Nó đứng dậy kết thúc cuộc họp. Mọi người đứng dậy theo. Nó nhớ ra điều gì đó, đành mở miệng nói tiếp, mang một chút đe doạ:
- Còn nữa. Cấm ko được tiết lộ chuyện tôi trở về. Nói với tất cả nhân viên khác nữa. Nếu ko…
Mọi người lạnh xương sống, ko tự chủ mà gật đầu. Hài lòng, nó nói tiếp:
- Và… Thay toàn bộ nhân viên tiếp tân cho tôi. Thái độ như thế ko thể chấp nhận được!
Gật đầu tập 2.
Nó rời khỏi phòng là lúc toàn bộ nhân viên thở mạnh một tiếng, nghĩ lại mà rợn người. Ko ngờ một cô gái mới có tầm 16, 17 tuổi mà sức sát thương lớn đến vậy. Thế này thì ko chết vì bệnh tật thì cũng chết vì khủng bố tinh thần mất!
Nó về biệt thự nhà mình ở Mĩ. Nó khá nhỏ so với căn biệt thự ở . Nhưng nó lại thích căn biệt thự này. Đập vào mắt khi bước vào cổng là Hoa hồng đen và xanh xếp xen kẽ với nhau. Cây phong lan rất quý được xếp thành một hàng treo cao dọc đường đi. Căn biệt thự màu trắng tương phản với màu hoa ko gây chói mắt mà rất hài hoà với nhau.
Phòng khách bên trong là một trong những khu vực kiến trúc đẹp nhất biệt thự. Đồ đạc trong này chủ yếu là bằng pha lê và thuỷ tinh. Bật đèn lên, tất cả đều lung linh đến lạ kì. Nó bước nhẹ lên căn phòng luôn luôn chỉ hai màu: đen và trắng.
Nhấc chân tới giường, nó nằm phịch xuống. Quá mệt mỏi! Vừa tới Mĩ là nó lao đầu vào công ty giải quyết công việc. Cũng là để muốn hình ảnh một ai đó tránh xa mọi suy nghĩ trong đầu. Một người mà ai cũng biết là ai…
Một giọt nước khẽ rớt ra trôi theo gò má bé nhỏ. Tim nó vỡ vụn. Thà rằng nó ko thừa nhận tình cảm của mình, cứ mặc nó lặng lẽ trong đáy trái tim… Như vậy có lẽ tốt hơn chăng?
~Một nơi xa nào đó, có người vẫn đang chơi đùa với một cô bé mà vẫn chưa biết gì. Chỉ thấy… Trong lồng ngực chợt nhói lên rất đau…
Mặc dù…
Ko biết người con gái mình yêu đang cách mình rất xa…
Và giọt nước đó tràn trên khoé mắt cô ấy…
Khóc thầm…
Yên lặng…