Hạo Hiên cùng Thu Nguyệt nhanh chóng chạy lại, hắn nhìn vết thương chí mạng xuyên qua tim rồi khẽ lắc đầu. Xuân Hoa cũng biết cơ thể mình sắp đến giới hạn, nàng khẽ chạm lên khuôn mặt của Tư Duệ rồi quay sang nhìn Thu Nguyệt ánh mắt lúc này đã trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết
“Tiểu Nguyệt, tuy em cũng là yêu nhưng từ trước tới nay ta chưa hề….ghét em. Sau này nhất định phải thay ta bảo vệ công chúa, không được tùy hứng theo người biết chưa ?! ”
“Huhuhu Xuân Hoa tỷ, ta hứa với tỷ !"
Xuân Hoa mỉm cười dùng hết sức đem những lời nói cuối cùng hét thật lớn :"CÔNG CHÚA CỦA TA NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG BAO GIỜ TRỞ THÀNH QUÁI VẬT! "
Cả pháp trường chìm trong im lặng, Xuân Hoa chết nhưng Đại hoàng tử vẫn không định tha cho Tư Duệ. Hắn nhân lúc nàng đang ôm lấy Xuân Hoa mà khóc định đánh lén thì bất ngờ cả người Xuân Hoa phát ra luồng ánh sáng rồi chui vào lồng ngực của Tư Duệ .Tư Duệ sờ sờ rồi lấy ra :”Là một mảnh sắt sao ?!”
Đúng lúc này đám lính hoàng gia dàn ra hai bên một công công thân cận bên cạnh Hoàng thượng đương triều đem theo thánh chỉ từ từ tiến lại :“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tư Duệ công chúa có thể tự khống chế bản thân không hóa thành yêu. Nay tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Để chuộc lại tội lỗi mà ngươi đã gây ra Hoàng thượng ra lệnh trong vòng một tháng phải nhanh chóng tu luyện sau đó tìm Huyết Nguyệt kiếm tiêu diệt quái vật bảo vệ yên bình cho dân chúng. Nếu làm được sẽ xóa bỏ tội danh đưa ngươi trở về cuộc sống vốn có. Khâm thử !"
Lâm Tư Duệ ngạc nhiên nàng có biết Huyết Nguyệt kiếm là cái gì đâu. Thế nhưng đáp lại câu hỏi của nàng chỉ có vẻ mặt lạnh băng của đám người Hoàng cung, thấy Tư Duệ vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, Viên công công liền nhăn mày khó chịu :”Còn không mau lĩnh chỉ !!!”
Hạo Hiên khẽ kéo tay áo Tư Duệ mới giật mình quỳ xuống hai tay cung kính đưa lên :”Thần nữ tiếp chỉ. Tạ ơn Hoàng thượng !!”
Viên công công đưa thánh chỉ cho Tư Duệ xong vẻ mặt khinh khỉnh phất tay áo rời đi. Quân lính cũng theo lệnh giải tán người dân đến xem hiếu kỳ. Riêng Bác Minh Triết thì chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Cả pháp trường bây giờ chỉ còn Tư Duệ, Hạo Hiên, Tiểu Nguyệt và…xác của Xuân Hoa.
Hạo Hiên giúp đem Xuân Hoa đi chôn cất rồi đưa Tư Duệ và Thu Nguyệt trở về nhà. Từ lúc trở về Tư Duệ vẫn thất thần ngồi ngây ngốc một chỗ nước mắt từng giọt như kim sa lăn dài trên má khiến cho Thu Nguyệt ở bên cạnh cũng sốt ruột mà khóc theo :“Công chúa, người đừng quá đau lòng. Xuân Hoa tỷ mà thấy người như vậy cũng không thể yên nghỉ được đâu”
Tư Duệ nghe tiếng nức nở của Thu Nguyệt bất giác nhìn xuống thấy cô gái nhỏ đang lo lắng cho mình đến phát khóc mà thở dài trong lòng. Kì thật Tư Duệ cũng không muốn khóc đâu, nàng thầm nghĩ nàng mới đến thế giới này chưa được bao lâu mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, đối với cái chết của Xuân Hoa cũng cảm thấy buồn nhưng không ngờ bản thân lại đau lòng đến thế , nước mắt không thể ngừng rơi giống như đây không phải cảm xúc của nàng mà là của nguyên chủ vậy….
