Thông báo: Ngư sẽ mở hết pass của chương 5 và chương 10 đồng thời đăng đầy đủ 2 chương ấy lại ở bên đây. Vì Ngư cảm thấy 2 chương ấy không quan trọng nên set pass không cần thiết. Đây không chỉ là quà 8/3 mà còn là quà sinh nhật Ngư tặng mọi người. Ngư đang bắt đầu thi giữa kì nên tạm thời ít hoặc có thể không ra chương!
Edit by Tiểu Ngư
????????
Lâu Anh bước tới vừa thấy, phát hiện bên trong xe chỉ có một mình Hạ Thanh Xuyên, theo bản năng hỏi, "Anh chỉ đi một mình thôi sao, Hạ lão sư?"
"Ừ, lên xe đi!"
Hiện tại, Lâu Anh cũng không cần đi lấy xe của mình nữa, cô và Tề Thi ngồi ở ghế sau, nói địa chỉ cho hắn, xe liền chậm rãi chạy ra khỏi khách sạn.
Ở sau lưng bọn họ phía sau một bụi cây khuất, La Thiến cầm lấy di động lặng lẽ chụp được cảnh này.
Nhìn ảnh trong di động, trêи mặt cô ta lộ ra một nụ đắc ý.
Để xem lần này cô tẩy trắng như thế nào?
Vừa nhớ tới tư thái cao cao tại thượng hai ngày trước của cô, trong lòng cô ta liền hận đến không chịu được.
Đều là người trong giới giải trí phức tạp, ai sạch sẽ hơn ai!
Khó trách hôm đó Hạ Thanh Xuyên lại bê vực cô như vậy, hóa ra là đã sớm có mối quan hệ mờ ám.
****
Nơi mà Lâu Anh nói cách khách sạn không quá xa, nhưng bởi vì vừa lúc ngay thời gian tan tầm, trêи đường kẹt xe, cuối cùng mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ mới tới nơi.
Lâu Anh trước tiên chào hỏi qua, mới vừa tiến vào liền có người phục vụ mở cửa cho cô.
Người phục vụ nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, tuy rất kinh ngạc, nhưng sự chuyên nghiệp của anh ấy đã khiến anh ấy nhịn sự tò mò này lại.
Nơi này không có thực đơn, mỗi lần tới đây ăn cái gì đều do đầu bếp quyết định.
Tuy nhiên, sợ Hạ Thanh Xuyên không quen như vậy, Lâu Anh vẫn hỏi thêm một câu.
"Hạ lão sư, nơi này không có thực đơn, anh có để ý không? Nếu là có kiêng ăn cái gì, anh có thể nói."
Hạ Thanh Xuyên lắc đầu, "Tôi ăn gì cũng được, không có kiêng ăn gì."
Trêи đường đi, cảnh quan ở nơi này rất thanh tĩnh, người phục vụ được huấn luyện rất cao, hầu như không thấy có nhiều khách nước ngoài, vừa nhìn thì đây chính là nhà hàng tư nhân.
Loại nhà hàng tư nhân này đều có sở trường đặc biệt là phối hợp hương vị, cho dù nó không hợp khẩu vị của hắn, ít nhất cũng sẽ không khó ăn.
"Chú Phương nấu ăn rất ngon, chú ấy rõ nhất là nên ăn cái gì mỗi lần." Lâu Anh tận hết sức lực nói cho Hạ Thanh Xuyên nghe về những ưu điểm cho nhà hàng này, hy vọng sẽ được Hạ Thanh Xuyên thích.
"Nha đầu này, cô không cần đến gặp tôi, như vậy cô mới nhớ đồ ăn của tôi." Ngoài cửa truyền đến một giọng nam nồng nhiệt.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo đầu bếp màu trắng từ ngoài cửa bước vào.
"Nào có, con đang chuẩn bị đi tìm chú, chú đã đến đây trước một bước rồi." Lâu Anh nhẹ giọng làm nũng.
Lúc này, Phương Tự mới nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, khó tránh không khỏi ngoài ý muốn, "Vị này chính là...... Hạ tiên sinh."
Phương Tự chỉ thấy trêи màn ảnh, đây là lần đầu tiên ông thấy người thật.
Không nghĩ tới người thật còn hào quang hơn trong màn ảnh, quả nhiên là đại minh tinh có thể nổi tiếng khắp cả nước.
"Xin chào, tôi là Hạ Thanh Xuyên."
"Xin chào, đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, nơi này cơm canh đạm bạc phục vụ không chu toàn, mong rằng cậu không cần để ý."
Phương Tự đang cùng Hạ Thanh Xuyên nói chuyện khách sáo, lại bị Lâu Anh đứng bên cạnh cắt ngang.
"Chú Phương ngài cũng đừng khiêm tốn, cháu đã biết tay nghề của chú, bằng không cháu cũng sẽ không mang Hạ lão sư tới nơi này của chú."
"Nha đầu này!" Phương Tự bất đắc dĩ mà nhẹ mắng một câu, tiện đà nói với Hạ Thanh Xuyên, "Cậu là người bạn đầu tiên mà Anh Anh dẫn đến đây, tôi cũng không biết cậu thích gì, nên tôi chỉ chuẩn bị những món con bé thích."
"Tôi không kén ăn." Hạ Thanh Xuyên cười nhẹ.
Hắn ăn mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan sắc nét, phối hợp với khí chất của hắn, giống như là thiếu gia nhà thế gia thanh quý phi phàm, mà không phải là một diễn viên bình dân trong giới giải trí.
