Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 21



Thu Minh Thù kiên trì trở về, nên Hoàn Ý phải kêu người chuẩn bị kiệu, đích thân đưa Thu Minh Thù về Hòe Ngọc Cung

Hoàng đế Nghiêu Quốc ít khi ra vào cung điện hậu phi, Hoàn Ý đưa Thu Minh Thù trở về lần này, dĩ nhiên thu hút được sự chú ý của nhiều người, Tú Hạ sau khi không thấy nương nương nhà mình đâu đang hoảng hốt lo lắng, hiện tại Hoàn Ý mang Thu Minh Thù trở về, nàng rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm lại không nhịn được cảm giác khiếp sợ, vội vàng tiến đến nhìn nhìn chủ tử nhà mình.

Thu Minh Thù khóc một đường, đến bây giờ cũng miễn cưỡng khống chế được nước mắt của chính mình, mắt thấy bộ dáng lo lắng quan tâm mà xông lên của Tú Hạ, Thu Minh Thù xoa xoa thái dương đau nhức, không có tí sức lực nào nói: "Đỡ ta trở về phòng."

Tú Hạ đang chuẩn bị đỡ lấy Thu Minh Thù, thì thấy được Hoàn Ý đứng bên cạnh hắn, liền ngừng lại, như đang bận tâm mà suy nghĩ việc mình nên đỡ lấy Thu Minh Thù từ tay Hoàn Ý hay không.

Hoàn Ý nhận thấy Tú Hạ đang do dự, lúc này mới buông Thu Minh Thù ra nói: "Ngươi đến đây đi."

Tú Hạ gật gật đầu, lúc này mới đỡ Thu Minh Thù đi vào trong.

Hoàn Ý đứng ở trước của điện, không có ý muốn theo bọn họ vào, Thu Minh Thù lúc này quay đầu nhìn về Hoàn Ý đang đứng ngoài cửa, cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, hắn cũng không nhất định phải khiến Hoàn Ý lưu lại.

Nhiệm vụ này có vẽ không cần Hoàn Ý bước vào phòng của hắn, mà Hoàn Ý chỉ cần ở trong phạm vi của Hòe Ngọc Cung là được, nếu như vậy thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ là trong lòng Thu Minh Thù vẫn cảm thấy phức tạp, hắn tưởng rằng mình sẽ tốn không ít công phu mới lừa được Hoàn Ý tới Hòe Ngọc Cung, lại không ngờ rằng Hoàn Ý dễ dàng đáp ứng đưa hắn trở về, Hoàn Ý đường đường là vua của một nước, mà trước nay đều cực kì dễ chịu, luôn nhiệt tình đối đãi với mọi người.

Cũng không biết người như vậy, thân là quân chủ nước Nghiêu sao lại đi đến bước đường này.

Thu Minh Thù trong lòng nghĩ, không nhịn được đồng cảm với Hoàn Ý mà chảy nước mắt.

Thu Minh Thù: "......"

Quên đi, hiện tại hắn phải nghĩ cách làm như thế nào để ngừng rơi nước mắt, với tình trạng hiện tại không thích hợp suy nghĩ miên man.

Hắn bảo Hoàn Ý đưa hắn về Hòe Ngọc Cung, nên tạm thời y thoát khỏi chuyện bị ám sát nguy hiểm, như vậy hai người cũng coi như không ai nợ ai.

Thân thể Thu Minh Thù yếu ớt, lại khóc quá nhiều, sau khi được Tú Hạ đỡ dựa vào trên giường, hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà lúc này ở bên ngoài, sau khi Hoàn Ý đem phương thuốc mà thái y đã kê cho Tú Hạ, lại dặn dò chút sự tình cần phải chú ý, lưu lại trong cung vài tên thái giám, cũng không tính ở lại chỗ này, không muốn quấy rầy Thu phi nghỉ ngơi, liền xoay người đi ra bên ngoài.

Lúc y vừa xoay người lại, ngoài cửa đột nhiên có hai tên người hậu vội vàng xông vào, sau khi nhìn thấy Hoàn Ý, lập tức đi đến trước mặt y, quỳ xuống thấp giọng nói mấy câu.

Người hầu kia đang nói về tin tức ở Đa Khâm cung.

Cách đây không lâu có thị vệ ở Đa Khâm cung phát hiện tung tích của thích khách, đối phương như đã sớm biết được Hoàn Ý sẽ đến Đa Khâm cung, cho nên mai phục ở đó, đáng tiếc vì chuyện của Thu Minh Thù, Hoàn Ý cũng không đi đến cung điện kia, đám thích khách đợi Hoàn Ý trong khoảng thời gian lâu, lại không thấy y đến, vô ý bại lộ hành tung, hiện tại đã bị thị vệ trong hoàng cung bắt được.

