Mục đích của mỗi người khi đi đến đây đều không giống nhau, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tầm mắt của mấy người trong phòng đều dừng trên người nọ.
Mặc kệ là ăn cá nướng hay là khiêu chiến kỳ thánh, mấy lý do trên đều có thể hiểu được, nhưng lý do cuối cùng là chuyện như thế nào?
Thu Minh Thù nhìn chằm chằm người nọ, y bị mọi người nhìn, nhịn không được nâng tay gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Ta chỉ lấy một cái mặt nạ của hộ vệ, ai ngờ mới vừa đeo lên đã bị dẫn tới trong đám người, sau đó đi theo các ngươi đồng loạt xuất phát."
Thu Minh Thù: "......"
Người nọ cũng nhận thấy được những ánh mắt nhìn mình có chút kỳ quái, vì thế chủ động tháo mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt thanh tú, là một thiếu niên chưa quá mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt mang theo nụ cười tươi sáng, thoạt nhìn hơi ngây ngốc, không rõ chuyện đời: "Dù sao đều đã rời khỏi hoàng cung, lại ở cùng một phòng, hẳn cũng không có gì phải che giấu."
Y vò đầu cười, lại nói tiếp: "Ta tên là Cảnh Ca, ở trong cung Tĩnh Lưu, từ khi gã vào thì đây là lần đầu tiên ta ra khỏi hoàng cung."
Thiếu niên tên Cảnh Ca chủ động nói ra thân phận của mình, sắc mặt của những người khác thả lỏng đôi chút, cũng tạm thời tháo xuống phòng bị.
Thu Minh Thù chủ động sử dụng năng lực "Sáng suốt" cẩn thận đánh giá Cảnh Ca, liền nhận được tin tức phản hồi: "Y thích hết thảy các đồ vật lấp lánh."
Thu Minh Thù im lặng, hắn nhìn xuống mặt nạ mà người nọ cầm trong tay, mặt nạ màu bạc trơn bóng phản xạ ánh đèn, quả nhiên là món đồ vật rất phù hợp với thẩm mỹ của người này.
Bất quá đối với thân phận của Cảnh Ca, Thu Minh Thù vẫn còn hơi nghi hoặc, không riêng gì Thu Minh Thù, những người khác tựa hồ cũng có vấn đề đồng dạng, mọi người nhìn chằm chằm Cảnh Ca một lúc lâu, rốt cuộc có người hỏi: "Nhìn ngươi có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi?"
"Dễ nhận ra như vậy sao?" Cảnh Ca chớp chớp mắt, tươi cười chân thành lại ngây thơ, "Đệ mười lăm tuổi, đã tiến cung ba năm."
"......"
Tuy rằng biết rõ bản chất hậu cung Nghiêu Quốc không giống như hậu cung truyền thống, mà Hoàn Ý cũng chưa từng có quan hệ gì với hậu phi nhà mình.
Nhưng nghe đến chuyện thiếu niên mười lăm tuổi đã tiến cung ba năm, Thu Minh Thù vẫn cầm lòng không đậu, dưới đáy lòng hiện ra hai chữ "Cầm thú".
Mấy người còn lại, phỏng chừng đều có tâm tư giống với Thu Minh Thù.
Chính Hoàng đế Nghiêu Quốc, Hoàn Ý cũng không biết bên trong hậu cung đến tột cùng có người như thế nào, mà y lại bị ụp nồi không ít.
Cảnh Ca nói xong thân phận của mình, liền nhìn về phía mọi người, có Cảnh Ca mở đầu, người lúc trước nói muốn ăn cá nướng Tây Hải cũng tháo mặt nạ, tự giới thiệu: "Ta tên là Mạc Phi Loan, ở tại Thiên Diều cung."