"Vậy là tốt rồi, đồ ăn đều đã chuẩn bị, một lát là xong, tôi đi xem trước."
Chờ Phương Tự vừa đi khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại Lâu Anh ba người.
Tề Thi ngồi sang một bên, nỗ lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Không biết vì sao, cô ấy luôn có một cảm giác bản thân giống như bóng đèn.
Rõ ràng, có thể thân thiết ở một mình chung chỗ với nam thần, cô hẳn là rất hứng thú mới đúng.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cho là do giá trị nhan sắc của hai người này quá cao.
"Người đại diện của cô có nói với cô về chuyện đại ngôn không?" Hạ Thanh Xuyên nhớ tới sáng nay Vương Hi nói cho hắn tin tức này, nhãn hiệu Colorful muốn mời hắn và Lâu Anh làm đại ngôn.
"Hả?" Lâu Anh nhướng mày, đôi mắt mở to, không biết vì cái gì đột nhiên hắn nhắc tới chuyện này, "Không có, có chuyện gì sao?"
"Cô định nhận lời làm đại ngôn của Colorful không?"
Hạ Thanh Xuyên thưởng thức trong tay chén trà, chén trà trắng tinh và những ngón tay thon dài cân xứng của hắn đan vào nhau, khiến người khác không hiểu tại sao lại liên tưởng đến công tử cao quý ôn nhu, thanh lịch ở cổ đại.
Theo tình trạng hiện tại của hắn, cái đại ngôn này có thể có hoặc có thể không, hơn nữa, hắn đối với nước hoa cũng không có hứng thú.
Bất quá, nếu cô muốn lấy nó, hắn cũng có thể làm tiếp.
"Chuyện này...... Tôi còn chưa nghĩ đến." Lâu Anh lấy tóc xoắn xoắn trêи những ngón tay mình theo vòng tròn.
Nghe thấy tin tức này, Lâu Anh tuy có chút ngoài ý muốn, lại không quá ngạc nhiên.
Nếu cô muốn, Lâu gia có thể cho cô những đại ngôn lớn hơn nữa, chỉ là điều này không cần thiết! Cô lại không cần dựa đại ngôn mà sống!
Hạ Thanh Xuyên nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, trêи mặt mang theo rất nhiều suy tư mà không phải ngạc nhiên hoặc tham vọng, có thể đoán là cô không quá xem trọng đại ngôn này.
"Colorful muốn mời tôi và cô làm đại ngôn quý mới, cô cảm thấy thế nào?"
Điều mà Hạ Thanh Xuyên không nói ra là, chủ đề của đại ngôn này là tình yêu.
"Tôi sao cũng được, để xem Hàn tỷ nói thế nào đã."
"Ừ, đến lúc đó hẳn là nên bàn chi tiết hơn." Hạ Thanh Xuyên nhàn nhạt gật đầu, mí mắt hơi nhíu, hàng lông mi dài phủ lên tạo ra cái bóng nhỏ dưới mắt.
Không có nhận được câu trả lời dứt khoắc ngay lập tức, hắn có mất mát trong nháy mắt, tuy nhiên cũng chỉ là trong nháy mắt, nhanh đến mức gần như không thể phát hiện được.
Hai người vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã đến dọn món ăn lên.
Thời tiết tháng tám, oi bức khiến mọi người dễ say nắng.
Bởi vậy, món ăn do Phương Tự chuẩn bị, đều có phần giải nhiệt.
Hạ Thanh Xuyên ăn qua rất nhiều món ngon của địa phương, cũng vẫn là bị kinh diễm bởi món ăn ở nơi này một chút.
Lâu Anh nhìn thấy ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên sáng lên, cô mở to hỏi: "Ăn ngon không?"
Hạ Thanh Xuyên gật đầu, "Rất ngon, ta rất ít ăn được món ăn nguyên vị như vậy, người chú này của cô rất lợi hại."
Được Hạ Thanh Xuyên khen ngon, đuôi lông mày của Lâu Anh tràn đầy niềm vui và tự hào, đây là do chính cô đề cử đó.
"Nếu anh thích, về sau có thể thường xuyên đến, dù sao anh cũng biết chú Phương."
"Ừ." Hạ Thanh Xuyên gật đầu đồng ý, lại không nói rằng về sau mình sẽ đến.
Nếu không có cô, hắn cũng sẽ không cố ý chạy đến nơi đây.
Khi hai người cơm nước xong thì trở lại khách sạn, bóng đêm thâm trầm, đã hơn chín giờ tối.
Chờ Hạ Thanh Xuyên đi đậu xẻ xong, ba người cùng nhau vào thang máy.
Trước khi bước vào, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên nhìn thoáng qua phía sau, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
"Làm sao vậy?" Lâu Anh theo ánh mắt hắn nhìn lại, trống rỗng, không có phát hiện cái gì.
Hạ Thanh Xuyên đè nén nghi ngờ, "Không có gì, có thể là do tôi ảo giác."
Vừa rồi, hắn dường như cảm giác được có người ở trong bóng tối theo dõi mình, nhưng khi hắn xoay người xem thì lại không có ai.
Lâu Anh lại cẩn thận quan sát lần nữa, cô cảm thấy Hạ Thanh Xuyên sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, nhưng cô cũng không nhìn thấy cái gì.
"Được rồi, đừng lo lắng, chúng ta đi vào thôi!" Bàn tay to của Hạ Thanh Xuyên sờ lên đầu Lâu Anh, không có dấu vết mà xoa xoa.
Ừm, quả thật rất mềm, lông xù xù, có điểm giống...... Chích quất béo kia trong nhà ba mẹ hắn.