*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Nếu như ta không nghĩ đến, đừng hòng có con mồi nào có thể ngửi thấy được hơi thở của ta.‘
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Shinichi dựa lưng vào vách tường thở ra một hơi dài, không biết tại sao trong lòng cậu lại có một loại cảm giác được giải thoát. Cậu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã phát sinh ngày hôm nay, cảm giác giống như đang nằm mơ, không chân thực một chút nào.
Hơi hơi kéo màn cửa ra, Shinichi nhìn trong sân, Gin từ trong gara lấy ra một chiếc xe, có điều lại là loại Nissan (1), lựa chọn dùng để ẩn giấu hành tung rất tốt.
Tâm tình Shinichi có chút phức tạp, Gin xác thực giống như lời Vermouth vừa nói, hắn đang bảo vệ cậu. Đương nhiên không bài trừ khả năng Gin vì muốn tránh né người ngoài theo dõi để dễ dàng hành động, nhưng nếu như có ai đó biết được Gin đang ở nơi này, kỳ thực đối với Gin mà nói cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, mà người ngoài sẽ lại cho rằng Shinichi cùng Gin có quan hệ, người máu lạnh như Gin làm sao lại có thể bận tâm đến người khác chứ? Đêm hôm ấy cậu không biết bên ngoài bắn nhau vì chuyện gì, nhưng mà Gin đã xử lý rất tốt, bằng không động tĩnh lớn như vậy mà lại không có bất kỳ cảnh sát cùng truyền thông nào xuất hiện, ngay cả bác tiến sĩ Agasa ở sát vách cũng không có dáng vẻ gì cho thấy đã phát hiện ra, điều này khiến cho cậu có cảm giác mình vẫn có thể cứ làm rùa rụt đầu ở đây cùng Gin hai người sinh hoạt, hơn nữa cũng không có ai biết cậu đã trở về.
Trên đường xe chạy tình cờ cũng có mấy chiếc xe phóng qua, từ bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh đèn phát quang, Shinichi nhìn bóng của mình chiếu trên mặt kính, bản thân lại như có gì đó không giống, không biết nói cụ thể là chỗ nào hoặc là những dấu vết loang lổ ám muội khắp trên người, cậu không biết được là ở đâu, ở nơi nào đã lặng lẽ thay đổi.
Shinichi giơ hai tay khoanh trước ngực, tựa hồ làm như vậy mới có thể khiến cho bản thân ở nơi ban đêm yên tĩnh này cảm thấy một tia ấm áp.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Gin mới trở về, còn mang về một đống lớn bữa ăn sáng ở khách sạn.
Shinichi yên lặng cùng Gin dùng hết bữa sáng, sau đó Gin vào phòng khách ngủ bù, Vodka cùng Vermouth có nhiệm vụ hai người ăn xong bữa sáng cũng rời đi.
Bên trong gian phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Shinichi cùng Gin, mà Gin đang nghỉ ngơi, là cơ hội tốt để tìm ra được chứng cứ phạm tội của Gin.
Cậu trải qua hai ngày quan sát thì đã có chút hiểu được một ít thói quen của Gin, như việc Gin cực kỳ căm ghét tập tin chất đống, thông tin Tổ chức Áo đen đưa tới sẽ có phương thức bí mật đưa truyền khác, thỉnh thoảng Vodka sẽ cầm một ít tài liệu mang đến đây, bất quá số lượng cực kỳ ít, mà những tập giấy này đều đặt ở bên trong phòng Gin, cậu không thể nào lấy được.
Bình thường Gin không phải ở đại sảnh, phòng ăn, phòng khách thì cũng chính là bên trong phòng của hắn, cậu có thể tới nơi đó tìm kiếm một chút xem còn sót lại thông tin gì hay không.
Phòng khách nhà cậu mặc dù lớn, thế nhưng nơi có thể đặt đồ cũng không nhiều, cậu lục soát một hồi, trong phòng ăn ngoại trừ một ít đồ ăn nhanh cùng rượu thì cũng không còn thứ gì khác, cuối cùng khi Shinichi cầm một quyển tiểu thuyết trinh thám đặt trên bàn ở phòng của cậu lên thì tìm thấy được bên trong có kẹp một tấm thiệp mời, tối nay tại khách sạn Beika có tổ chức một buổi vũ hội hóa trang.
Gin ra lệnh Vermouth ngày hôm nay đi ngăn cản Rum, sau đó ở nơi này lại có một tấm thiệp diễn ra cùng một ngày, Gin muốn đi đến đâu quả thực vừa nhìn liền biết.
