Hiện tại người ở tại Lan Khê cung này gọi là Bùi Chân, cũng chính là vị sư huynh của Phó Uẩn Hoà kia, thiên hạ đệ nhất trận pháp Bùi Chân.
Cùng hình tượng trung niên thần côn mà Thu Minh Thù nghĩ tới bất đồng, vị Bùi Chân tiên sinh này xem ra chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mặc trường bào văn sĩ màu xanh lơ, thoạt nhìn văn hoá đầy người, bộ dáng hơi rũ mí mắt có vẻ văn tĩnh lại ôn hòa, hơi thở như xuân phong khiến người khác không tự giác sinh ra cảm giác thân cận đối với vị này.
Đương nhiên, đó là khi xem nhẹ sở thích kỳ quái của hắn.
Sau khi tiến vào phòng, Hoàn Ý liền chủ động trò chuyện cùng Bùi Chân, quan hệ của hai người tựa hồ cũng không tệ lắm, nhìn ra được lúc trước bọn họ cũng đã trò chuyện không ít, Hoàn Ý tìm được Bùi Chân qua một lúc, chỉ là sau lại nghĩ đến thời gian tỉnh lại của Thu Minh Thù, cho nên mới đặc biệt trở về tiếp hắn.
Hoàn Ý giới thiệu Thu Minh Thù với Bùi Chân: "Vị này chính là......"
Y nói đến đây có chút do dự, Thu Minh Thù thấy thế mới nhớ tới chính mình đang che mặt, cũng không có nói cho đối phương tên của mình.
Hắn vì thế chủ động nói: "Ta họ Bạch."
Quả cầu biến thân biến ra thân bạch y phục cho hắn, hắn liền thuận miệng dùng chuyện này bịa cho mình cái họ.
"Lần này ta bị người bắt cóc, là Bạch công tử đã cứu ta từ trong tay tên bắt cóc." Y nói lại sự tình của Thu Minh Thù với Bùi Chân: "Thời gian Bùi tiên sinh tới hậu cung đã được mấy năm, trước kia ta thường thỉnh giáo sự tình với Bùi tiên sinh, bất quá từ lúc hắn cùng sư đệ bắt đầu đánh cược, đã một năm rưỡi ta chưa gặp lại Bùi tiên sinh."
Ngữ khí của lời y nói, không giống như giới thiệu hậu cung phi tử của chính mình, mà lại giống như đang nói về khách trọ của nhà y.
Thật ra cũng đúng, Hoàn Ý đối với hậu cung phi tử của mình trốn còn không kịp, như thế nào lại có ý niệm khác.
Bất quá Thu Minh Thù lại nhịn không được tưởng tượng, hậu cung của Hoàn Ý nhiều phi tử như vậy, y lại không có nửa điểm hứng thú, y có phải hay không ở phương diện nào đó có lý do khó nói?
Chú ý tới suy nghĩ của mình chạy quá nhanh, Thu Minh Thù hoàn hồn, gật đầu cười cười cùng Bùi Chân.
Bùi Chân cũng mỉm cười nói: "Lại nói tiếp ba năm trước đây Hoàng Thượng cũng bị bắt cóc một lần, nhưng lần đó bọn bắt cóc mang theo Hoàng Thượng vào cung điện của ta, năm ngày cũng không thể đi ra ngoài."
Hoàn Ý bất đắc dĩ mà cười: "Lần đó ít nhiều cũng nhờ Bùi Chân tiên sinh."
Thu Minh Thù: "......" Không biết vì cái gì, hắn xem bộ dáng Hoàn Ý, cảm thấy số lần đối phương bị bắt cóc khẳng định sẽ không ít.
Trên đời này sao lại có hoàng đế thảm thương đến như vậy?
Cũng may hắn trời sinh vận khí không tồi, mặc kệ khi nào đều đủ hóa giải hiểm nguy, nếu không bây giờ hắn đã chết đã không biết bao nhiêu lần.
Bùi Chân nói: "Hoàng Thượng lần đó được cứu, chẳng qua là vì bọn bắt cóc vào nhầm cung điện, thật ra không tính là công lao của ta."