Lúc người hầu đang nói, nam nhân tên là Diêm Vũ kia đi lại đứng bên cạnh Hoàn Ý, hắn không biết vì sao Hoàn Ý muốn bồi người về Hòe Ngọc Cung, hiện tại nghe thấy lời người hầu nói, hắn hơi hơi nhướng mày nhìn Hoàn Ý, hai người đồng dạng im lặng một lát.

"Nếu không phải tên kia đột nhiên xảy ra chuyện, hại ngươi không thể đến, có lẽ người xảy ra chuyện hôm nay sẽ là ngươi." Diêm Vũ nói với Hoàn Ý.

Hoàn Ý quay đầu lại nhìn về Hòe Ngọc Cung đang an tĩnh, từ góc độ của y chỉ có thể thấy cửa sổ phòng của đối phương, mặt mày y hơi thả lỏng, đồng ý với lời của Diêm Vũ: "Ngươi nói không sai, Thu phi hẳn là phúc tinh đối với ta, từ khi hắn xuất hiện, ta đã thoát được rất nhiều kiếp nạn."

Diêm Vũ nghe thấy lời này nhịn không được nhìn chằm chằm Hoàn Ý một lát, như là có ý gì muốn nói, cuối cùng lại không biết vì sao không mở miệng.

Hoàn Ý cũng không chờ hắn nói tiếp, xoay người rời khỏi Hòe Ngọc Cung.

·

Hòe Ngọc Cung trải qua nửa ngày rối loạn, đến đêm mới hoàn toàn an tĩnh lại.

Thời điểm Thu Minh Thù tỉnh lại sắc trời đã tối đen, hắn trợn mắt, không lập tức đứng dậy, mà lẳng lặng nằm ở trên giường cảm nhận tình trạng thân thể của mình.

Sau khi nghỉ ngơi hơn nữa ngày, Thu Minh Thù cuối cùng ngừng khóc, đây là tin tốt nhất đối với hắn vào lúc này. Nhưng mà vì khóc quá nhiều, hai mắt Thu Minh Thù hiện tại hơi khô khốc, hắn nằm ở trên giường không cần nhìn gương cũng có thể đoán được bộ dáng chật vật của mình.

Thu Minh Thù hơi sầu não, nếu mình muốn gặp người khác, thì cần phải nghĩ cách ngăn chuyện này lại.

Quan trọng nhất là, hiện tại hắn không thể để bản thân quá mức kích động, nếu không cho dù tâm trạng đang tốt tới đâu cũng dễ dàng rơi lệ.

Sau đó Thu Minh Thù nhìn qua thanh máu của mình, trải qua một hồi lăn lộn, thanh máu nguyên bản siêu dài của hắn đã hao tổn rất nhiều, hiện tại chỉ còn lại một phần ba lượng máu. Phải biết rằng thanh máu của hắn tăng lên nhờ cộng điểm vào thuộc dính "Dẻo dai" lên cấp 8, hiện tại đã gấp mấy chục lần thanh máu lúc đầu, nói cách khác nếu hắn cùng người thường bị tra tấn, cho dù người nọ chết mấy chục lần thì hắn cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà thanh máu như vậy hiện tại lại có xu hướng cạn đáy, Thu Minh Thù âm thầm kinh hãi, có chút hối hận khi bản thân lỗ mãng, thuộc tính "Thể chất" này quả nhiên vẫn là thứ chó chết.

Bất quá đã đến nước này, hắn chỉ có thể cẩn thận hành sự không làm tổn thương thân thể của mình, sau đó mau chóng kiếm điểm giá trị kinh diễm tăng thanh máu càng dài thêm.

Chỉ có thanh máu càng dài mới có thể làm hắn có cảm giác an toàn.

Xem qua tình trạng của thân thể, Thu Minh Thù chú ý tới hệ thống trên người, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao, nhưng mà lúc mới vừa trở về Hòe Ngọc Cung, hắn không còn sức lực, cũng chưa kịp làm gì đã ngủ thiếp đi, cho tới bây giờ hắn mới có sức xem xét tình huống nhiệm vụ.

Thu Minh Thù điều ra giao diện nhiệm vụ, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ.

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng nhiệm vụ: Mở ra hệ thống cửa hàng."

Âm thanh hệ thống vừa mới vang lên ở trong đầu Thu Minh Thù, hắn cảm giác được giao diện hệ thống đang thay đổi, Thu Minh Thù chớp chớp mắt nghiêm túc quan sát, thấy được phía bên phải có thêm một ký hiệu, Thu Minh Thù duỗi tay nhấn mở, quả nhiên mở ra hệ thống cửa hàng.