Shinchi đem thời gian địa điểm ghi nhớ kĩ, sau đó thả lại tấm thiệp vào bên trong quyển sách, tối nay cậu phải nghĩ biện pháp chuồn êm đến khách sạn Beika mới được.
Nhưng mà đến buổi tối Shinichi phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì Gin bọn họ đều đi ra ngoài, chỉ còn dư lại mình cậu ở trong biệt thự.
Shinichi lên xe taxi theo sát tới khách sạn Beika, thế nhưng bởi vì không có thiệp mời nên không có cách nào đi vào, bởi đây là sân chơi của thế giới thượng lưu, nên tất cả cửa ra vào đều sắp xếp bảo vệ canh giữ. Cậu nhìn thấy lẵng hoa chúc mừng của tập đoàn tài chính Suzuki đặt tại bên trong, nếu như cậu có thể hướng Suzuki Sonoko xin giúp đỡ chẳng khác nào nói với Ran là cậu đang ở đây, cậu không muốn đem Ran cuốn vào bên trong chuyện này.
Bởi vậy Shinichi chỉ có thể gọi cho bác thanh tra Megure, nói dối rằng nơi này sẽ phát sinh án mạng, dự định lợi dụng bọn họ lẻn vào bên trong vũ hội hóa trang.
Ngay trong quá trình chờ đợi, khách sạn Beika quả nhiên thật sự đã xảy ra án mạng!
Một người đàn ông đeo mặt nạ thân mang bộ quần áo Zoro (2) từ trên khách sạn Beika rơi xuống, Shinichi nghe thấy tiếng hét chói tai của mọi người liền cấp tốc chạy tới, ngay lập tức ngăn lại bảo vệ đang sắp phá hoại hiện trường.
“Chào chú em Kudo, đã lâu không gặp, gần đây đang giải quyết vụ án gì sao?” Bác thanh tra Megure vỗ vỗ bả vai Shinichi, thân thiết nói.
“A, không có gì... Ngày hôm qua vừa vặn ở gần đây điều tra một vụ án, đúng lúc phát hiện vài manh mối.” Kudo Shinichi do dự một chút, cậu cũng không thể nói mình bị biến thành Edogawa Conan một mực ở bên cạnh bọn họ, vì lẽ đó chỉ có thể mập mờ nói vậy.
“Ngày hôm nay vụ án này là sao đây?” Bác thanh tra Megure thấy trung sĩ Takagi bước tới gần, không còn truy hỏi Shinichi nữa.
“Nạn nhân tên là Sakagami Tamura, năm nay 42 tuổi, tối nay lúc mười giờ đúng thì rơi từ lầu mười chín ở khách sạn Beika này, tử vong tại chỗ, theo pháp y kiểm tra thì trong máu nạn nhân chứa hàm lượng cồn cao, trước khi chết đã uống một lượng lớn rượu dẫn đến say xỉn, ở trên người nạn nhân không có phát hiện thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy sự phản kháng hay dấu vân tay nào của người khác. Ngoài ra, trên người nạn nhân còn mang theo một chiếc điện thoại di động, trong điện thoại di động có một dãy thông điệp, là lời trăng trối của nạn nhân lưu lại.” Trung sĩ Takagi đem vật cầm trong tay báo cáo lại rồi giao cho bác thanh tra Megure, căn cứ vào manh mối mà phán đoán vụ án này là tự sát.
“Xem ra đây trùng hợp là vụ án tự sát rồi.” Bác thanh tra Megure nhìn các manh mối được liệt kê trong bản báo cáo, tự lẩm bẩm.
Đáy mắt Kudo Shinichi xẹt qua một tia sáng, không đúng, đây không phải là tự sát, đây chính là vụ án mưu sát!
“Bác thanh tra Megure, cháu có thể nhìn hiện trường vụ án một chút hay không?” Shinichi đưa ra lời thỉnh cầu, cậu nhất định phải tìm cho ra hung thủ sát hại người chết.
Chuyên tâm phá án, Shinichi không biết ở cách đó không xa lẫn vào trong đám người, Vodka đang gọi điện thoại cho Gin: “Đại ca, tiểu quỷ trinh thám đang ở hiện trường vụ án phá án.”