Ba người tiếp theo lại nói chuyện với nhau vài câu.
Bùi Chân tuy rằng có sở thích đặc biệt, nhưng lại không lộ rõ bên ngoài, hắn thoạt nhìn vẫn là một thư sinh ôn hòa như cũ, ngôn hành cử chỉ đều mang đến hảo cảm, tuy rằng Thu Minh Thù ăn mặc phục sức kỳ quái, lại đeo mặt nạ thân phận không rõ, nhưng hắn nhờ vào khinh nghiệm nói năng từng trải hai đời, cùng với kỹ năng "Lực tương tác", không bao lâu, bọn họ liền không có gì giấu nhau.
Không biết có phải hay không bởi vì bên trong hậu cung quá nhiều người có thân phận kỳ quái, cho nên đối mặt với Thu Minh Thù trang sức đầy người ngụy trang thân phận không rõ, Bùi Chân cũng không có biểu hiện ra nửa điểm tò mò.
Mà Hoàn Ý cũng tựa hồ cũng không muốn đi sâu vào vấn đề.
Chuyện Thu Minh Thù quan tâm nhất vẫn là thời điểm nào mới có thể rời khỏi đây: "Không biết Bùi tiên sinh có thể đem chúng ta ra khỏi cung điện hay không?"
Hắn đối với việc này kỳ thật không có nhiều kỳ vọng, nếu vị thiên hạ đệ nhất trận thuật sư này thật sự có biện pháp phá trận, hắn sao lại kéo dài tới hiện tại cũng chưa thể từ trong cung điện đi ra ngoài?
Nhưng ngoài dự đoán chính là, đối phương sau khi nghe thỉnh cầu của Thu Minh Thù, lại thực nhanh liền nói: "Đương nhiên có thể, chuyện này vốn dĩ là trận so đấu của ta cùng sư đệ, các ngươi bị liên lụy tiến vào thật sự có chút áy náy."
Hoàn Ý cười cười, thoạt nhìn cũng không có kinh ngạc gì, phải nói người này như chưa từng có thứ gì khiến y thật sự giật mình, không biết là tại gặp qua sự vật cổ quái quá nhiều, hay là từ trước đã trải qua nhiều chuyện quá mức ly kỳ, sự tình gì cũng không thể làm hắn chân chính bất ngờ.
Tâm tình Thu Minh Thù lại có chút phức tạp: "Bùi tiên sinh có thể phá trận?"
Nếu có thể phá trận, vì sao lại bị vây ở trong cung điện thời gian dài như vậy?
Bùi Chân như biết được nghi hoặc trong lòng Thu Minh Thù, mỉm cười giải thích nói: "Trận pháp xác thực rất khó giải, không hổ là tác phẩm của sư đệ, ta tốn thời gian mười ngày, bị thương đôi chút, mới xem như biết rõ ràng nên phá trận như thế nào."
Thu Minh Thù: "Ngươi......"
Bùi Chân kiên nhẫn giải thích nói: "Ta tính qua thời gian, sư đệ ta muốn phá trận mà ta bày ra yêu cầu một năm rưỡi đến hai năm."
Thu Minh Thù: "Ngươi đang đợi hắn?"
Bùi Chân: "Trên đời này chỉ có hắn mới có tư cách đấu với ta, nên ta phải đi chậm một chút, từ từ hắn mới tới được." Hắn nói chuyện ngữ khí ôn hòa lễ độ như cũ, nhưng lời nói ra không hề khiêm tốn, cả hai kết hợp với nhau một cách quỷ dị, nhưng lại không làm người khác cảm thấy cộc lốc, phảng phất con người hắn vốn nên như thế.
Thu Minh Thù: "......"
Hắn đột nhiên có điểm đồng tình với vị sư đệ kia của đối phương.
Bùi Chân đáp ứng đưa hai người ra khỏi cung điện, liền không chậm trễ thời gian, tuy rằng hắn giống như bởi vì hồi lâu không có cùng người trò chuyện cho nên lời nói có chút nhiều, còn tưởng lại nhiều thêm hai câu, bất quá mắt thấy sắp tới thời gian mà Hoàn Ý còn chưa đi vào triều sớm, Bùi Chân chỉ có thể từ bỏ.