Thu Minh Thù không có phản ứng gì đối với Mạc Phi Loan, ở đây trừ bỏ Thu Minh Thù người cuối cùng chưa tháo mặt nạ lại nhịn không được mở miệng hỏi: "Mạc Phi Loan? Thần đồng của Xuân Minh học viện ngày xưa, Mạc Phi Loan?"
"Thần đồng?" Thu Minh Thù tuy rằng không rõ Xuân Minh học viện là cái gì, nhưng nghe người nọ nói lên, cũng biết có thể được xưng là "Thần đồng" từ xưa, tất nhiên không phải là nhân vật đơn giản, Thu Minh Thù không tự giác lại nhìn Mạc Phi Loan, sử dụng năng lực "Sáng suốt" đánh giá đối phương, tiếp theo hắn thu được phản hồi truyền đến từ Mạc Phi Loan ——
Danh sách đồ ăn danh cuồn cuộn không ngừng trong đầu óc Thu Minh Thù, Thu Minh Thù cơ hồ bị một lượng lớn tin tức khủng bố đến mức lảo đảo, miễn cưỡng đỡ lấy lưng ghế bên cạnh người mới có thể duy trì cân bằng, hắn trợn mắt bình tĩnh nhìn tên nam tử "Thần đồng" này, tự hỏi việc ăn có thể tính là một loại thần đồng hay không.
Các tên món ăn còn đang hiện lên trong đầu Thu Minh Thù không ngừng, hắn vội vàng dời mắt để gián đoạn kỹ năng "sáng suốt" của mình, ngược lại hỏi tên còn đeo mặt nạ kia: "Ngươi biết hắn?"
Người nọ liếc mắt, nhìn Thu Minh Thù một cái, gật đầu nói: "Đương nhiên, đệ tử tài năng nhất của Học viện Xuân Minh năm xưa, cũng là người có khả năng trở thành đệ nhị học thánh nhất." Người nọ lại không khỏi nhìn về phía Mạc Phi Loan lần nữa, "Lúc trước ngươi mất tích ở thời điểm rạng danh nhất, tất cả mọi người đều tìm ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi ở trong hậu cung Nghiêu Quốc."
Mạc Phi Loan buông tay, bất đắc dĩ cười: "Hậu cung có quá nhiều mỹ thực, ta năm đó thật vất vả mới trà trộn được vào hậu cung làm phi tử."
Nghe ý tứ của Mạc Phi Loan, hắn thật ra đem hậu cung trở thành có nơi có thể ăn uống thể miễn phí.
Thân phận của các phi tử ở hậu cung khá phức tạp so với hiểu biết của Thu Minh Thù, đàn cao thủ này, đầu óc đều có tật xấu gì? Vì sao mỗi người đều hướng đến hậu cung Nghiêu Quốc?
Mạc Phi Loan không nhắc lại thân phận của mình ở quá khứ, tựa như không liên quan đến hắn: "Ta chỉ muốn tìm nơi tốt để ăn uống thoả mãn mà thôi." Hắn lựa hai khối điểm tâm từ trên bàn nhét vào trong miệng, người khác đều đang đứng, hắn cũng đã thoải mái mà nằm trên ghế, tiếp theo ngẩng đầu hỏi thân phận của người vừa vạch trần hắn: "Còn ngươi thì sao? Không phải đến lượt ngươi sao?"
Thu Minh Thù cũng đồng thời nhìn qua, trừ bỏ bản thân, chỉ còn một người chưa tháo mặt nạ, mắt thấy người nọ đang tính dùng tay tháo mặt nạ xuống, Thu Minh Thù đã khởi động năng lực "Sáng suốt" trước tiên.
Sau đó hắn lập tức nhận được phản hồi ——
"Hắn thích xem người khác đầy máu bị trói bằng dây thừng."
Thu Minh Thù: "............"
Sao lời này nhìn quen thế nhỉ?
Quả nhiên, khi người nọ tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt không tính là xa lạ với Thu Minh Thù.
Thiên hạ đệ nhất trận thuật sư, sư huynh của Phó Uẩn Hoà, Bùi Chân.
