- Cho dù là thế đi_ Quân hạ giọng, nhưng rồi cứng miệng nói tiếp_ Nhưng chỉ nhờ sự bảo hộ đó làm sao công ty phát triển như ngày nay chứ? Em có suy nghĩ điều đó ko?
- Tất nhiên là có_ nó nhàn nhạt thở dài_ Đúng!
- Thì vậy_ Quân trầm giọng nói tiếp_ Đó ko phải là lý do em trốn tránh.
- Em…
Cốc cốc cốc!
- Ai đó? Vào đi_ nó trở lại vẻ mặt băng giá và giọng nói lạnh lùng nghiêm túc khiến người khác phải rùng mình ớn lạnh.
- Là tôi, thưa chủ tịch_ thư kí bước vào, mặt lấm tấm mồ hôi do sự ảnh hưởng của câu nói của nó_ Tôi muốn báo cáo lịch làm việc ngày hôm nay và đặc biệt là chúng ta có họp của hội đồng ban quản trị. Tôi…
- Được rồi. Cô ra ngoài đi!_ nó cắt ngang lời thư kí_ mang cho tôi lịch đây là được.
- Vâng_ thư kí cúi đầu rồi vội vã đi ra ngoài. Thà ở địa ngục còn tốt hơn ở đây nữa. Ko khí trong này như muốn đè chết sinh mạng bé nhỏ của cô vậy.
Quân nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
” Nguyễn Hàn Băng Băng, bao giờ em mới thoát khỏi cái vỏ bọc này đây? Lạnh lùng… Khó đoán… Đâu phải em chứ?” Nó trở lại về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi và rất nhiều những điều ngoài ý muốn. Nó vốn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì cho sự xuất hiện của mình với toàn thể những người trong giới kinh doanh. Sở dĩ, ngoài lý do nó muốn giấu ra, nó ko muốn lộ diện vì còn rất ghét tiệc tùng với các công ty làm ăn. Nó ghét sự hào nhoáng của nó. Họ chỉ cố lấy lòng những công ty lớn để trục lợi cho công ty của chính mình mà thôi. Thật giả tạo!
Tiếng chuông biệt thự vang lên đánh thức suy nghĩ của nó. Nó hơi nhíu mày kì lạ. Giờ này ai gọi cửa chứ? Rất ít người biết được nhà nó cơ mà? Nhưng rồi nó cũng đứng dậy đi ra cổng.
- Xin hỏi là…
Chưa kịp dứt câu, nó đã bị một thân ảnh tới ôm chặt mình, kèm theo tiếng nấc não nề:
- Băng Băng… Bà đi… đâu suốt ba năm qua vậy hả? Bà có biết… tôi lo lắng lắm ko? Sao bà ko gọi cho tui lấy một cuộc gọi? Ko có lấy một cái nhắn tin bảo bà ko sao? Rốt cuộc bà có coi tui là bạn của bà ko hả? Sáu, bảy năm nay bà nghĩ tui là ai hả? BĂNG BĂNG!!!
Nó rất bối rối nhìn trân trân vào thân ảnh đang ôm mình khóc thảm thiết đó. Cuối cùng, nó chỉ có thể cất nhẹ một tiếng, giọng man mác buồn:
- Ana, xin lỗi.
Ana nghe xong, vội đẩy nó ra và thét lên:
- XIN LỖI? BÀ TƯỞNG MỘT CÂU XIN LỖI LÀ XONG SAO? BỌN TUI TÌM BÀ RÒNG RÃ SUỐT BA NĂM MÀ BÂY GIỜ CHỈ ĐỔI LẠI ĐƯỢC MỘT CÂU XIN LỖI CỦA BÀ THÔI HẢ? BÀ QUÁ ĐÁNG CŨNG PHẢI CÓ MỨC ĐỘ THÔI CHỨ!
Nó thất thần. Nó đã vô tâm như vậy thật sao? Nó đã bỏ mặc bạn bè mà chỉ nghĩ tới chính mình, ko hề quan tâm tới cảm nhận của người khác. Nhìn cô bạn Ana đang khóc mà nó thấy tự khinh chính bản thân mình. Khoé mắt rớt ra một giọt nước khẽ trôi theo gương mặt nó và
rơi xuống tạo thành một tiếng ”tách” rất nhỏ trên mặt đất. Nó nghẹn giọng, cảm thấy khó nói hơn bao giờ hết:
- Tui… Xin lỗi… Tui có lỗi với bà… Tui ko biết. Ana lại một lần nữa chạy tới ôm nó và khóc. Nhưng khác một điều là nó cũng khóc theo mặc dù ko ra tiếng, cắn môi nhìn cô bạn có thể khóc thoải mái trong vòng ôm của mình ko chút do dự. Đôi lúc, nó cũng muốn được khóc như thế…
5 phút…
10 phút…
15 phút…