Công Chúa Nơi Lãnh Cung

Chương 4: Hoàn



[Ngoại truyện: Phó Thừa Lăng]

“Giường vàng, ghế bạc, ngựa tốt nuôi thành đàn.”

Đó là ngôn từ dân chúng dùng để miêu tả Thái Nguyên Phó gia. Ta là Phó Thừa Lăng, mang họ Phó nhưng không phải người nhà họ Phó.

Từ nhỏ ta đã biết mẫu thân không thích ta. Ta biết bà ấy coi ta là kẻ dư thừa, nhưng không ngờ bà ấy hận ta đến mức đẩy ta đi làm tốt thí, việc vốn chỉ con thứ mới phải làm.

Phó Thừa Lăng, 8 tuổi, bị mẫu thân ruột thịt chính miệng tuyên án đời này chỉ làm một kẻ tàn phế. Nhưng ngươi biết điều đáng buồn nhất là gì không? Là bà ấy chẳng thiếu thân phận cho ta làm. Giữa những chọn lựa làm nhà nông, buôn bán nhỏ, thương hộ, bà ấy chọn để ta làm thái giám.

Thái giám, trong mắt người bên ngoài không phải đàn ông.

Ta ngơ ngác tiến cung. Vào rồi mới biết khuất nhục.Ta chịu được phải khom lưng uốn gối, kẻ hét người gọi, nơm nớp nghe lời đoán ý mà không biết mình chết lúc nào. Nhưng Phó Thừa Lăng, 9 tuổi, không chịu được những trò đùa dơ bẩn cùng những bàn tay vuốt v e sờ s0ạng.

Ngày gặp được Yên Thanh, ta lại bị bắt nạt thê thảm đến nỗi chỉ có thể trốn ở cửa Lãnh cung để thở một hơi.

Nàng lấm lét nhìn ta, giành bánh màn thầu của ta, còn thơm ta, không hề ghét bỏ ta là một thái giám vô dụng. Đôi mắt đen láy của nàng nhìn ta tràn đầy khát vọng và tin tưởng, giống như đang nói nàng cần ta.

Cõi đời này, có một người cần ta.

Ta thần xui quỷ khiến hỏi nàng, nàng có muốn làm đối thực với ta không, ấy vậy mà nàng mừng rỡ đồng ý.

Từ ngày đó trở đi, ta cam tâm tình nguyện gánh lấy trách nhiệm này.

Ta sẽ cẩn thận để dành phần ăn của mình để chia cho nàng. Trong ngự thiện phòng có một đầu bếp thích cấu người khác, không ai muốn phụ việc cho lão, chỉ có ta vì mấy miếng thịt mà chịu làm.

Nhưng nàng không thích ta bị thương. Nàng sẽ xót ta, sẽ vừa nhìn những vết cấu tím đỏ vừa rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của nàng khiến ta muốn trở nên mạnh mẽ, đến mức không cần chịu người khác cấu véo vẫn có thể cho nàng ăn no.

Ta bắt đầu nghĩ cách được hầu hạ hoàng tử, như vậy ta có thể theo người đi nghe thái phó giảng bài, xem tướng quân diễn võ.

Bấy giờ Phó gia lại giao xuống nhiệm vụ mới. Ta phải lôi kéo một hoàng tự, tốt nhất là một công chúa, không chừng sau này sẽ có tác dụng.

Lúc này ta đã hiểu thế nào là nhập gia tùy tục, tận dụng tài nguyên. Ta dùng những gì Phó gia cho, hết lần này đến lần khác bí mật ngăn Tô quý phi làm khó Yên Yên. Mãi đến lúc Phó gia truyền tin quân Chinh Nam sắp phá cửa cung, sai ta dẫn hoàng tự bỏ trốn, ta mới lờ mờ đoán được họ muốn làm gì.

Trong hoàng cung này, ta không phải người duy nhất họ xếp vào, nhưng chỉ có ta và Yên Yên may mắn sống sót.

