũng chơi không được à?

Công Nam cạn lời luôn, độ trẻ trâu của cậu ta dường như đã vượt sức tưởng tượng của cậu rồi, vì vậy cậu quyết định không dây dưa nữa.

\- Hay đấy\!
Đang lúc Kyle vui vẻ vì nghĩ cậu chấp nhận thì lại nghe cậu nói một câu:
\- Hay vậy em chơi một mình đi\, anh lên phòng đây\, ngủ ngon\!
Nói xong, Công Nam ung dung đi lên lầu, bỏ lại Kyle đứng như trời trồng ở dưới cầu thang.

Một lát sau khi tỉnh hồn lại, Kyle bỗng hét lên một tiếng:
\- Đồ khốn\!
Sau đó tức đến phát khóc chạy về phòng mình.

Mà tiếng hét của cậu ta cũng đã kéo cả nhà chạy tới, dì ba chỉ kịp thấy hai mắt con trai đỏ ngầu chạy vào phòng đóng sầm cửa lại, hai vợ chồng và bà Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.

Bà Hoa suy nghĩ tới điều gì đó, một lúc sau bà nhìn dì ba nói:
\- Con lo mà nói khuyên nhủ thằng Kyle thế nào đi\, Nam nó chỉ qua đây ở có năm sáu ngày\, đừng để mọi người gặp nhau lại khó xử\.

Dì ba nghe vậy cũng rất bất lực, gật đầu nói:
\- Con biết rồi\, con sẽ bảo ban thằng bé\.

Sau khi trở vào phòng, Công Nam lấy điện thoại ra gọi video cho Trường Quân, dường như đang cầm điện thoại trên tay, cậu chỉ mới gọi đi chưa được một giây, anh đã bắt máy.

Nhìn thấy mặt bạn trai mình trong điện thoại, Công Nam lập tức nở một nụ cười thật tươi, Trường Quân thấy cậu như vậy khóe môi cũng cong lên.


\- Em ở đó có quen không?
Công Nam gật đầu, sau đó chu môi nói:
\- Nhưng không được gần anh\, em nhớ anh quá hà…
Trường Quân nghe cậu nhõng nhẽo với mình thì không kiềm chế được nữa bật cười thành tiếng, anh nói:
\- Được rồi\, anh cũng nhớ em\, ngày mai anh qua đón em đi chơi\.

Công Nam gật đầu lia lịa, lại si mê nhìn anh một lúc thì nhớ tới chuyện lúc nãy, cậu hỏi:
\- Em có chuyện muốn hỏi anh\, có phải mỗi tháng anh đều gửi tiền cho dì ba của em không?
Nói xong, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của Trường Quân, nhưng lúc này mặt anh vẫn lộ rõ sự bình tĩnh, kể cả khi nghe cậu hỏi vậy, biểu cảm của anh không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Sau khi nghe cậu nói vậy, anh chỉ mỉm cười, thản nhiên thừa nhận.

\- Đúng vậy\, chi phí chữa trị bệnh của bà ngoại em rất lớn\, dượng em chỉ là một người làm ăn nhỏ\, thời gian đầu có thể chịu đựng\, nhưng sẽ không cầm cự được lâu\.

Vì để tránh mâu thuẫn tiền bạc xảy ra\, anh đã thay mặt em gửi tiền phụ giúp dì ba của em\.

Dù đã đoán trước được kết quả thế này, nhưng sau khi nghe xong Công Nam cũng cảm thấy vô cùng cảm động, một người đàn ông không những lúc nào cũng suy nghĩ cho bạn mà còn lo cho cả người thân của bạn, nếu không phải yêu thì là gì?
Ngẫm lại trước khi hai người có tình cảm với nhau đến nay, anh đã làm quá nhiều chuyện vì cậu và gia đình cậu, còn cậu thì lại luôn khiến anh phải lo lắng, như thế thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Ở bên kia màn hình, Trường Quân thấy cậu đăm chiêu không nói gì, lại tiếp tục nói:
\- Đừng suy nghĩ nhiều\, em là người anh yêu thương\, lo cho gia đình em là chuyện anh nên làm mà\.

Công Nam xúc động nhìn anh, dùng giọng điệu trịnh trọng nói:

\- Cám ơn anh\.

\- Khờ quá\, giữa hai chúng ta có gì phải cảm ơn\, được rồi\, đừng ngủ quá muộn\, sáng mai anh sẽ đến đón em\.

Công Nam gật đầu, trước khi cúp máy lại tặng anh một nụ hôn gió thành công chọc cười Trường Quân, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo, thật luốn cắn đôi môi đang chu ra kia một cái quá.

