Sau hôm ấy, Tiểu Lăng Tử bắt đầu đi sớm về trễ. Lúc trước còn cố về ăn cơm tối với ta, bây giờ ta ngủ rồi chàng vẫn chưa về. Chàng nói muốn kiếm thêm chút tiền.
Ta càng ngày càng nghi ngờ, có phải chàng không muốn kết hôn với ta không?
Thím Quế Hoa thấy ta không vui, thím ấy nghĩ sách của mình không hiệu quả, buồn bực nói:
- Sao lại vậy nhỉ? Quyển sách kia của thím trừ khi hắn là thái giám, nếu không đến Liễu Hạ Huệ cũng không nhịn được.
Thái giám? Tiểu Lăng Tử là thái giám mà. Nhưng thái giám thì có gì khác chứ?
Ta không phải người hay giấu diếm, vừa nghĩ đã hỏi ngay:
- Thái giám có gì đặc biệt ạ? Sao họ lại nhịn được?
Thím Quế Hoa phì cười:
- Thái giám đương nhiên nhịn được, họ không có “thứ đó”.
Thấy ta nghệt ra, thím ấy kề sát vào tai ta giải thích, cuối cùng kết luận:
- Bọn họ ấy mà, vốn không phải đàn ông.
Mặt ta trắng bệch.
Không phải vì cả đời này ta và Tiểu Lăng Tử không thể có con. Mà là nếu đã như vậy, chàng bảo ta chờ thêm một chút là muốn chờ cái gì?
Chờ lớn thêm một chút, ở bên cạnh chàng, sau đó chàng sẽ gả ta cho người khác ư? Bởi vì ta muốn có con mà chàng không thể cho ta?
Cuối cùng ta đã hiểu tối hôm đó mình đã làm chuyện dại dột gì và tại sao Tiểu Lăng Tử lại có vẻ mặt kia.
Buổi tối trời lạnh, ta cuốn mình trong chăn đợi rất lâu mới chờ được Tiểu Lăng Tử về.
Ta tự mình thủ thỉ. Yên Thanh, ngươi phải cố lên, không được khóc. Phải nói rõ với Tiểu Lăng Tử ngươi chỉ cần chàng. Bởi vì là chàng nên mới muốn có con, nếu không được thì không cần nữa.
Trên đời này chẳng ai quan trọng hơn chàng.
Lúc chàng về, bước chân có hơi vội vàng, chàng đẩy cửa phòng ngủ của ta:
- Yên Yên sao vậy? Sao nàng chưa ngủ?
Lúc nhỏ, cứ quá đói là ta lại ngủ nên dần thành quen. Dù ban ngày có thể nào đến tối đúng giờ sẽ ngủ.
Xem đi, chàng nhớ rất rõ, chàng cũng yêu ta mà.
Ta lắc đầu, vỗ giường ra hiệu chàng ngồi cạnh rồi dựa đầu lên vai chàng.
- Chàng biết, từ nhỏ ta vốn ngốc nghếch. Mẹ ta qua đời sớm nên có nhiều chuyện không ai dạy ta. Chàng hãy tha thứ cho ta vì lỡ lời nhé?
Chàng thở dài:
- Ai bảo Yên Yên nhà ta ngốc? Yên Yên biết kiểm tra xem ta có bị thương không, biết giúp ta bôi thuốc, thiên hạ không ai thông minh hơn nàng đâu.
Ta thăm dò:
- Vậy chàng quên việc ta muốn có con đi nhé? Ta chỉ muốn thành thân với chàng, có con hay không không quan trọng.
Chàng im lặng một lúc lâu mới mở miệng xác nhận:
- Nên dù cả đời không có con, nàng vẫn gả cho ta chứ?
Ta ngẩng lên nhìn vào mắt chàng:
- Phải. Trừ chàng ra ta không lấy ai hết.
Chàng cũng nhìn ta, cảm xúc trong mắt thay đổi mà ta không gọi tên được:
- Được. Yên Yên cũng phải hứa với ta, kiếp này phải ở bên nhau, dù có chuyện gì cũng không được buông tay. Dù cho một ngày nàng giận ta, cũng không thể bỏ rơi ta.