“Không cần để ý đến cậu ta, trước tiên xử lí cho xong bọn theo đuôi đi.” Gin nói xong liền đem điện thoại dập máy, tiểu quỷ đang ở cùng đám cảnh sát nên tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, trước tiên phải xử lý cho xong toàn bộ đám người kia đã.
Ngồi ở đối diện Gin, trong bóng tối một người đàn ông giơ ly trên tay lên, cười trêu nói: “Kurosawa, anh có chút không chuyên tâm đó, mèo hoang nơi nào đã ngửi thấy mùi chạy tới rồi?”
“Hừ, chỉ là một con sói nhỏ vừa mới phát dục, không đặt dưới đáy mắt mà trông giữ sẽ bị con mồi khác ngậm đi. Nếu như ta không nghĩ đến, đừng hòng có con mồi nào có thể ngửi thấy được hơi thở của ta.” Gin cũng nâng ly lên cùng người đàn ông kia chúc rượu, hai người uống thẳng một hơi, chỉ trong chốc lát liền đem cái đề tài này quăng ra sau đầu.
Khách sạn Beika tổng cộng có mười chín tầng, nạn nhân rơi lầu là ở phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý ở vũ hội hóa trang tầng 19, căn cứ vào lời khai của người làm chứng ở hiện trường lúc đó trong phòng nghỉ ngơi chỉ có một mình người chết.
Nạn nhân tên là Sakagami Tamura, là con trai cả của Đổng Sự Trưởng (3) tập đoàn Sakagami, vũ hội hóa trang lần này chính là do Sakagami Tamura đề nghị tổ chức. Đêm nay tập đoàn Sakagami bao trọn từ tầng 19 cho đến tầng thượng trong khách sạn Beika, ngoại trừ phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý bởi vì chỉ cho người của gia tộc tập đoàn đến nên đóng cửa và có lắp đặt hệ thống theo dõi bên ngoài, những chỗ khác như phòng yến hội (4), phòng nghỉ ngơi phổ thông, phòng vui chơi giải trí, phòng hút thuốc, nhà bếp các nơi đều quản chế hoàn toàn bình thường. Bên trong camera giám sát chụp được hình ảnh Sakagami Tamura vào buổi tối lúc tám giờ bốn mươi phút có tiến vào phòng nghỉ ngơi, sau khi đi vào liền không thấy có ai khác bước vào căn phòng này nữa.
Lấy danh nghĩa của bác thanh tra Megure, Shinichi thuận lợi tiến vào được tầng 19 của khách sạn Beika, bởi vì đã xảy ra án mạng nên tất cả các khách mời đều tập trung ở bên trong đại sảnh phòng yến hội, Shinichi cẩn thận tra xét một lượt, không tìm thấy được bóng người của Gin.
Lẽ nào Gin đã thừa dịp đám đông rối loạn rồi trốn thoát ra ngoài? Hay căn bản Gin vốn không có ở đây?
Ở khắp nơi bên trong hiện trường phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý khắp nơi đều bừa bộn, những mảnh thủy tinh vương vãi mọi chỗ, thậm chí ngay cả cạnh cửa ra vào cũng có mảnh kiếng bể. Mặt kiếng bên trong phòng toàn bộ đều vỡ toang, gió bên ngoài cửa thổi tới vù vù, vạt áo khoác chưa cài khuy theo gió tung bay.
Shinichi nhặt một mảnh kiếng bể trên mặt đất lên, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Kudo, bộ kiếng có gì sao?” Trung sĩ Takagi theo Shinichi đồng thời ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.
Shinichi không đáp lại, mà là đi tới bên cửa sổ nhìn rìu cứu hỏa nằm trên đất.
Rìu cứu hỏa chỉ dùng để thanh lý những vật liệu dễ dàng bén lửa, chặt bỏ hỏa hoạn tràn đến, còn có thể dùng để đập bỏ cửa sổ khó biến dạng, giải cứu người bị nhốt.
Nhưng mà một người có ý đồ tự sát lại dùng rìu cứu hỏa đập bể kiếng thủy tinh của một tòa nhà cao ốc, sau đó nhảy xuống thì hơi bị quá phức tạp rồi.
“Trên rìu cứu hỏa có dấu vân tay của nạn nhân.” Trung sĩ Takagi giải thích từng cái nhìn chăm chú vào rìu cứu hỏa, tưởng rằng Shinichi muốn hỏi vấn đề này.
“Từ nơi nào có thể lên đến được tầng thượng?” Shinichi ngoài dự liệu hỏi ra vấn đề này, ở hiện trường vụ án phát hiện ra một số điều không hợp lý, trực giác của cậu nói tầng thượng sẽ có manh mối mà cậu cần tìm.