Tám giờ sáng hôm sau, từng người trong nhà đều đi hết, Hera và Kyle hẹn bạn đi chơi, dượng Kevin đến công ty làm việc, dì ba dẫn bà ngoại tới bệnh viện khám, còn Công Nam thì cũng hớn ha hớn hở ngồi vào xe do Trường Quân lái tới.

Vừa mới ngồi vào vị trí ghế phụ, cậu đã lập tức quay sang hôn lên môi Trường Quân một cái, anh bị cậu hôn bất ngờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Ngay sau đó, anh bật cười, hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ vuốt mũi cậu, nói:
\- Nghịch ngợm\.

Suốt cả một ngày, hai người đến vịnh Gardens, công viên dưới nước, tượng Merlion, thưởng thức các món ăn đường phố ở Singapore,… chơi cả ngày vô cùng vui vẻ, tối đến, cả hai thưởng thức bữa ăn ở nhà hàng đạt sao Mechelin sau cùng Trường Quân đưa bạn trai nhỏ đã ngà ngà say của mình về nhà.

Khi xe lái tới hẻm vắng cách nhà dì ba khoảng ba bốn mét, Trường Quân dừng xe lại, anh nhìn sang khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của Công Nam, không hiểu sao trong người lại nóng lên.

Công Nam dùng ánh mắt mê ly nhìn anh, mỉm cười, Trường Quân không chịu nữa, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, cả hai không ngừng dây dưa, Công Nam vòng tay qua cổ anh, cố gắng dâng cánh môi của mình lên cho anh, còn Trường Quân, anh giữ chặt gáy của cậu, ra sức tàn phá cắn mút lấy môi cậu.

Có lẽ là vì rượu, cũng có lẽ là vì con ác thú trong người đã được thả ra ngoài rồi.

Mãi đến nửa tiếng sau, anh mới buông cậu ra, Công Nam thở hổn hển ngã dựa vào người Trường Quân, điều hòa lại được hơi thở, Trường Quân mở miệng nói:
\- Vào nhà đi\, mai anh sẽ đến nhà em làm khách\.

\- Ừm…
Công Nam khẽ đáp một tiếng, thế nhưng sau khi bước xuống xe, cậu phát hiện chân mình hơi mềm.


Điều này khiến cậu rất xấu hổ, cùng là hôn, người ta chẳng hề hấn gì cả, còn cậu thì lại mềm hết cả chân, cậu quay sang trợn mắt trừng anh một cái, sau đó đi đến trước cổng bấm chuông.

Dì ba đi ra mở cửa, dì ấy liếc nhìn môi của cậu một cái, cũng không nói gì chỉ kêu cậu về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Công Nam đi lên lầu, đang định mở cửa phòng thì lại bị Kyle chặn ngang.

Công Nam bắt đầu bực mình, chưa kịp lên tiếng trách móc thì đã nghe cậu ta nói:
\- Kịch liệt quá nhỉ\, môi sưng lên hết rồi kìa\.

Công Nam nhíu chặt mày lại, cảnh giác nhìn Kyle, hỏi:
\- Em nói vậy là có ý gì?
Kyle nhướng mày nở một nụ cười đắc ý, cậu ta không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra quay màn hình lại cho Công Nam xem, bên trong là ảnh chụp cậu và Trường Quân đang hôn nhau, hơn nữa địa điểm còn là bên trong chiếc xe vừa rồi.

Kyle tặc lưỡi cất điện thoại vào, nói:
\- Không ngờ đấy anh trai\, nếu để bà ngoại biết được anh và anh nuôi của anh làm mấy chuyện này\, không biết bà sẽ như thế nào ha?
Biểu cảm của Công Nam lạnh đi, nhìn chằm chằm vào tấm hình rồi lại liếc sang nhìn Kyle hỏi:
\- Cậu muốn gì? Sức khỏe của bà ngoại không tốt\, cậu đừng làm xằng bậy\.

\- Yên tâm\, chỉ cần anh đồng ý đấu với tôi một trận\, thắng hay thua gì tôi cũng sẽ xóa ảnh\, nhưng mà nếu thua anh phải đăng lên facebook thừa nhận anh đã thua tôi\, thế nào?
Công Nam đã hiểu vấn đề, kỳ thật thằng nhóc này không có ý xấu, chẳng qua cậu ta chỉ quá hiếu thắng mà thôi, nhưng cái loại ngông cuồng đến mức dùng bí mật của người khác để đạt được mục đích của mình này, nhất định cần phải được trừ bỏ triệt để.

Trẻ con không thể chiều hư, nên đánh thì phải đánh!
\- Được\, tôi đồng ý\.

.