Tiếp theo Bùi Chân quen cửa quen nẻo mà dẫn dắt hai người Thu Minh Thù đi ra ngoài, ở thế giới trước của Thu Minh Thù chưa từng có loại đồ vật trận pháp như thế, lần tiếp xúc với tên đại sư này, thật sự khiếp sợ không thôi, hắn không nghĩ ra tòa cung điện thoạt nhìn phổ phổ thông thông mà trận thuật đại sư lại có thể biến nó thành một mê cung có thể nhốt người, mà Bùi Chân chỉ là tùy ý dời đi mấy cái đạo cụ, là có thể đủ làm nhiễu đi tầm mắt người nhìn, mê cung một lần nữa biến trở về cung điện bình thường.
Cũng may hắn có mặt nạ che đậy, nên sự kinh ngạc trên mặt không bị hai người kia nhìn thấy.
Uớc chừng nửa giờ sau, bọn họ rốt cuộc đi tới cửa cung điện, Bùi Chân chỉ vào cửa âm thanh ôn hòa nói: "Từ nơi này là có thể rời đi, các ngươi còn có việc muốn làm, đi trước đi, bất quá nếu ngày thường không có việc gì, hoan nghênh các ngươi tùy lúc tới tìm ta."
Thu Minh Thù vô cùng hứng thú đối với trận pháp này, nghĩ chờ thêm một đoạn thời gian là có thể lại qua đây nhìn xem, hắn hỏi: "Bùi Chân tiên sinh vẫn còn ở đây sao?"
"Không." Bùi Chân cười hai tiếng, đột nhiên ngước mắt nhìn tường cao nơi cung điện, tựa hồ xuyên thấu qua bức tường đỏ thấy cái gì, một lát sau, hắn quay đầu lại nói với Thu Minh Thù cùng Hoàn Ý: "Các ngươi rời đi đi, vị sư đệ kia của ta rốt cuộc cũng phá vỡ trận pháp tới tìm ta tính sổ."
Không nghĩ trùng hợp như thế, Thu Minh Thù tuy rằng kinh ngạc, phản ứng lại cực nhanh, lập tức lôi kéo Hoàn Ý rời khỏi cung điện, hai vị trận thuật đại sư giao thủ cũng không phải chỉ là vui đùa, vạn nhất hắn lại bị nhốt ở đây một hai năm, hắn cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Thu Minh Thù lôi kéo Hoàn Ý đi ra cung điện, ước chừng cách trăm bước, mới quay đầu nhìn lại tòa Lan Khê cung.
Hắn có điểm tò mò sư đệ Bùi Chân có bộ dáng gì, cũng có chút đồng tình với đối phương lại sắp sửa rơi vào ma chưởng của Bùi Chân.
Có lẽ lần sau khi hắn tới tới còn có thể lợi dụng "Lực tương tác" thuộc tính cầu Bùi Chân giúp đỡ gì đó.
Thời điểm nghĩ đến đây, tầm mắt hắn vừa lúc nhìn thấy một đạo thân ảnh hồng y từ tường cao của một tòa cung điện khác nhảy tới, thân hình phiêu dật như gió, không hề do dự mà vọt tới trước mặt Lan Khê cung của Bùi Chân: "Hỗn trướng Bùi Chân! Nhận thua đi!"
Tuy rằng tốc độ đối phương cực nhanh, nhưng Thu Minh Thù vẫn phán đoán ra thân phận đối phương.
Không những như thế, năng lực "Sáng suốt của hắn còn lợi dụng nháy mắt này vì hắn mà phản hồi một phần tin tức.
"Y thích cảm giác bị dây thừng trói lại kêu thảm thiết."
Thu Minh Thù: "......"
Hắn đờ đẫn mà thu hồi tầm mắt, đờ đẫn mà lôi kéo Hoàn Ý, đờ đẫn mà xoay người rời đi.
Xem ra đối với sư huynh đệ này, không có gì làm cho người lo lắng.
Hoàn Ý bên cạnh đã nhận ra Thu Minh Thù khác thường, quan tâm mà mở miệng nói: "Làm sao vậy?"