Tuy rằng biết rõ chuyện hệ thống hay lừa gạt là bình thường, nhưng Thu Minh Thù vẫn nguyện ý mở ra cửa hàng, hắn muốn xem thử cái này có giá trị lợi dụng nào không, ngay cả khi hệ thống thật sự thích đào hố bẫy người, hắn vẫn nghĩ mở ra hệ thống cửa hàng không phải là chuyện xấu.

Nhưng mà, Thu Minh Thù sau đó mới tỉnh ngộ chính mình đã đấu trí cùng hệ thống nhiều ngày, hắn căn bản không nên dùng thái độ bình thường cân nhắc chuyện này.

Hệ thống cửa hàng mở ra, Thu Minh Thù thấy được một loạt kệ để hàng ảo.

Nhưng đồ vật trên kệ rất ít, Thu Minh Thù nhìn kỹ lại, đập vào mắt là mấy hình cầu vô cùng quen thuộc.

Thứ này là toàn bộ đồ vật có trong cửa hàng.

Mấy hình cầu kia đương nhiên là hàng hoá của cửa hàng, phía dưới hình cầu là thông tin ghi chú của chúng, Thu Minh Thù liếc mắt một cái thấy rõ nội dung trong đó.

"Quả cầu biến thân: Tao nhã, giá bán 2000 điểm giá trị kinh diễm."

"Quả cầu biến thân: Gợi cảm, giá bán 2000 điềm gía trị kinh diễm."

"Quả cầu biến thân: Đáng yêu, giá bán 2000 điềm giá trị kinh diễm......"

Không sai, toàn bộ đồ vật trên kệ để hàng, đều là quả cầu biến thân.

Hơn nữa quả cầu biến thân này con mẹ nó còn có mấy loại khác nhau.

Thu Minh Thù: "......"

"............"

Hắn nhìn một loạt quả cầu biến thân chỉnh tề trên kệ, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi liều sống liều chết làm nhiệm vụ.

Sắc mặt Thu Minh Thù khó coi nhìn mấy quả cầu biến thân, hắn đang nghĩ mình nên giả chết nằm trên giường hay đứng dậy hoạt động gân cốt, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang vọng tiếng đập cửa, Thu Minh Thù đoán được là ai, hắn dùng sức một chút, ngồi dậy mặc áo ngoài rồi lại vuốt thẳng tóc dài sau lưng, sau đó nói: "Vào đi."

Tú Hạ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thu Minh Thù đã có thể tự thân đứng dậy, hai mắt lập tức sáng lên: "Nương nương! Ngài đã khoẻ hơn chưa?"

Thu Minh Thù nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau khi hắn ngủ một giấc sâu, thanh máu cũng hồi được một nữa, tuy rằng đối với hắn vẫn không đủ, nhưng đã nằm trong giới hạn an toàn.

Sau đó Tú Hạ đem chén thuốc đưa tới trước mặt Thu Minh Thù, mắt thấy Thu Minh Thù nhận lấy chậm rãi uống hết thuốc, nàng sau đó lại lui ra phía sau, chẳng qua trong lúc đó hai mắt vẫn nhịn không được nhìn Thu Minh Thù, tựa hồ đang tò mò chuyện gì, nhưng không dám hỏi ra.

Thu Minh Thù biết nàng đang tò mò chuyện Hoàn Ý đưa mình về, phần lớn người trong hậu cung này, từ hoàng đế đến phi tần đều không phải người bình thường, cũng không ai có tâm tư đấu tranh gì, nhưng nha hoàn bên người hắn lại có tâm sự nghiệp rất lớn, mỗi ngày quan tâm tiến triển của hắn cùng Hoàn Ý, tựa hồ muốn chắc chắn nương nương nhà mình có thể được bệ hạ ân sủng.

Thu Minh Thù đã từng dùng kỹ năng "sáng suốt" xem qua sở thích của Tú Hạ, phát giác nha đầu này thích nhất là khi "Thu Phi nương nương cùng bệ hạ có một đoạn tình duyên vui buồn lẫn lộn có một không hai"......

Thu Minh Thù căn bản không thể hiểu được tâm tư của tiểu cô nương, nhìn qua sở thích của Tú Hạ, sau một lúc lâu Thu Minh Thù cũng không nói gì, đột nhiên có chút không hiểu nha hoàn này ngày thường suy nghĩ chuyện gì.