Ta vui vẻ mỉm cười, ngốc quá, sao ta có thể giận chàng chứ?
Chàng cười, cúi xuống hôn ta. Trái tim ta ấm áp, rung rinh, hạnh phúc biết mấy.
Nụ hôn đi qua, ta vẫn không yên lòng mà năn nỉ:
- Vậy chúng ta thành thân ngay được không? Giống như những phu thê khác, mặc giá y đỏ bái đường, nói cho mẹ ta, cho ông trời, chúng ta là vợ chồng.
Chàng không từ chối, ôm ta thủ thỉ:
- Ta sẽ không làm nàng hối hận.
Chàng nghiêm túc lấy một túi vải trong ngực áo đưa cho ta:
- Đây là tiền công mấy ngày nay của ta. Tiểu công chúa của ta thành thân sao có thể thiếu giá y lẫn trang sức. Chờ có đủ rồi, chúng ta sẽ bái thiên địa nhé.
Ta vui vẻ thu tiền vào lòng, bắt tính xem mua vải thế nào vừa đẹp vừa tiết kiệm.
7.
Ngày thím Quế Hoa thắt cổ tự tử, ta và thím ấy vừa bàn xem vải ở ngõ Tây rẻ hay đồ trang sức ở ngõ Đông đẹp.
Người nhà của thím ấy không ở cạnh, Tiểu Lăng Tử đỡ thím ấy xuống rồi vuốt mắt cho.
Tin chết trận thông báo vào lúc chiều, đến tối thì treo khăn tang.
Chồng và con trai của thím Quế Hoa đều chết trận nên thím ấy cũng không thiết sống nữa.
Ta khóc đến ngạt thở:
- Quân Chinh Nam đã vào thành rồi mà? Sao vẫn còn chiến tranh chứ? Tại sao?
Tiểu Lăng Tử không khóc, chàng siết chặt nắm tay như đã hạ quyết tâm. Chàng hỏi ta:
- Nếu thiên hạ ít đi người như thím Quế Hoa, công chúa có chịu về làm công chúa không?
Lại về Lãnh cung ăn bánh cao lương à?
Ta nhìn thi thể của thím Quế Hoa, kiên định gật đầu.
Nếu người như thím ấy có thể sống, ăn bánh cao lương thì ăn bánh cao lương, dù sao bên cạnh ta vẫn có Tiểu Lăng Tử.
8.
Ta cứ ngỡ thím Quế Hoa qua đời, Tiểu Lăng Tử sẽ tạm dừng hôn lễ nhưng trái lại chàng càng muốn thu xếp nhanh hơn.
Giá y đỏ tươi, trâm vàng, con đàn cháu đống, chàng bận rộn chuẩn bị như vậy nhưng cuối cùng chúng ta vẫn không thể thực hiện hôn lễ.
Một ngày nọ, một đám người đột nhiên xông vào lúc ta đang giặt quần áo. Người đi đầu là một ông lão râu bạc, ông ấy vừa nhìn thấy ta đã kích động quỳ xuống, những người theo sau cũng quỳ xuống theo ông ấy.
Ông ấy nói mình họ Mục, là hoàng thủ phụ của phụ hoàng hờ. Phụ hoàng hờ bây giờ chỉ còn đứa con duy nhất là ta. Họ muốn ủng hộ con của ta lên làm hoàng đế.
Ta sợ sệt đuổi họ ra ngoài, ta và Tiểu Lăng Tử sẽ không có con.
Huống hồ, ta từng nghe qua tên tuổi vị hoàng thủ phụ kia. Ông ta là quan tốt thì tốt đấy nhưng cũng rất tàn nhẫn, ông ta chắc chắn sẽ làm hại Tiểu Lăng Tử.
Ta chưa từng được hưởng đãi ngộ của công chúa, nhưng vừa diệt quốc lại phải gánh lấy trách nhiệm này. Thật nực cười làm sao!