Nhưng tại sao? Hắn ta không phải đang ở Đồng Ninh cung nghiên cứu trận pháp sao? Không phải giao thủ cùng sư đệ của hắn mỗi ngày sao? Phó Uẩn Hoà liệu có biết sư huynh của mình ra khỏi cung?
Thu Minh Thù có chút kinh ngạc, mới nhớ lại vừa rồi Bùi Chân đã nói qua mục đích của mình là muốn khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh.
Tuy rằng Thu Minh Thù gặp Bùi Chân sớm hơn so với Phó Uẩn Hoà, nhưng Bùi Chân mỗi ngày đều ở trong cung điện chưa từng ra ngoài, ngược lại quan hệ của Thu Minh Thù cùng Phó Uẩn Hoà lại khá tốt.
Mà Phó Uẩn Hoà lại có ý kiến rất nhiều về sư huynh của mình, mỗi lần Thu Minh Thù trò chuyện cùng y, y nói chưa quá ba câu lại nhắc đến Bùi Chân một lần, cơ hồ đều nói hết việc lớn việc nhỏ của Bùi Chân cho Thu Minh Thù nghe.
Cho nên Thu Minh Thù tuy không gặp mặt Bùi Chân nhiều lắm, nhưng hắn cũng có hiểu biết không ít về Bùi Chân.
Tóm lại từ lời nói của Phó Uẩn Hoà, có thể phán đoán ra Bùi Chân thật sự là người đồng hành đáng tin cậy, là người có trách nhiệm, trầm mặc ít nói nhưng kỳ thật sẽ chiếu cố người khác chu toàn.
Đương nhiên, điều kiên quyết là Phó Uẩn Hoà không ba hoa chích choè về sư huynh của y.
...... Thu Minh Thù mỗi lần nghĩ đến sở thích kỳ quái của Bùi Chân, vẫn cảm thấy người này không đứng đắn, đáng tin cậy như biểu hiện bên ngoài.
Từng người đều giới thiệu, hiện tại chỉ còn lại Thu Minh Thù còn mang mặt nạ.
Thu Minh Thù cũng không có ý muốn giấu giếm thân phận, hắn mang mặt nạ chỉ để trà trộn ra khỏi cung, mấy người trước mặt đều biết thân phận của nhau, nên hắn cũng không cần thiết che che giấu giấu. Thu Minh Thù nghiêng người cởi mặt nạ xuống, quay đầu lại nhìn về phía mọi người nói: "Ta tên Thu Minh Thù, ở tại Hòe Ngọc Cung."
Hắn nói xong lời này, trong phòng lập tức an tĩnh.
Thu Minh Thù hơi nghi hoặc, tưởng mình chưa giải thích thân phận rõ ràng, vì thế nói tiếp: "Ta là người Trình Quốc, mới gả tới hoàng cung Nghiêu Quốc không lâu."
Trong phòng vẫn yên lặng như cũ, Thu Minh Thù nhìn mấy người trước mặt, lúc này mới nhận thấy ánh mắt của bọn họ có chút không giống bình thường.
"Giá trị kinh diễm +1"
"Giá trị kinh diễm +1"
"Giá trị kinh diễm +1"
Sau một lúc lâu, ba hàng chữ mới hiện ra từ trên đầu ba người.
Thu Minh Thù: "......"
Đến lúc này, sắc mặt Bùi Chân hơi cổ quái, mở miệng: "Vừa rồi có phải ngươi phát sáng không?"
Thu Minh Thù hoang mang, mới nhớ tới vừa rồi hắn không cẩn thận kích hoạt hiệu ứng "Sao trời vĩnh không rơi xuống", thời điểm quay đầu lại trên người sẽ có ánh sáng lấp lánh.
