Qua vài giây bên trong cũng không có động tĩnh gì, khi Lâu Anh còn đang do dự có nên gõ cửa lần nữa hay không, thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
"Có chuyện gì?" Hạ Thanh Xuyên đứng ở giữa để giữ cửa, không có định cho Lâu Anh đi vào.
Hắn mặc một chiếc áo phông, hạ thân mặc hưu nhàn khố, tóc còn đọng vài gọt nước, xem ra là mới tắm rửa xong không lâu.
Lâu Anh đột nhiên cảm thấy mình chọn thời gian có chút không tốt lắm, nhưng mà, đã đến đây rồi mà trở về thì không hay.
"Cám ơn Hạ lão sư đã chỉ dẫn, gia đình tôi có gửi chút đồ ăn, tôi có lấy một ít cho anh." Lâu Anh mỉn cười đưa chiếc đĩa trong tay lên.
Hạ Thanh Xuyên liếc nhìn chiếc đĩa tinh xảo và xinh đẹp, lại nhìn đến Lâu Anh đang mỉn cười thuần khuyết.
Xóa đi sự nghi ngờ trong lòng, đưa tay ra nhận lấy chiếc đĩa.
"Cám ơn, cô quan tâm."
Hạ Thanh Xuyên thái độ vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại không có nhiệt tình.
Lâu Anh không chỉ không ngại, ngược lại còn cười đến sáng lạn.
"Anh cứ ăn thử xem, nếu thích, sau này tôi có thể mang thêm cho anh.". Đam Mỹ Hay
Hắn nguyện ý chỉ cô diễn xuất, cô tạm thời cũng không biết báo đáp bằng cái gì, một chút điểm tâm mà thôi, không đáng cái gì.
"Nếu là người nhà cô gửi cho cô, cô cứ giữ lại tự mình ăn đi!"
Hạ Thanh Xuyên thái độ quá mức ôn hòa, Lâu Anh trong lúc nhất thời không có nhận ra sự từ chối của hắn.
"Không sao cả, bọn họ gửi rất nhiều, tôi có một mình ăn cũng không hết."
"Thời gian không còn sớm, tôi không tiếp tục quấy rầy Hạ lão sư nghỉ ngơi." Lâu Anh nói.
Cô đi ra ngoài có một lát, Lam Lam sốt ruột không muốn về.
"Ừ, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Trở lại phòng, Hạ Thanh Xuyên nhìn chằm chằm đĩa trái cây điểm tâm tinh xảo trong tay trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm một quả anh đào bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt! Ngọt hơn so với mấy quả hắn mua bên ngoài.
Tiếp theo, hắn lại cầm lấy một món điểm tâm mềm, dính dính như lợn nhỏ.
Ngón tay thon dài cân xứng trái ngược hẳn với món điểm tâm đáng yêu, sinh ra một loại tương phản không thể hiểu được.
Hứa Dương trợ lý của Hạ Thanh Xuyên mua cơm trở về, nhìn thấy một đĩa điểm tâm tinh xảo trêи bàn làm.
"Anh Xuyên, điểm tâm này ở đâu ra vậy? Lúc em ra ngoài đâu có đâu." Hứa Dương tò mò không thôi.
Chẳng lẽ là anh Xuyên tự đi xuống mua?
Nhìn phong cách phẩm mỹ này, không giống lắm! Anh Xuyên khi nào lại đi thích loại nữ tính này?
"Cô gái nhỏ bên cạnh đưa." Nhớ tới dáng vẻ ảo não của cô gái nhỏ kia, Hạ Thanh Xuyên trong mắt hiện ra một chút ý cười.
"Lâu Anh đưa?" Hứa Dương trong mắt mang theo hai điểm dò hỏi, nhìn chằm chằm điểm tâm ánh mắt cũng không vui vẻ như ban đầu.
"Vậy anh ăn chưa?" Hứa Dương hỏi thật cẩn thận.
Hạ Thanh Xuyên thản nhiên gật đầu.