Giám đốc khách sạn Beika đứng ở một bên hồi đáp: “Từ cầu thang an toàn có thể lên đến tầng thượng, xin mời đi bên này.”
Shinichi theo giám đốc khách sạn đi ra khỏi phòng, trở lại phòng yến hội từ một con đường khác, đi đến phần cuối nơi đó có một lối thoát hiểm, tấm bảng treo bên cạnh chỉ gian phòng hút thuốc.
“Đây là phòng hút thuốc?” Shinichi đẩy cửa phòng ra, nhìn vào bên trong phòng.
“Đúng, bởi vì khách sạn có lắp đặt hệ thống phòng chống hỏa hoạn, còn trang bị đầu cảm ứng khói lửa, cảm ứng nhiệt độ các loại, nếu có nhiều khách mời đồng thời hút thuốc lá ở bên ngoài, khói mù đạt đến nồng độ được bố trí sẽ phát động cảnh báo. Hơn nữa các khách mời cũng không thích hút thuốc ở nơi công cộng, vì lẽ đó mới đặc biệt sắp xếp gian phòng này, ở bên cạnh đường qua lại cửa an toàn thuận tiện cho việc chạy thoát thân, trong phòng cũng có lắp đặt hệ thống dập lửa, hệ thống hút gió, hệ thống cảnh báo tiên tiến nhất, một khi phát sinh hỏa hoạn là có thể trực tiếp dập lửa.” Giám đốc khách sạn kể lại không một chút sơ hở, ông ta đã đem chuyện phát sinh án mạng ở khách sạn nói cho đổng sự trưởng, đổng sự trưởng để ông ta tích cực phối hợp với lực lượng cảnh sát điều tra mau chóng phá được vụ án, giữ lấy hình tượng của khách sạn.
Shinichi đóng lại cửa phòng hút thuốc, theo sát giám đốc khách sạn đi trên đường qua lại, cậu cẩn thận quan sát mỗi chỗ rẽ đều trang bị camera an ninh, trang thiết bị bảo đảm rất đầy đủ.
Tầng thượng khách sạn có rào chắn, Shinichi đi tới vị trí nạn nhân đại khái ngã lầu rồi ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, trên mặt đất không có vết máu, cũng không có bất kỳ sợi tóc hay đồ vật gì để lại, trên lan can cũng không có dấu chân, thậm chí trên mặt đất sạch sành sanh không có chút bụi bẩn.
“Khách sạn thường xuyên dọn dẹp bụi bẩn ở trên lầu sao?” Shinichi sờ sờ mặt đất, nghi ngờ hỏi.
“Bình thường khách sạn đều có quản lý, đại khái một tháng quét tước một hai lần. Lần gần đây nhất là trước ngày tập đoàn Sakagami mở tiệc rượu, người của gia tộc Sakagami có đến thị sát, bọn họ yêu cầu đem tầng thượng quét dọn sạch sẽ, bởi vì vào thời điểm 12 giờ đêm bọn họ sẽ mời khách lên tầng thượng thưởng thức pháo hoa.” Giám đốc khách sạn hồi tưởng lại một hồi, đợt quét dọn cuối cùng đại khái là ở hai ba ngày trước.
“Trung sĩ Takagi, có thể xin nhờ anh một chút tra xem trên lan can có dấu vân tay hay không?” Shinichi thỉnh cầu, tuy rằng cậu biết kết quả rất có khả năng là không thu được gì.
Trung sĩ Takagi đầu óc mơ hồ thêm: “Này, Kudo, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sakagami Tamura không phải tự sát, mà là bị người đẩy xuống lầu dẫn đến mất mạng.” Kudo Shinichi giương lên nụ cười tự tin, suy đoán của cậu tuyệt đối sẽ không sai lầm.
“Ồ?” Trung sĩ Takagi kinh ngạc kêu một tiếng, bất luận từ nơi nào nhìn vào cũng đều thấy giống một vụ tự sát nha!