Bùi Chân dứt lời, Mạc Phi Loan cũng như suy tư gì nói: "Không biết vì cái gì, ta nhìn ngươi liền có loại cảm giác kỳ quái, thực quen thuộc, giống như là nhìn thấy bánh hạt sen......"
Thu Minh Thù không hề muốn biến thành bánh hạt sen mà Mạc Phi Loan nhắc đến, hắn đang định mở miệng giải thích, liền thấy Cảnh Ca, thiếu niên mười lăm tuổi đã trực tiếp nhào tới nắm lấy góc áo của hắn, hai mắt lập loè ánh sáng ngưỡng mặt lên nhìn hắn: "Thu ca ca thật xinh đẹp! Huynh có thể làm ca ca của đệ không!"
Bầu không khí đột nhiên thay đổi làm Thu Minh Thù hơi sửng sốt, hắn biết tướng mạo của thân thể này không tồi, nhưng hiển nhiên điều đó không phải là lý do khiến những người khác đối xử với hắn như vậy, khả năng cao là tác dụng của "Lực tương tác", hoá ra năng lực này không có tác dụng khi hắn mang mặt nạ, chỉ có thể phát huy nếu người khác nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Trong khoảng thời gian này Thu Minh Thù lợi dụng lớp học hoá trang kiếm giá trị kinh diễm, đã đem các thuộc tính đều tăng 3 cấp trở lên, mà lúc sau, thông qua nhiệm vụ hắn lại thu hoạch không ít điểm kinh diễm, hiện tại thuộc tính "Sức mạnh" đã lên tới 4 cấp, tác dụng so với lúc trước mạnh hơn không ít, tuy rằng không có tác dụng mê hoặc nhân tâm gì, nhưng làm người khác sinh ra cảm giác thân cận là chuyện đơn giản.
Đương nhiên, điều này còn phụ thuộc vào việc Thu Minh Thù không có ác ý gì với họ.
Bất quá loại hảo cảm này chỉ có tác dụng lúc đầu, ở đây đều không phải người thường, trừ bỏ tiểu thiếu niên Cảnh Ca còn ở trầm mê mỹ mạo của Thu Minh Thù, bám lấy hắn không rời, hai người còn lại đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Thì ra là ngươi, tiểu công tử của tướng quân Trình Quốc." Mạc Phi Loan mặt mày hơi hơi cong, "Ta nói không sai đi?"
Thu Minh Thù trầm ngâm nói: "Ngươi biết ta?"
Mạc Phi Loan cũng không có báo danh lớp học hoá trang của hắn, khả năng người này biết được từ lời truyền miệng trong hậu cung, rốt cuộc trong khoảng thời gian hắn ở tại đây, vẫn nháo ra động tĩnh không nhỏ.
Bất quá lời nói của Mạc Phi Loan lại làm Thu Minh Thù hơi kinh ngạc: "Ta biết ngươi từ trong danh sách hậu cung."
Thu Minh Thù: "Danh sách?"
Mạc Phi Loan nói: "Tông Tuyết nương nương ở cung Cẩm Vân, hắn mỗi tháng đều sẽ tuyên bố bảng xếp hạng trong hậu cung, một tháng trước ngươi được xếp đầu trong 'Bảng được chú ý nhiều nhất', khi đó ngươi mỗi ngày đều tự sát, không khó để mọi người biết đến tên của ngươi."
Thu Minh Thù không nói gì.
Hắn cứ cho rằng mình có tỉ lệ nhận diện trong hậu cung cũng coi như chuyện tốt, chỉ cần mọi người đều biết đến hắn, như vậy kế hoạch thu thập giá trị kinh diễm tương đối dễ dàng, nhưng nghe đến câu sau của Mạc Phi Loan, thì chuyện này có vẻ chẳng lành.
Bất quá hắn lại từ lời nói của Mạc Phi Loan nãy ra ý khác, hắn hỏi: "Hiện tại người đứng đầu đã có thay đổi chưa?"
