Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 27



Đám người Thu Minh Thù đuổi tới thành Vụ Bình mất hơn nửa ngày, bởi vì sốt ruột lên đường không hề nghỉ ngơi, Thu Minh Thù hộc máu nhiều hơn so với bình thường, bất quá Thu Minh Thù không để điều này trong lòng, sau mỗi lần hộc máu, hắn chỉ tùy ý lau khô khóe môi, liền tiếp tục lên đường, điều này làm cho ánh mắt bọn người Bùi Chân càng thêm phức tạp.

Thu Minh Thù thậm chí còn nhận được hảo ý của Cảnh Ca: "Thu ca ca vì bệ hạ mà ra nông nỗi này, tương lai bệ hạ sẽ hiểu rõ tâm ý của huynh! Sau này khi hai người thật sự ở bên nhau, bệ hạ nếu dám phụ huynh, đệ sẽ thay huynh đòi lại công đạo!"

"......" Thu Minh Thù xin miễn hảo ý của thiếu niên, chỉ lo lắng nhiệm vụ của mình còn chưa hoàn thành.

An nguy của Hoàn Ý, kỳ thật Thu Minh Thù cũng không lo lắng quá mức, tuy rằng Hoàn Ý luôn bị ám sát, nhưng để mà nói, vận khí của người này quá tốt, hơn hai mươi năm nay, y đều an ổn mà sống, không thiếu tay cụt chân, là được rồi.

Trải qua vài lần cứu viện bệ hạ, Thu Minh Thù hoàn toàn có thể kết luận, vị hoàng đế này mỗi lần lâm vào hiểm cảnh, thì người chịu khổ không phải là Hoàn Ý, mà là người bên người y.

Chỉ cần hoàng đế ra ngoài là có thể lập tức biến mất ở trong biển người, mọi người chẳng những phải đề phòng y bị người bắt đi hay bị ám sát, còn phải lo lắng y đột nhiên lạc đường, không thấy bóng dáng, chuyện này đối với các hộ vệ mà nói thật là không dễ dàng.

Hiện giờ đám hộ vệ kia còn tìm kiếm Hoàn Ý ở trên trấn, mà đám bốn người hậu phi Thu Minh Thù đã đặt chân đến thành Vụ Bình.

Không sai, Thu Minh Thù cho rằng chỉ có Bùi Chân đi cùng mình, lại không nghĩ Cảnh Ca cùng Mạc Phi Loan cũng đuổi theo hắn.

Đối với hai người bọn họ mà nói, những ngày tháng ở trong hậu cung quả thực không tồi, hết thảy chuyện này ít nhiều là nhờ Hoàn Ý, nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ vẫn nên giúp đỡ Hoàn Ý khi y gặp nạn.

Cho nên sau khi Bùi Chân bày tỏ ý tứ muốn đồng hành cùng Thu Minh Thù, hai người Mạc Phi Loan cùng Cảnh Ca cũng muốn cùng đi.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở sân ngoài Chung gia.

Chung gia đang mở tiệc chiêu đãi khách khứa, người không có thiệp mời tất nhiên không được vào trong, đám người Thu Minh Thù chỉ xác định được phương hướng đại khái, lại không biết vị trí cụ thể của Hoàn Ý. Nhìn Chung gia tường cao cửa rộng trước mặt, Thu Minh Thù quay đầu lại hỏi Bùi Chân bên cạnh: "Bùi tiên sinh có thể tính thêm một quẻ hay không?"

Bùi Chân bị ánh sao làm loá cả mắt khi Thu Minh Thù quay đầu lại, nói: "Có thể."

Là các bước bói toán như cũ, bất quá kết quả lần này rõ ràng hơn rất nhiều, Bùi Chân ngẩng đầu nhìn về một phía sau bức tường cao của Chung gia, đè thấp thanh âm nói: "Ở nơi đó."

Mục tiêu đã rất gần, Thu Minh Thù nhìn theo tầm mắt của Bùi Chân, gật gật đầu: "Chúng ta lẻn vào đi, tốt nhất không gây ra động tĩnh quá lớn."

Mạc Phi Loan nói: "Có thể tìm hai tên hộ vệ tra hỏi tình huống."

"Được." Thu Minh Thù cũng cho là như thế, bọn họ thương lượng với nhau rồi trèo tường vào Chung gia.