"Anh Xuyên, anh sao có thể tùy tiện ăn đồ của người khác đưa được? Nếu như..." Hứa Dương gấp đến mức lông phải thiêu cháy.
Anh Vương ngàn dặn vạn dò kêu cậu chú ý, kêu cậu đừng để anh Xuyên bị người phụ nữ này bò lên, công phu như thế nào chỉ chớp mắt, đã phát triển đến nước này?
"Anh Xuyên, anh có muốn kiểm tra một chút không?" Hứa Dương đề nghị nói.
Nếu anh Xuyên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu cũng sống không được.
"Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không sao." Hạ Thanh Xuyên thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, trong mắt mang theo ghét bỏ chói lọi.
"Nhưng mà..." Hứa Dương vẫn là lo lắng.
"Không thể nào, nhưng không có vấn đề gì đâu, đừng mãi nghĩ đông nghĩ tây, ăn cơm đi." Hạ Thanh Xuyên không lưu tình chút nào đánh gãy lời nói của đối phương.
Hắn tin tưởng cô!
****
Hôm nay Lâu Anh có cảnh diễn, không tính là đặc biệt quan trọng, nhưng sẽ đối lập rõ ràng với giai đoạn sau.
Trước cô đi vào phòng hoá trang thay đổi quần áo, sau đó Từ Ngôn Nghiên trang điểm cho cô.
Buổi sáng hôm nay là đoạn diễn, nữ chính đang tập nhảy trong sân, bị nam chính trèo tường vào thấy, nhận lời nói về sau học xong sẽ nhảy cho hắn xem.
Toàn bộ đoạn diễn này phải quay chiều cảnh, Lâu Anh phải tập nhảy trước một đoạn, sau đó mới cùng Hạ Thanh Xuyên đối diễn.
Váy nhảy có màu hồng và xanh, mặc trêи người Lâu Anh khiến cô càng thêm đất thiêng sinh hiền tài,mạnh mẽ đầy sức sống.
Lâu Anh mặc kệ là khí chất hay khuôn mặt, đều rất thích hợp với cổ trang.
Mỗi một lần đổi trang phục diễn, đều có thể khiến cho người ta kinh diễm khác nhau.
Hạ Thanh Xuyên cũng không tự giác bị cô hấp dẫn ánh mắt, đem ánh mắt dừng ở trêи mặt của cô.
Đoạn nhảy này, Lâu Anh đã luyện tập trước khi bắt đầu bấm máy.
Phim của La đạo từ trước đến nay luôn muốn tốt hơn, biên đạo đều là người nổi tiếng trong
nghề, nếu Lâu Anh không luyện tập tốt, quả thực là lãng phí tâm quyết của thầy.
Hơn nữa, vũ đạo vừa là điểm ăn khách của phim vừa là điểm ăn khách của diễn viên.
Một vũ đạo tốt, có thể so với một nhân vật.
Chờ tất cả ánh sáng và quay phim vào chỗ, thư ký trường quay ho diễn, Lâu Anh mà bắt đầu động đứng lên.
Đoạn tay áo của cô không lâu không ngắn, khi nó được tung ra như một cầu vòng tuyệt đẹp trêи bầu trời.
Múa cổ đại, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng kì thực cần sức nhiều hơn để hỗ trợ.
Thể lực của Lâu Anh không được tốt lắm, tuy rằng đã luyện tập khá lâu, nhưng muốn múa mây bay nước chảy lưu loát sinh động hoàn thành điệu nhảy thì hơi tốn sức lực.
May lần này chỉ nhảy nửa đoạn, áp lực còn không tính lớn.
Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên lạc trêи người cô, một chút cũng không sai nhìn động tác uyển chuyển của cô, ánh mắt không tự giác tối sầm.
Bất tri bất giác, mọi người trong sân đều bị Lâu Anh hấp dẫn ánh mắt.
Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân.*
*Trích từ "Lạc Phú Thần- Tào Thực". Nguồn: thiviet
https://www.youtube.com/watch?v=Wbda5iz_9OA
Đây là đoạn Hoàn Hoàn múa Kinh Hồng Vũ nhaa
Mỗi một động tác của Lâu Anh, đều mang theo sức hấp dẫn động lòng người, thần thái ngời ngời, khiến người ta có cảm giác cô như diều gặp gió.
Tổng cộng năm phút đồng hồ vũ đạo, lần này cô chỉ nhảy có hai phút.
Chờ Lâu Anh dừng lại giữa chũng, những người còn ở đây vẫn chưa có phản ứng.
Hết rồi sao?
Đây là tâm lí của những người bị vũ đạo của Lâu Anh.
Chu Thống cũng có mặt trêи trường quay, sau khi nhìn thấy điệu nhảy của Lâu Anh, ý tưởng khập khiễng ở trong lòng của hắn ta càng sâu sắc.
Khuôn mặt như trái bơ một chút cũng không nhìn thấy sự sống và ánh mặt trời trêи màn ảnh, giờ chỉ còn có ánh sáng tà ác và ɖu͙ƈ vọng.
Không ngừng sinh sôi đem túi da của hắn ta phá hư thành một kẻ đáng khinh hạ lưu ăn chơi trác táng.
Chẳng qua, lực chúy ý của mọi người đều bị Lâu Anh, không có ai chú ý tới vẻ mặt của hắn ta.
Chu Thống ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, không ngừng ảo tưởng, nếu có thể lôi kéo Lâu Anh vào trong phòng mình...
Dù sao nhà hắn ta có tiền, đến lúc đó cho dù nháo chuyện, bất quá chỉ cần tốn chút tiền mà thôi.
Hơn nữa, danh tiếng của hắn ta ở giới giải trí có thể bằng hoặc lớn hơn cô, nếu cô muốn tuôn ra mà nói, người khác cũng chỉ sẽ nghĩ cô ôm đùi.
Chu Thống không ngừng tính toán ở trong lòng, tự cho là đã đem các mặt lo lắng tính đến không thành vấn đề, liền bắt đầu nghĩ cách có được tiểu mỹ nhân này.
Sau khi Lâu Anh dừng lại, hung hăng hô hấp mấy cái, hai phút vận động cường độ cao, nhưng vẫn khiến người mệt mõi.
"Tốt lắm, đoạn này qua." Trong giọng nói của La đạo rõ ràng rất cao hứng, thậm chí thường xuyên ở trước mặt mọi người khích lệ Lâu Anh.
"Thanh Xuyên, cậu chuẩn bị xong chưa? Lại đây quay cảnh tiếp theo." La đạo quay đầu hô với Hạ Thanh Xuyên.
Hạ Thanh Xuyên buông kịch bản trong tay đi tới, lúc này hắn, tuy là ăn đồ thiếu niên, nhưng khí chất thanh hoa, đại khái là một loại ẩn sĩ.
"Đợi lát nữa Anh Anh giả vờ chân bị tê, ngã đến vị trí số hai." La đạo vừa nói, một bên làm mẫu.
"Thanh xuyên trước đứng ở ngoài máy quay, chờ Anh Anh sắp ngã một phen đi qua ôm eo của cô ấy, tốt nhất là nên quay lại hai lần."
"Toàn bộ quá trình cứ như vậy đi, hai người muốn diễn trước thử một chút không?"
Lâu Anh không nói chuyện, ánh mắt nhìn Hạ Thanh Xuyên, hắn so với mình có kinh nghiệm hơn, cô nghe hắn.
"Không cần, cứ như vậy đi!"
"Đi, vậy bắt đầu đi!" La đạo gật đầu.
Lâu Anh kỳ thật có chút khẩn trương, một đoạn này diễn cần phối hợp thỏa đáng mới được.
Cô nhịn không được giương mắt nhìn Hạ Thanh Xuyên, không nghĩ tới hắn lại nhìn mình, đáp lại một câu.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cô ngã đâu."
"Tôi không phải có ý này." Lâu Anh nhẹ nhàng đỏ mặt.