Ta hoảng hốt chờ Tiểu Lăng Tử. Ta muốn nói với chàng rằng chúng ta hãy chạy đi thật xa, nhưng lại thấy chàng quay về với Mục thủ phụ.
Dáng chàng thẳng tắp, da dẻ như ngọc, đứng bên những người đó tựa như một công tử thế gia xuất chúng.
Nhưng chàng xa lạ quá, chẳng giống Tiểu Lăng Tử của ta.
Mục thủ phụ mặt mũi vui mừng kéo tay ta;
- Công chúa và công tử Phó gia của Thái Nguyên sắp kết hôn nên nói sớm với lão thân. Hai thế lực chúng ta liên hợp có thể sớm ngày bình định thiên hạ.
Ta ngơ ngác nhìn ông ta, công tử của Thái Nguyên Phó gia là ai?
Ngày đó Tiểu Lăng Tử kể cho ta rất nhiều chuyện. Đều là những chuyện ta không biết khi ở trong căn nhà này.
Chàng nói tên chàng là Phó Thừa Lăng, là huyết mạch Phó gia giấu trong cung phòng ngày bị diệt tộc. Còn kể quân Chinh Nam giống hệt phụ hoàng hờ của ta, vào thành rồi chỉ biết hưởng thụ hoang phí, không biết chăm lo cho bách tính đàng hoàng.
Nên thiên hạ vẫn loạn lạc, quân khởi nghĩa nổi lên khắp nơi như nấm mọc sau mưa. Nếu người của phụ hoàng và Phó gia bắt tay, vừa có thực lực vừa chính thống có thể ổn định thời loạn này.
Chàng hỏi ta:
- Yên Yên, có phải nàng cũng muốn cứu những người như thím Quế Hoa không?
Câu này ta nghe hiểu. Nên ta đi theo người của Mục thủ phụ. Một lần lại một lần tiễn Tiểu Lăng Tử đi.
9.
Xuân qua thu đến, chớp mắt một cái ta từ công chúa sắp trở thành hoàng hậu.
Ta lại về hoàng cung, lần này không sống trong Lãnh cung mà vào Khôn Ninh điện vốn chỉ dành cho chủ hậu cung.
Ta không bị đói bụng nữa. Trong Khôn Ninh cung nô bộc thành đàn, nếu ta muốn ăn họ có thể dâng cả Mãn Hán toàn tịch lên cho ta.
Nhưng ta không vui. Rõ ràng ta và Tiểu Lăng Tử đều ở trong cung nhưng lại không thể sớm chiều gặp gỡ.
Thái hậu nương nương nói chúng ta sắp thành thân, trước khi thành thân 1 tháng không được gặp nhau, đây là quy củ.
Bà ấy là một người thật nghiêm khắc, ta không dám không nghe.
Không gặp được Tiểu Lăng Tử nên khẩu vị ta cũng kém đi, mỗi ngày đều quay ra cửa sổ thở dài.
Nhưng than thở xong ta sẽ cười hì hì nhìn Tiểu Lăng Tử trèo cửa sổ vào.
Ta mừng rỡ đón chàng, nhận bánh bao trong tay chàng mà ăn ngấu nghiến, chỉ có đồ chàng mang đến mới thật thơm ngon.
Chàng cười khổ ấn mũi ta:
- Nàng ấy, chỉ kéo làm ta lo lắng. Rõ ràng là nhóc tham ăn mà lại không chịu ăn cơm đàng hoàng.
Ta chống nạnh:
- Ai bảo Đào ma ma nói ta không thể gọi chàng là Tiểu Lăng Tử. Ta đã gọi như vậy mười mấy năm, còn muốn gọi tiếp đấy, Tiểu Lăng Tử, Tiểu Lăng Tử, Tiểu Lăng Tử.
Đào ma ma là người Thái hậu phái đến để dạy quy củ cho ta. Ta không dám cãi ngang nên chỉ lúc gặp Tiểu Lăng Tử lén lút đến thăm để ra vẻ.
Mặt Tiểu Lăng Tử sầm xuống, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn nhiều:
- Bà ta làm khó nàng à?