Hôm nay khách khứa ở Chung gia rất nhiều nhưng thủ vệ chưa hề lơ là cảnh giác, đám người Thu Minh Thù không dám gây ra hỗn loạn, tiêu phí không ít công phu mới lặng yên mà lẻn vào trong, chờ đến khi tới gần chỗ Bùi Chân chỉ điểm, bọn họ nhìn chằm chằm thị vệ đang tuần tra ở gần đó, trên mặt đều toát ra biểu tình nóng lòng muốn ra tay.

Loại chuyện hạ gục hộ vệ này, bốn vị ở đây đều am hiểu mười phần.

Cuối cùng vẫn là Bùi Chân ra tay trước, hắn ngăn lại Thu Minh Thù đang định động thủ, chính mình tiến lên hạ gục tên hộ vệ từ phía sau, động tác quen thuộc mà móc ra dây thừng từ túi tùy thân, trói người nọ thành ba khúc như cái bánh chưng.

Ba người Thu Minh Thù chờ xem bên cạnh sửng sốt một lát, khi lấy lại tinh thần, Bùi Chân đã đem tên hộ vệ bị trói ném tới trước mặt bọn họ.

Thu Minh Thù: "......"

Không chờ bọn họ nói chuyện, Bùi Chân lại cực kỳ thành thạo mà rút ra chủy thủ từ bên hông, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần âm độc: "Chuyện tra khảo này, giao cho ta đi."

Hắn nói như vậy rồi hơi nhướng mày mỉm cười với tên hộ vệ trên mặt đất.

Thu Minh Thù nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng ngăn trở động tác của Bùi Chân, người này ngày thường tựa một thân tiên lhong đạo cốt, Thu Minh Thù cũng xem hắn như người hiền lành mà đối đãi, ai biết hắn hiện tại không thèm che giấu bản thân, bộ dáng hắn móc ra thanh chuỷ thủ cùng bộ dáng ngày thường của hắn hoàn toàn không giống nhau!

"Không cần phải dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy......"

Thu Minh Thù còn chưa nói xong lời này, tên hộ vệ trên mặt đất đã tỉnh lại, run rẩy thân mình, lớn tiếng nói: "Ta nói! Không cần tra tấn ta, ta cái gì cũng nói!"

Bùi Chân: "......"

Tuyệt đối không phải ảo giác, Thu Minh Thù nhìn được sự thất vọng rõ ràng của Bùi Chân.

Không thể để Bùi Chân lại tiếp tục bộc phát nữa, Thu Minh Thù vội vàng mở miệng, nói với tên hộ vệ: "Trước đó không lâu, các ngươi vừa bắt một người về đúng không? Người nọ hiện tại bị nhốt ở tòa gác mái kia?" Thu Minh Thù chỉ vào gác mái nói: "Các ngươi vì sao lại bắt y? Y hiện tại thế nào?"

Hộ vệ mắt thấy Bùi Chân cầm dao đi tới, sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ chậm một chút sẽ hứng trọn lưỡi dao: "Đúng đúng đúng, người nọ mới được đưa về, bị nhốt ở gác mái, nghe nói là bởi vì trộm lễ vật mà lão gia dành riêng cho chủ nhân của Lâm Lang Hiên, bất quá y đánh chết cũng không chịu khai ai là chủ mưu, cho nên lão gia chỉ có thể nhốt y vào trong phòng trước, chờ ngày ép cung."

Tuy rằng chuyện này nghe có hơi khó hiểu, Thu Minh Thù cũng không rõ tại sao Hoàn Ý lại trở thành phường trộm cắp trong miệng tên hộ vệ này, nhưng nghĩ đến những chuyện quái lạ xuất hiện trên người Hoàn Ý từ trước đến nay, thì chuyện này cũng có thể hiểu được.

Vẫn nên tìm người trước rồi nói sau.

Thu Minh Thù liếc nhìn mấy người khác một cái, sau đó giơ tay đánh bất tĩnh tên hộ về lần nữa, ném hắn vào trong một góc không người, lúc này mới nói với mấy người Bùi Chân: "Đi thôi, đi cứu người trước."

Bùi Chân gật gật đầu, nhịn không được nhìn về tên hộ vệ nằm trong góc.

Bất quá chỉ một lát, hắn liền thu hồi tầm mắt, thời điểm bọn họ đang chuẩn bị đi đến gác mái, vài đạo thân ảnh cách đó không xa từ đầu kia hành lang đi tới, những người này đang trò chuyện với nhau, sau đó rẻ qua một hướng khác.