Tú Hạ chăm sóc Thu Minh Thù uống thuốc, nói về chuyện Hoàn Ý hôm nay căn dặn sau khi đưa Thu Minh Thù về Hòe Ngọc Cung, lúc đó Hoàn Ý còn đặc biệt dặn dò nàng chăm sóc Thu phi như thế nào, đồng thời đích thân đem đơn thuốc mà thái y kê giao cho nàng, còn nói trước khi Thu Minh Thù tỉnh lại Hoàn Ý đã đưa tới không ít đồ bổ cùng lễ vật.

Nàng hăng hái nói, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Nô tỳ trước nay chưa từng nghe qua bệ hạ quan tâm vị nương nương nào như thế, nương nương ngài nói bệ hạ có phải yêu thích nương nương thật lòng hay không?"

Thu Minh Thù đang lơ đãng, bỗng nhiên nghe được lời này của Tú Hạ, hắn sặc một ngụm thuốc trong họng, lập tức chảy ra nước mắt.

Tú Hạ kinh hãi khi thấy Thu Minh Thù nghe lời nàng nói liền rơi lệ, hoàn hồn vội vàng nói: "Nương nương! Nô tỳ sai rồi, nô tỳ cũng chỉ là suy đoán, nương nương ngài đừng kích động!"

Tú Hạ tưởng rằng Thu Minh Thù nhớ tới chuyện xưa, còn canh cánh trong lòng chuyện bản thân mình là con của tướng quân Trình quốc lại bị gả tới Nghiêu Quốc, vội vàng sửa miệng không dám nói tiếp việc này.

Thu Minh Thù không hề để ý chuyện này, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn bất quá vì nhiệm vụ mới tiếp xúc với Hoàn Ý vài lần, nợ ân tình của đối phương, sau đó chỉ tìm cách báo đáp mà thôi, nếu nói chỉ tiếp xúc như vậy là đủ công lược với vị hoàng đế kia, thì người này cũng quá dễ ứng phó.

Hắn bất đắc dĩ ho sặc sụa, đồng thời luyện cách kiềm chế nước mắt, cuối cùng không làm nó rơi xuống nữa.

Mà lúc này Tú Hạ đã thu dọn đồ đạc, quan tâm mà đỡ Thu Minh Thù nằm xuống, sau đó xoay người rời khỏi, lặng yên khép lại cửa phòng.

Sắc trời ngoài cửa hoàn toàn tối đen, từ góc đồ của Thu Minh Thù có thể nhìn thấy thấy ngọn đèn yếu ớt hơi lập loè, Thu Minh Thù lẳng lặng nằm, rõ ràng vừa mới tỉnh lại không lâu, lại bởi vì thân thể yếu ớt, lần nữa cảm giác được mỏi mệt.

Nhiệm vụ lần này không chỉ tiêu hao rất nhiều giá trị kinh diễm, thân thể vất vã lắm mới tốt hơn lại lần nữa yếu ớt như cũ, cuối cùng chỉ mở được một hệ thống cửa hàng toàn là quả cầu biến thân, đối với Thu Minh Thù mà nói, hắn lỗ sạch vốn.

Thu Minh Thù bất đắc dĩ che lại đôi mắt khô khốc, trong lòng nhịn không thở dài, làm xong nhiệm vụ này, tổn hại quá nhiều, lần sau nếu lại có nhiệm vụ, hắn như thế nào cũng......

·

Dù nói gì thì lần sau vẫn tiếp tục đến.

Sáng sớm hôm sau, Thu Minh Thù trợn mắt không cảm xúc mà nhìn dấu chấm hỏi hiện lên trước mặt, phía dưới nó có hàng chữ, hắn chỉ biết nuốt lại lời vừa mới nói hôm qua vào trong bụng bằng vận tốc ánh sáng.

"Nhiệm vụ: Liên tục mười ngày đối thoại ba câu trở lên cùng hoàng đế Nghiêu Quốc."

"Khen thưởng nhiệm vụ: Mở ra hệ thống diễn đàn."

Tuy nói chính mình sớm đã không còn tín nhiệm hệ thống, nhưng nhìn đến bốn chữ "Hệ thống diễn đàn", Thu Minh Thù vẫn nhịn không được dao động.

Hệ thống diễn đàn là cái gì? Đã có diễn đàn, tất nhiên phải có hơn một người ở sử dụng diễn đàn, vậy những người sử dụng diễn đàn là người nào? Cũng xuyên qua giống như hắn? Hơn nữa cũng bị "hệ thống hoạ quốc yêu phi" trói buộc? Có bao nhiêu người bị như vậy, bọn họ đang ở đâu? Cùng xuất phát từ thế giới trước của hắn, hay là từ thế giới khác mà hắn chưa từng nghe qua? Mỗi thế giới đều có người tồn tại giống hắn như vậy?