“Trung sĩ Takagi, trước lúc các anh đến em đã kiểm tra thi thể, nửa thân dưới của nạn nhân trọng thương, vị trí rơi cách tòa nhà chừng năm mét.” Shinichi ngừng một chút, tiện đà nói thêm, “Bên trong pháp y giám định phát triển học có một vụ án điển hình đó là vụ Alice Sigma • trải qua pháp y cẩn thận thí nghiệm chứng minh Alice bị chồng đẩy xuống lầu. Khi bị đẩy xuống, người chết sẽ cách tầng trệt cự ly xa một chút, tự sát nói chung thì tương đối gần tầng trệt, hơn nữa người bị hãm hại với tự sát, tư thế đều khác nhau. Mặt khác, khi tự sát chân người đó sẽ chạm đất trước tiên, nửa thân dưới bị thương khá nghiêm trọng, khi bị người đẩy xuống đầu sẽ chạm đất trước, nửa thân trên tất nhiên sẽ bị thương nghiêm trọng. Trung sĩ Takagi anh có thể làm một thí nghiệm, lấy một vài hình nộm có cùng chiều cao, cân nặng với nạn nhân từ nơi này thả xuống, là có thể biết Sakagami Tamura là bị người khác sát hại hay là tự sát.”
“Nếu như suy đoán đó là chính xác, vậy tại sao lại là từ nơi này đẩy xuống, mà không phải là từ phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý chứ?” Trung sĩ Takagi càng lúc càng mơ hồ, nơi này cũng không phải là vụ án phát triển gì gì đó nha!
“Bởi vì hiện trường lầu dưới đã bị hung thủ tạo nên những chứng cứ không có thật để che dấu.” Shinichi giải thích, “Anh không phát hiện ra sao, khắp nơi bên trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý đều có kiếng, thậm chí ngay cả tủ, ghế sô pha, cạnh cửa ra vào đều có.”
Trung sĩ Takagi không phản đối trả lời: “Này thì có gì kỳ quái đâu, một mặt kiếng ở phòng nghỉ ngơi bị rìu cứu hỏa đập vỡ, đương nhiên khắp nơi đều phải có kiếng rồi.”
“Không gian bên trong phòng nghỉ ngơi rất lớn, chỉ dựa vào sức người phá vỡ kiếng, cự ly kiếng văng tuyệt đối sẽ không quá xa, ở hiện trường phát hiện mảnh kiếng bể...... Giống như là dùng một loại bom nào đó nổ vỡ, vì lẽ đó mảnh kiếng bể mới bé như vậy.” Shinichi nói ra suy đoán của chính mình, kiếng bể ở hiện trường đều là những mảnh vỡ khá nhỏ, nếu như là dùng rìu cứu hỏa đập phá, mảnh kiếng bể sẽ thành hình khối lớn hơn một chút, vì lẽ đó cậu mới có thể suy ra nguyên nhân làm vỡ kiếng chính là những vật khác.
Trung sĩ Takagi nghe Shinichi nói xong, cảm thấy rất có đạo lý.
“Giám đốc Kitahara, xin hỏi chúng tôi có thể đi đến phòng quản lý nhìn một chút hay không?” Shinichi hỏi người giám đốc khách sạn đứng ở một bên, cậu muốn biết tầng thượng của khách sạn có ai đó đi qua hay chưa.
“Đương nhiên có thể, phòng quản lý ở tầng mười, chúng ta có thể đi thang máy xuống.” Giám đốc khách sạn mang Shinichi cùng trung sĩ Takagi đi thang máy xuống lầu dưới, chỉ chốc lát sau đã tới tầng mười.
Shinichi là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy, cậu theo thói quen nhìn bốn phía kiểm tra cảnh vật xung quanh, trong khóe mắt vô tình xuất hiện hình ảnh một khách mời thân mặc áo gió màu đen đang đứng ở bên trong thang máy đang đóng bên cạnh, đỉnh đầu đeo nón cũng đồng dạng màu đen, thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, trông giống như...... Gin!
Shinichi theo phản xạ có điều kiện liên tục nhấn mấy lần nút lệnh đi xuống trên vách tường, nhưng mà đã không còn kịp, thang máy ở bên cạnh đang đi xuống.
Không kịp giải thích, Shinichi đẩy người giám đốc khách sạn kia cùng trung sĩ Takagi ra khỏi thang máy, một lần nữa lại đứng vào bên trong, nhấn nút đóng cửa.
Gin, lần này cậu nhất định phải bắt được hắn!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mọi người à, dạo này au đang bấn Harry Potter nên muốn làm một bộ mới về cặp drarry. Nếu có thể mong mọi người ủng hộ nha~~~~
(1) Xe Nissan:
(2) Zoro trong One Piece:
(3) Đổng Sự Trưởng: thành viên hội đồng ban quản trị.