Đám người kia ăn bận không giống nhau, xem bộ dáng hẳn là đến từ Nghiêu Quốc, còn có những người đến từ phương khác, bọn họ thấp giọng cười nói trò chuyện với nhau, đi ở giữa là một lão già dáng người cực kì cao lớn, lão già kia bận y phục hắc bạch, thân hình đĩnh bạt ít khi nói cười, bộ dáng rất khó tiếp cận.

Thu Minh Thù cũng không nhận thức được nhóm người này, nhưng hắn tránh ở một góc sau tường, lại rất rõ ràng nhận ra sự khác thường của người bên cạnh.

Thẳng đến khi đám người kia rời đi, Thu Minh Thù mới thấp giọng hỏi: "Bùi tiên sinh?"

"Ừm." Bùi Chân giống như hoàn hồn, nhìn chằm chằm theo hướng đám người vừa rời đi, sau một lúc trầm mặc, nói: "Chúng ta đã tìm được tung tích của bệ hạ, kế tiếp chỉ cần bảo vệ bệ hạ rời khỏi an toàn là được, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì, ta...... Ta còn có một chút chuyện phải làm, mạn phép tách ra cùng các ngươi."

Thu Minh Thù có thể nhìn ra Bùi Chân đột nhiên khác thường như vậy, khẳng định là có liên quan đến đám người kia, hắn trong lòng có suy đoán, mà lúc này Mạc Phi Loan cũng mở miệng hỏi: "Tên ở giữa đám người lúc nãy là Tây Hải Kỳ thánh?"

Bùi Chân thần sắc bất định, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Thu Minh Thù hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Chân, hắn không nhịn được hỏi thêm một câu: "Làm sao vậy?"

Bùi Chân lắc đầu, lúc này sắc mặt đã khôi phục như bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Ước chiến của ta cùng Tây Hải Kỳ thánh đã được quyết định vào nhiều năm trước, vừa lúc gặp được ở nơi này, cũng nên phân thắng bại, thực xin lỗi ta không thể đi cứu người cùng các ngươi."

Bọn họ hiện tại đã vào trong Chung gia, cũng cách không quá xa nơi giam giữ Hoàn Ý, Chung gia chỉ xem Hoàn Ý như tiểu tặc, nên trông giữ cũng không quá mức nghiêm ngặt, tính như vậy, nếu không có Bùi Chân thì cũng sẽ gặp bất kì vấn đề gì.

Nhưng Thu Minh Thù lại cảm thấy phản ứng của Bùi Chân không giống bình thường, hắn hỏi: "Ngươi đi khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh, sau khi bọn ta cứu người......thì gặp mặt ở nơi nào?"

Bùi Chân suy tư một lát: "Gặp ở ngoài đại môn Chung gia là được, ta cùng Tây Hải Kỳ thánh hồi lâu không gặp, có không ít lời muốn nói, nếu các ngươi cứu người ra, ta còn chưa xuất hiện, thì không nên chờ ta, sau khi ta phân thắng bại cùng Tây Hải Kỳ thánh, tự nhiên sẽ đến tìm các ngươi."

An bài này thật ra không có vấn đề gì, mà Bùi Chân thân là thiên hạ đệ nhất trận thuật sư, xếp thứ năm trong trăm đại cao thủ ở hậu cung, ắt hẳn tự có thực lực, không cần người khác lo lắng.

Bùi Chân nói xong lời liền từ biệt bọn người Thu Minh Thù, đuổi theo hướng đi của đám người Tây Hải Kỳ thánh, lúc này Thu Minh Thù mới thu hồi tầm mắt, lần nữa chạy đến gác mái đang canh giữ Hoàn Ý.

·

Mà lúc này ở giữa gác mái, Hoàn Ý đang tìm kiếm biện pháp đào thoát.

Cửa phòng đã bị người khoá lại từ bên ngoài, cửa sổ tuy rằng cũng đóng chặt, nhưng thoạt nhìn dễ phá mở hơn cửa phòng.

Hoàn Ý cũng không có biểu hiện gấp gáp, tuỳ ý đứng ở bên cửa sổ, nhìn xung quanh phòng, muốn tìm kiếm công cụ nào có thể phá vỡ cửa sổ, nhưng mà đúng lúc này, y nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, tiếp theo có những tiếng vọng nhỏ từ chỗ cửa sổ, không đợi Hoàn Ý hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe được một tiếng đập lớn, cửa sổ trước mặt Hoàn Ý thế mà trực tiếp mở rộng.