Mấy vấn đề này đối với Thu Minh Thù có lực hấp dẫn quá lớn, hắn rất muốn biết rõ những việc này, nếu thật sự có thể mở ra diễn đàn, những nghi vấn trong lòng hắn về hệ thống liền có thể giải quyết.

Hắn căn bản không có đường nào cự tuyệt được nhiệm vụ này.

Thu Minh Thù nghĩ đến đây, lại nhìn về yêu cầu của nhiệm vụ, chỉ là đối thoại cùng Hoàn Ý mỗi ngày ba câu trở lên, nhiệm vụ này thật sự đơn giản hơn nhiều so với những nhiệm vụ mà hắn đã làm, thoạt nhìn không có một chút khó khăn.

Sau khi suy tư một lát, Thu Minh Thù đã đưa ra quyết định.

Hắn lựa chọn cùng hệ thống phân cao thấp đến cùng.

Tiếp theo hắn đứng dậy bắt đầu sửa soạn, uống thuốc tuy rằng không có hiệu quả đối với cơ thể của hắn, nhưng thuốc được thái y kê đều là đồ bổ dưỡng, cộng thêm nghỉ ngơi cả đêm, thanh máu của Thu Minh Thù đã hồi được 80%, hàng động của hắn đã không có vấn đề, chẳng qua so với thanh máu lúc trước đã mất một lượng khá lớn, vẫn phải chú ý không vận động kịch liệt, không làm chuyện quá hao phí thể lực cùng tinh thần.

Về chuyện tuyến lệ dồi dào của mình ——

Thu Minh Thù ngồi ở trước gương, nhìn nhìn một lúc lâu, sau đó một hàng nước mắt chảy dọc xuống dưới.

Hắn chớp chớp mắt, thử thu hồi nước mắt. Chuyện này có chút khó khăn đối với hắn, hắn tốn mất mười phút, mới miễn cưỡng ngừng rơi lệ.

Thu Minh Thù nghỉ ngơi một lát, lại một lần nữa rơi lệ trước gương, sau đó lại nín khóc.

Lặp đi lặp lại như thế, đến lần thứ mười, trước khi khóc tới nghẹt thở, Thu Minh Thù cũng xem như miễn cưỡng khống chế được nước mắt, có thể ở bất luận tình huống nào yên lặng mà rơi lệ, sau đó cũng có thể dừng nó lại.

...... Tuy rằng hắn cũng không biết này kỹ năng đến tột cùng có tác dụng gì.

Sau đó, Thu Minh Thù trang điểm che đi hốc mắt hơi phiếm hồng của mình, lúc này mới thay xiêm y đẩy cửa đi ra ngoài. Tú Hạ đang canh giữ ở cửa, thấy Thu Minh Thù đi ra liền vội vàng tiến lên đỡ, trải qua sự tình Thu Minh Thù hộc máu hôm qua, Tú Hạ nghiễm nhiên đã xem chủ tử nhà mình như búp bê sứ, hận không thể thời thời khắc khắc đều che chở hắn.

Thu Minh Thù tùy ý để nàng đỡ, trong lòng nhớ nhiệm vụ của mình, vì thế nói: "Giúp ta chuẩn bị hạ, ta muốn đến tẩm cung của bệ hạ."

"Nương nương!" Nghe được Thu Minh Thù chủ động muốn đi gặp Hoàn Ý, hai mắt Tú Hạ sáng ngời, thần sắc cao hứng, nhưng mà sau một lát nàng nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng trở nên ủ rũ: "Nương nương, bệ hạ hiện tại không ở trong tẩm cung."

"Hả? Y có việc bận sao?" Thu Minh Thù nghĩ vừa tới thời gian tảo triều, Hoàn Ý có lẽ còn có chuyện vội vàng khác, hắn cũng hoàn toàn không nóng vội, "Không sao, ta có thể qua đó chờ y." Dù sao hắn chỉ muốn tìm Hoàn Ý nói mấy câu, cũng sẽ không quá mức quấy rầy.

Nhưng mà Tú Hạ lắc đầu, cười khổ nói: "Nương nương ngài không biết, bệ hạ hiện tại chuẩn bị ra khỏi hoàng cung cùng người hầu."

Nàng quay đầu nhìn nhìn về phía bên ngoài Hòe Ngọc Cung, suy đoán nói: "Hiện tại không biết đã xuất phát hay chưa."

Thu Minh Thù: "......"

Hắn dường như không còn thấy ngạc nhiên khi gặp chuyện ngoài ý muốn trong lúc hắn làm nhiệm vụ.