Mạc Phi Loan gật đầu, lại mở miệng ăn điểm tâm, còn chưa kịp nói tiếp, Cảnh Ca bên cạnh Thu Minh Thù đã tươi cười ngoan ngoãn đáp: "Đệ biết! Đệ cũng xem danh sách của Tông Tuyết ca ca, hiện tại người đứng đầu bảng gọi là Thải đồng ma tiên!"
Thu Minh Thù dừng một chút, nháy mắt còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: "Thải đồng ma tiên? Sao lại có người có tên như thế?"
Bên trong hậu cung còn có người tên gọi kỳ lạ như vậy?
Thu Minh Thù mờ mịt, Bùi Chân nghe đến đó, tầm mắt hướng về Thu Minh Thù, biểu tình bình tĩnh tựa hồ có chút biến hóa, hắn nói: "Vị Thải đồng ma tiên kia là người mới xuất hiện ở trong cung, nghe nói người nọ thích giúp đỡ mọi người, thân thủ không tồi, hoạt động tại hậu cung vào mỗi buổi tối, bởi vì ăn mặc một thân bạch y bay bổng như tiên, lại có một đôi mắt biến hoá bảy màu trời sinh, cho nên mọi người đều gọi là Thải đồng ma tiên."
Thu Minh Thù: "......"
Nếu hắn không sai, thì cái tên kỳ quái kia là hắn chứ còn ai.
Trong lòng Thu Minh Thù phức tạp: " Là kẻ nào đặt tên......"
"Đương nhiên là Tông Tuyết." Mạc Phi Loan vỗ vỗ đầu vai Thu Minh Thù, hảo tâm nói: "Thời điểm ngươi đứng đầu bảng cũng sẽ có tên hiệu, gọi là trăm đánh không ngã."
"......" Thu Minh Thù cũng không muốn nghe cái tên này.
Trăm đánh không ngã cùng Thải đồng ma tiên, mặc kệ là cái nào, hắn đều không muốn.
Trong phòng mọi người trò chuyện với nhau, dần dần cũng quen thuộc, Thu Minh Thù đã biết thân phận cùng mục đích của họ, cũng nhờ bọn họ mà biết được rất nhiều tin tức trong hậu cung, bởi vì nguyên nhân thân thể hắn đều ở tại Hòe Ngọc Cung mỗi ngày, ra ngoài cũng chỉ đến cung điện của Hoàn Ý, hiểu biết đối với hậu cung là rất có hạn, đến giờ, hắn mới từ trong miệng đám người Mạc Phi Loan biết hậu cung còn có bảng xếp hạng, bảng kia là từ Bách Hiểu Sinh, Tông Tuyết nương nương, người trong giang hồ đã ở ẩn soạn ra, trong đó bao gồm "Bảng được chú ý nhất" "Bảng trăm đại cao thủ" cùng với "Bảng được yêu thích nhất"......
Nghe nói hiện tại "Thải đồng ma tiên" được xếp thứ 47 trong bảng "Trăm đại cao thủ".
Thứ tự trong bảng này được xếp như thế nào, Thu Minh Thù cũng không rõ vị Tông Tuyết nương nương kia định đoạt ra làm sao.
Bất quá Thu Minh Thù vẫn canh cánh trong lòng đối với cái tên này như cũ: "Mọi người không cảm thấy kỳ quái khi có một cái tên như vậy trên bảng sao?"
"Sẽ không, mọi người đều có tên giống vậy. Cảnh Ca mở to hai mắt, chỉ chỉ chính mình, "Ta xếp hạng ba trên bảng trăm đại cao thủ, gọi là Ngọc Diện ma tiên."
Mạc Phi Loan: "Ta xếp hạng 74, tên hiệu Thánh Tâm ma tiên."
Thu Minh Thù im lặng.
Hắn nhìn về người còn lại trong phòng.