Nhưng ta không định quay lại. Chắc chắn họ sẽ không đối xử tốt với Yên Yên, hơn nữa thanh danh quân Chinh Nam không tệ. Nếu đoàn quân này có thể ổn định thiên hạ thì cứ làm đi, ta chỉ muốn làm một cặp phu thê bình thường với Yên Yên.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, quân Chinh Nam bị phú quý che mắt trở thành hoàng thất tiền triều thứ hai.

Ta biết ta không bảo vệ được cuộc sống ấm êm này. Tiền triều vẫn còn một đám người trung thành, bọn họ cần một đối tượng để ủng hộ, còn Yên Yên là hoàng tự duy nhất sống sót.

Yên Yên nói muốn có một đứa con. Ta sợ hãi.

Ta cứ ngỡ nàng đã hiểu thái giám là gì mà ghét bỏ ta. Tuy ta không phải thái giám thật nhưng ta sợ nàng ghét bỏ, khinh thường ta. Nhưng lại một lần nữa, nàng vẫn chọn ta, dù bây giờ trong mắt nàng ta không phải một người đàn ông hoàn chỉnh.

Ta nên nói thật với nàng. Nhưng trước hết ta muốn tổ chức một hôn lễ cho nàng. Hôn lễ do chính tay ta cố gắng kiếm từng đồng để tổ chức, như một đôi phu thê bình thường.

Cái chết của thím Quế Hoa như chậu nước lạnh tạt vào ta. Trên đời này có rất nhiều “thím Quế Hoa” khác, trì hoãn một ngày sẽ chết thêm một người.

Nên ta vừa chuẩn bị hôn lễ, vừa chủ động liên hệ với đám người Mục thủ phụ.

Bọn họ hành động rất nhanh, nhanh đến nỗi ta không kịp chuẩn bị đồ đạc cho hôn lễ.

Ta ra điều kiện với Mục thủ phụ. Ta cần cơ hội, cần nhân mã, nói ngắn gọn thì, ta muốn vị trí kia.

Bởi vì Yên Yên chắc chắn trở thành hoàng hậu nên ta muốn liều mạng tranh vị trí quân vương.

Chiến trường, triều đình, văn thần võ tướng. Ta phải nắm chặt cơ hội phô diễn toàn bộ tài năng của mình. Ta biết rõ, nếu không tranh thủ hai năm này tích lũy đầy đủ sức mạnh, mẫu thân của ta sẽ vì đứa con cưng của mình đạp nát thân xác ta.

Yên Yên ở bên ta suốt hai năm kinh hồn bạt vía kia. Ta không giấu diếm nàng nữa, ta để nàng biết ta có năng lực thế nào, ta muốn nàng được yên tâm.

Cuối cùng ta đạt được mục tiêu nhưng lại không cẩn thận nàng làm nổi giận. Giận đến nỗi nàng khóc không nổi, làm ta lo lắng vô cùng.

Ta hối hận lắm, lẽ ra ta nên thành thật với nàng từ sớm. Thái y nói con người không thể ưu phiền tích tụ hết trong lòng, ta chỉ có thể giúp nàng xả hết uất ức tủi hờn ra.

Khi nàng nói muốn bỏ đi, tim của ta đã suýt ngừng đập. Ta đã đánh cược nàng sẽ không nỡ bỏ ta nhưng lại lo lắng nàng sẽ làm thật.

Mãi đến một ngày ta chạy toát mồ hôi đến trước cửa Thọ Khang cung nghe được những lời nói kia, ta đã có thể tha thứ cho ông trời vì mọi bất công với ta.

Nếu như tất thảy bất công vất vả ngày trước là để gặp được Yên Yên, ta nguyện quỳ dưới chân Phật tổ thề nguyền rằng sẽ băng qua mọi chông gai, vượt núi đao biển lửa, chỉ cần được tay trong tay với Yên Yên đến cuối đời.

[Xong toàn văn]