Ta vội lắc đầu. Tiểu Lăng Tử như vậy làm ta sợ lắm. Chàng luôn dịu dàng trước mắt ta nhưng với người khác đã có uy nghiêm của quân vương rồi.
Huống hồ, vì chuyện không chịu nạp phi, chàng và Thái hậu đã cãi nhau long trời lở đất. Ta không muốn mẹ con chàng bất hòa vì ta.
Với ta, chỉ cần có Tiểu Lăng Tử bên cạnh, thì làm thân với vị Thái hậu mặt lạnh kia cũng chẳng sao.
Nhưng những người kia còn không chịu cho ta nguyện vọng nhỏ nhoi đó.
10.
Người đầu tiên đến gặp ta là cháu gái của Thái hậu, tên là Trầm Nguyệt Dung.
Thật ra ta không ghét cô gái này đâu. Lúc Tiểu Lăng Tử không có đây, cô ấy thường đến thăm ta. Trong cung có cô ấy giúp đỡ Thái hậu nên mới sắp xếp được ngay ngắn rõ ràng.
Thế nhưng ta sẽ không nhường Tiểu Lăng Tử cho ai hết.
Chàng đã hứa kiếp này chàng chỉ là của ta. Nói phải giữ lời, nếu không ta thà không cần chàng nữa.
Trầm Nguyệt Dung đến mấy lần kể chuyện đông chuyện tây. Từ chuyện tiền triều đến chuyện nạp phi. Cô ấy còn nhắc nhở ta bản thân ta không có năng lực quản lý hậu cung, cô ấy có thể giúp ta.
Ta trợn mắt nhìn cô ấy;
- Cô không thích chàng, sao lại muốn tiến cung cướp chàng với ta?
Thích một người là không thể bình tâm nói chuyện chung chạ, ít nhất ta không muốn nói chuyện phải chia sẻ Tiểu Lăng Tử với bất cứ ai.
Có lẽ câu hỏi của ta đâm trúng chỗ nào của cô ấy. Trầm Nguyệt Dung muốn thuyết phục ta mà bắt đầu nói không nể nang.
- Cô cho rằng Phó Thừa Lăng thật lòng với mình đấy à? Nói cho cô biết, từ đầu hắn đã có kế hoạch tiếp cận cô rồi. Phó gia cho hắn tiến cung là để hắn lấy lòng vị công chúa nào đó, sau đó lợi dụng người đó để hợp nhất thế lực tiền triều.
Lời của cô ấy càng nói càng ác độc.
- Cô đừng ngu dại nữa. Còn mong một đời một kiếp một đôi. Hắn có thể lừa cô một lần thì có thể lừa lần thứ hai thôi.
Vừa nói xong, cô ấy hốt hoảng bịt miệng mình lại, hình như bây giờ mới ý thức được lời mình nói tàn nhẫn thế nào.
Ta muốn bật cười. Muốn nói cô ấy diễn hay quá. Nhưng trái tim không nhịn bị bóp nghẹt đau đớn. Dường như có vô số kim châm đâm thẳng vào tim ta. Đau đến mức trời đất xoay tròn, chân đứng không vững nữa.
Tiểu Lăng Tử đã ở bên ta mười một năm. Cõi đời này đến mẹ ta cũng không ở bên ta lâu như vậy. Nếu vừa bắt đầu đã là lừa dối, thì cuộc đời này còn gì để ta tin tưởng nữa? Ta lấy đâu ra tự tin để đứng bên cạnh chàng?
Trầm Nguyệt Dung đã nhận ra tâm trạng của ta. Cô ấy không nhịn được an ủi:
- Thật ra cũng không thể trách hắn lừa cô. Cô xem hắn chỉ lừa mình cô nhưng cứu được người trong thiên hạ. Cô cũng nên vì vậy mà tha thứ cho hắn.
Thì ra dù đến nước này, ta cũng không được tức giận.
Thì ra đến khi không thể rơi nước mắt mới là lúc con người rơi xuống tận cùng khổ đau.