Bùi Chân đang an tĩnh ngồi trong góc đọc sách, chạm mắt với Thu Minh Thù, chỉ có thể sờ sờ cái mũi ngắn gọn nói: "Thứ năm, Huyền Quẻ ma tiên."
"......"
Được rồi, thì ra mọi người đều là ma tiên.
Bất quá điều làm Thu Minh Thù hơi kinh ngạc là Cảnh Ca chỉ mới mười lăm tuổi, thế mà lại xếp hạng ba trong trăm đại cao thủ ở hậu cung, thân phận của thiếu niên này tựa hồ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mấy người ở trong phòng lại tiếp tục trao đổi, bởi vì đều giả dạng hộ vệ ra cung, lại đồng hành thời gian dài như vậy, cho nên tiếng nói chung giữa mọi người không ít, bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn, nhưng Thu Minh Thù thật sự không có cách nào dành nhiều thời gian ở đây, hắn còn có chuyện cần phải làm.
Nhiệm vụ đối thoại hằng ngày cùng Hoàn Ý, hắn vẫn chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ này yêu cầu hai người phải nói với nhau ba câu trở lên, Thu Minh Thù tuy rằng một đường này đều đi theo Hoàn Ý, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn không có cơ hội trò chuyện cùng Hoàn Ý.
Bởi vì Hoàn Ý cả ngày ở bên trong kiệu rất khó tiếp cận, nên lúc này Hoàn Ý đang ở trong phòng, là cơ hội tốt cho Thu Minh Thù.
Tìm lý do ra khỏi phòng, Thu Minh Thù đeo mặt nạ lên, không bao lâu liền có cơ hội tiếp cận Hoàn Ý, phòng bếp trong khách điếm đã làm canh cho Hoàn Ý, Thu Minh Thù trực tiếp đoạt lấy bát canh từ gã sai vặt, tiến tới gõ cửa phòng của Hoàn Ý.
"Công tử, canh của người đã chuẩn bị xong." Thu Minh Thù đứng ở ngoài cửa, cao giọng nói, bởi vì đang ở ngoài cung, mọi người đều kiêng dè xưng hô kia, chỉ gọi công tử.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, Thu Minh Thù lại gọi một tiếng, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh của Hoàn Ý truyền đến: "Tiến vào, đặt xuống đi."
Hoàn thành một lần đối thoại.
Còn có hai lần.
Trong lòng Thu Minh Thù quyết định, đẩy cửa vào, đem canh đặt ở trên bàn.
Trong phòng Hoàn Ý đang cúi đầu nhìn thư từ trong tay, xem rất chuyên chú, thỉnh thoảng đề bút ở trên mặt giấy viết viết vẽ vẽ, mày hơi nhíu lại, nghiễm nhiên đã quên mất sự tồn tại của Thu Minh Thù, càng không có biểu hiện để ý đến hắn.
Thu Minh Thù biết đêm nay chỉ còn cơ hội này, hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nên hắn đặt canh xuống không có vội vã rời đi, cố ý làm ra bộ dáng vụng về, gây ra rất nhiều tiếng vang, nhưng mà Hoàn Ý trước sau đều cúi đầu nghiêm túc làm chuyện của y, không hề bị hắn quấy rầy.
Động tĩnh của Thu Minh Thù càng lớn, đá ghế ngã lăn lốc, đảo ống đựng bút, đóng mở cửa sổ, nhưng mà Hoàn Ý ngồi ở trước bàn không chút sứt mẻ, như đã biến thành một cổ máy móc.
Rõ ràng chỉ nói có ba câu, mà Thu Minh Thù lăn lộn một lúc lâu cũng không thể hoàn thành.
Ngay lúc Thu Minh Thù thật sự không còn cách nào, tính toán góc độ té ngã, liều mạng bại lộ thân phận của mình, hắn đột nhiên nghe được một trận gió từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Ngay sau đó, dưới lầu đột nhiên có tiếng va chạm của binh khí vang lên.