Cốc cốc cốc!
- Băng Băng dậy đi! Về thôi! Băng Băng!
Nó nhăn mày tỉnh dậy. Ana vừa phát biểu câu gì cơ? Nó mở cửa, giọng bực mình:
- Gì cơ? Ai về ?
Rầm! Ana té xỉu. Cố ko để cho cơn tức của mình bộc phát đến phát điên, cô gầm gừ:
- Đừng giả nai. Hôm nay bà đồng ý cùng tui về rồi đó thôi. Cấm chối cãi!
- Hở? Bao giờ?
- Bà muốn tôi oánh chết bà hả? CÓ-ĐI-KHÔNG-ĐỂ-TUI-BIẾT-ĐƯỜNG!
- Rồi! Đi thì đi!
~- Băng Băng về rồi Minh Tuấn!_ một chàng trai mang khuôn mặt lãng tử đang chạy hộc tốc vào văn phòng Tổng giám đốc ko thèm gõ cửa.
Hắn đang ngồi trên ghế xem tài liệu nghe tên Ken nói lập tức bật dậy muốn đi tìm nó nhưng cố kiềm mình ngồi lại xuống ghế nói, giọng pha chút tức giận:
- Con nhỏ đó về thì sao? Bỏ đi ko nói tiếng nào giờ muốn tớ đi tìm cô ta hả? Ko đời nào!
Ken bó tay trước sự cứng đầu của thằng bạn. Nghĩ một lúc chưa ra kế sách, Ken đành chuồn ra ngoài gọi điện nhờ sự giúp đỡ của bà vợ quái chiêu.
- Alu, bà xã yêu đó hả? Ông xã nhờ bà xã chút!
”…”
- Ừ. Có cách nào ko bà xã
”…”
- Ủa cách đó được ko? Ngộ nhỡ…
”…”
- Bà xã đừng mắng ông xã chứ. Vậy để ông xã thử!
”…”
- Hêhê! Cứ tin tưởng ông xã chứ! Bye bà xã! Chụt! (sặc)