Hạo Hiên từ ngoài bước vào, vết thương của hắn đã được băng bó. Vừa trở về hắn thấy Tư Duệ vẫn còn đang khóc, nàng đã như vậy mấy canh giờ rồi. Không hiểu sao khi thấy Tư Duệ như vậy hắn liền cảm thấy tức giận rồi không kìm được mà lớn tiếng với nàng.
“Thay vì cứ ngồi khóc vì cái chết của Xuân Hoa sao ngươi không tìm cách để xứng đáng với sự hy sinh của cô ấy đi. Không phải ngươi nói vận mệnh của ngươi là do ngươi quyết định sao ?! Hãy đứng lên và chiến đấu đi !!!”
Bị Hạo Hiên mắng Tư Duệ như được thức tỉnh, nàng lấy hai tay vỗ vỗ mặt. Đúng vậy, bây giờ đâu phải là lúc để ngồi khóc chứ. Tên Hoàng đế thối tha kia đã nói ta phải luyện tập rồi tìm Huyết Nguyệt kiếm gì gì đó, nếu không sớm muộn gì hắn cũng cho nàng thăng thiên.
Nhưng Tư Duệ vẫn thắc mắc rốt cuộc Huyết Nguyệt kiếm là cái gì ? Hạo Hiên khoanh tay, từ từ ngồi xuống rồi giải thích : Tương truyền đó là thanh kiếm thần mà Liên Châu công chúa sử dụng trong lúc chiến đấu. Tuy nhiên kể từ khi phu quân của mình chết lại chứng kiến cảnh con cháu của mình dần trở thành yêu quái hại người bà đã tự mình đứng lên chiến đấu và không may trong trận chiến với ác linh bà đã tử trận thanh Huyết Nguyệt cũng bị gãy và phân tán khắp nơi…
Hạo Hiên nhìn Tư Duệ rồi khẽ hỏi :"Cô có thể cho ta mượn thứ đó không ?”
Lâm Tư Duệ ngạc nhiên :“Thứ đó ??!”
“Chính là thứ chui vào người cô lúc Xuân Hoa vừa mất ” Hạo hiên nhẫn nại giải thích
Lâm Tư Duệ ồ một tiếng rồi lấy trong tay áo ra một mảnh sắt hình tam giác, nó tỏa ra ánh sáng vàng kim. Hạo Hiên cầm lấy nó ngắm nghía một chút rồi suy đoán đây chắc là một mảnh ghép của Huyết Nguyệt Kiếm. Nhìn mảnh kiếm đang bay lơ lửng giữa không trung trong lòng hắn đầy suy tư. Theo truyền thuyết thì Huyết Nguyệt kiếm và chủ nhân của nó luôn có một mối liên hệ nhất định nào đó. Khi cảm thấy chủ nhân gặp nguy hiểm nó cũng sẽ lập tức đến bảo vệ, Xuân Hoa chính là một ví dụ. Có thể linh hồn của nàng ta chính là linh thể của Huyết Nguyệt kiếm hóa thành.
Hắn khẽ nhìn sang Thu Nguyệt, bản thân hắn cũng không chắc chắn với nghi ngờ trong lòng. Nếu thật sự đúng như những gì hắn suy đoán e rằng Tư Duệ sẽ mãi không thể thu thập được các mảnh ghép của Huyết Nguyệt. Cảm giác được cái nhìn dò xét của Hạo Hiên, Thu Nguyệt cũng bất giác trở nên căng thẳng, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo trước ngực
Nàng hiểu được những nghi ngờ của Hạo Hiên lúc này, chính bản thân nàng cũng không rõ mình có phải một mảnh ghép của Huyết Nguyệt kiếm hay không ? Nếu thật sự là như vậy nàng nhất định sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể giúp công chúa kể cả có phải chết