Thu Minh Thù nhìn vị hoàng đế chính trực ngay thẳng trước mắt, biểu tình phức tạp không nói gì, trong lòng không khỏi cảm thấy Hoàn Ý quen biết nhiều người tính tình cổ quái như vậy, nhiều năm rồi mà lại không bị tha hoá thật sự là có chút giỏi giang.
"Cần phải đi." Thu Minh Thù nói xong liền muốn một mình rời đi, Hoàn Ý rất tự nhiên mà đi theo hắn: "Ta đưa ngươi, Hòe Ngọc......"
Thu Minh Thù dừng lại, nghe thấy lời này lập tức quay đầu nói: "Ngươi đưa ta? Ngươi đưa ta đi đâu?"
Hoàn Ý chớp chớp mắt, lập tức sửa lời: "Ta đưa ngươi đi thêm một đoạn."
Sắc mặt Thu Minh Thù hơi hoà hoãn, lừa mình dối người mà nghĩ may mắn không có bại lộ thân phận.
Hoàn Ý nói muốn đưa hắn một đoạn, cũng chính xác không đưa đi quá xa, hai người đi về hướng Hòe Ngọc Cung một lát, không bao lâu liền thấy Ninh công công vội vã mà chạy lại đây.
Gặp người tới, Thu Minh Thù không muốn bộ dạng cải trang của mình bị người khác nhìn nữa, vội vàng tạm biệt cùng Hoàn Ý rồi rời đi, mà Hoàn Ý đứng ở chỗ cũ nhìn bóng dáng của Thu Minh Thù, y có chút buồn rầu hơi hơi nhíu mày lại chờ Ninh công công đến gần.
"Bệ hạ! Ngài hôm qua người đi nơi nào! Ngài có biết nô tài đều tìm đến điên rồi!" Ninh công công nhăn khuôn mặt lao đến, suýt nữa ôm lấy đùi Hoàn Ý.
Hoàn Ý cảm thấy có chút buồn cười: "Các ngươi đều lạc mất ta nhiều lần như vậy rồi, như thế nào còn không tập thành quen?"
"......" Ninh công công không cách nào tiếp lời này.
Sau đó hắn chú ý tới tầm mắt của Hoàn Ý, nhịn không được theo phương hướng ánh mắt của y nhìn lại, chờ thấy bóng dáng dưới ánh mặt trời người đầy trang sức đá quý phảng phất phát ra bảy ánh màu sắc nơi xa kia, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng quay đầu lại hỏi: "Kia không phải Thu......"
Hoàn Ý đúng lúc nhìn hắn lắc lắc đầu: "Đừng nói ra, về sau các ngươi nếu nhìn thấy mặt nạ này, dù có nhận ra cũng không thể nói ra tên của hắn, biết không?"
Thu Minh Thù tựa hồ thực thích trò chơi che giấu tung tích, y cảm thấy mình không nên cướp đoạt niềm vui của đối phương.
Ninh công công lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hoàn Ý không lập tức rời đi, đứng tại chỗ đến khi thân ảnh Thu Minh Thù hoàn toàn biến mất, y mới hòa hoãn mà cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Ninh công công nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu được tâm tư của Hoàn Ý, bất quá hắn rõ ràng có thể cảm giác được bệ hạ trong khoảng thời gian mất tích này, hẳn là đã trải qua không ít chuyện cùng vị Thu Phi nương nương kia, thái độ tựa hồ đều chuyển biến rất nhiều.
Hắn nhịn không được hỏi: "Bệ hạ, ngài lần trước không phải nói ngài ít thấy Thu Phi nương nương thì tốt hơn?"
"Đúng vậy." Hoàn Ý thoạt nhìn cũng rất buồn rầu, "Thật là nên ít thấy, không ngờ tới vẫn gặp được."
Gương mặt Ninh công công lộ vẻ khó hiểu.
Hoàn Ý khoác lại chiếc áo ngoài lúc nãy chính mình đưa cho Thu Minh Thù, chậm rãi đi đến hướng đại điện, giọng điệu thở dài nói: "Người thú vị giống như hắn, một khi gặp được, thì sẽ không thể quên được a......"