Ngay lúc Hoàn Ý đang đứng ở bên cửa sổ, thân thể y trùng hợp dịch qua một bước, cánh cửa sổ xẹt qua gương mặt của y, thổi bay mấy sợi tóc bên má.

Mà ngay lúc đó, có một đạo thân ảnh từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.

Hoàn Ý bị thân ảnh kia đâm vào, y vội vàng giơ tay đỡ lấy người nọ, lúc này mới thấy rõ là ai vừa xông vào.

"Thu phi?" Hoàn Ý nhẹ giọng hỏi.

Bởi vì vừa rồi phá cửa số quá tốn sức lực, Thu Minh Thù hơi có cảm giác không đứng nổi, đợi hắn ổn định thân thể, nghe được thanh âm của Hoàn Ý, lúc này mới lấy lại tinh thần nói: "Bệ hạ, thỉnh người lập tức rời đi cùng chúng thần."

"Cùng ai?" Hoàn Ý nhìn một mình Thu Minh Thù xuất hiện ở trong phòng, tầm mắt bất giác hướng ra cửa sổ, "Bùi tiên sinh cùng Mạc Phi Loan cũng đến?"

"Bùi tiên sinh đã đi khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh, hiện tại chỉ có Mạc tiên sinh cùng Cảnh Ca, bọn họ còn đang thay ta thủ ở bên ngoài."

Thu Minh Thù không muốn nói lời vô nghĩa ở thời điểm này, lập tức nói rõ tình huống, chỉ là sau đó, hắn mới bỗng nhiên ngơ ngẩn, nhớ ra bản thân đang đeo mặt nạ.

Hoàn Ý nhận ra hắn? Không chỉ vậy còn nhận ra bọn người Bùi Chân?

Y đã nhận khi nào? Hay từ đầu đã biết là bọn họ nguỵ trang?

"Mỗi năm xuất cung, đều ít nhất có bốn năm tên hậu phi trà trộn đi theo." Hoàn Ý nhìn ra nghi hoặc của Thu Minh Thù, vì thế cười khổ chủ động nói, "Không cần đoán."

Thu Minh Thù: "......"

Đám người hậu phi rất thích như thế ư?

Bất quá không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều, hắn nắm lấy tay Hoàn Ý kéo y đi: "Bệ hạ, chúng ta phải rời khỏi nơi này, nếu không sai thì, lần yến hội này của Chung gia, vị chủ nhân của Lâm Lang Hiên thực mau sẽ đến, đến lúc đó gia chủ Chung gia nếu nhớ tới chuyện của người, không chừng còn muốn quay lại gây phiền toái, chúng ta tốt nhất nên đi trước."

"Chính xác là như thế." Hoàn Ý tán đồng gật đầu, "Nếu ta còn không xuất hiện, yến hội lần này chỉ sợ không thể tiếp tục diễn ra."

Thu Minh Thù đi ở phía trước còn đang thấp giọng lo lắng: "Cũng không biết chủ nhân của Lâm Lang Hiên là loại người gì, tuy rằng bệ hạ là bị oan, nhưng nếu người nọ biết ngươi đã từng động qua lễ vật của Chung gia tặng cho hắn, nếu tính cách hắn cổ quái, một hai phải tìm người gây phiền toái, khẳng định bệ hạ sẽ không thể nào an toàn rời khỏi, mấy loại người thần bí thì thường không dễ trêu chọc, bệ hạ, người đang ở ngoài cung, vẫn tốt hơn là......"

Hắn nói đến tận đây, mới đột nhiên hiểu lời của Hoàn Ý.

Bước chân của hắn hơi lung lay, quay đầu lại hỏi: "Cái gì?"

Cho dù Thu Minh Thù phản ứng nhanh, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.

Cái gì gọi là "Nếu ta còn không xuất hiện, yến hội lần này chỉ sợ không thể tiếp tục diễn ra?."

Hoàn Ý cùng yến hội này có quan hệ gì?

Thu Minh Thù thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàn Ý, mà biểu hiện của y thản nhiên, nhìn Thu Minh Thù trước mặt, sờ sờ cái mũi, khẽ giải thích, ngữ khí giống như đang thuật lại một chuyện tầm thường: "Ta chính là chủ nhân của Lâm Lang Hiên."