Dù là thể chất hay là dẻo dai, sau khi thăng cấp hắn đều cảm nhận được sự thay đổi, nhưng thuộc tính may mắn này là như thế nào? Chẳng lẽ thuộc tính lừa gạt này phải đợi đến thời khắc mấu chốt mới có tác dụng?
Thu Minh Thù sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào ngôi sao đại diện cho may mắn trên cây kỹ năng, cả người rơi vào trầm tư.
Lúc này hắn cảm giác như mình vừa bị người ta lừa hết toàn bộ gia sản để mua món đồ quý, mà ra cửa lại thấy trên vỉa hè bày bán cùng một món, hơn nữa giá trị chỉ bằng 1% cái giá mà hắn bỏ ra.
Tuy chỉ là 15 điểm giá trị kinh diễm, nhưng Thu Minh Thù vẫn có cảm giác đau lòng.
Nếu nói thuộc tính may mắn tăng lên chỉ đại biểu cho một xác suất nào đó, vậy thì xác xuất tăng lên này gần như không có tác dụng trước mặt hắn.
Tuy nhiên, những điểm mà Thu Minh Thù đã tiêu hao, hắn cũng không có biện pháp nào lấy lại được, chỉ có thể mong đợi vận may trước giờ không hề tốt của hắn có thể nhờ điểm may mắn này mà có tác dụng
Mặc kệ thế nào, ít nhất hôm nay tăng thanh máu lên nhiều như vậy, cũng coi như thu hoạch không nhỏ.
Thu Minh Thù không cùng chính mình tranh luận nữa, rất nhanh không hề suy nghĩ những việc này, ngược lại bắt đầu nghỉ ngơi, tuy rằng hắn đã có được thanh máu siêu dài, nhưng ngày mai hắn muốn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu thu hoạch giá trị kinh diễm, cho nên trước tiên tịnh dưỡng lấy lại tinh thần mới là chuyện quan trọng nhất.
·
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Thu Minh Thù lần nữa ra khỏi Hòe Ngọc Cung, tìm giá trị kinh diễm.
Chẳng qua hôm nay đi khắp nơi trong cả hai cung điện, giá trị kinh diễm mà hắn thu được so với ngày hôm qua thế mà ít hơn một nữa.
Không phải vì hôm nay gặp ít người hơn hôm qua, mà là phản ứng kinh diễm của mọi người đối với Thu Minh Thù giảm bớt rõ ràng, kỳ thật cũng không khó lý giải, Thu Minh Thù quan sát phản ứng của mọi người và tổng kết ra nguyên nhân, cách tốt nhất để thu hoạch giá trị kinh diễm là ngay lần đầu gặp mặt, hoặc là khi cách nhiều ngày gặp lại lần nữa, khoảng cách có thể làm người sinh ra cảm giác xa lạ, mà càng là xa lạ thì càng dễ dàng sinh ra giá trị kinh diễm.
Giống như là sự tồn tại của một điều xinh đẹp, lần đầu nhìn thấy sẽ kinh ngạc cảm thán, mà mỗi ngày đều nhìn thấy, tự nhiên sẽ trở thành thói quen, vì thế tâm trạng cũng không có quá nhiều dao động.
Đây cũng là khinh nghiệm Thu Minh Thù thu được từ Tú Hạ, không chỉ vậy, mỗi ngày thay đổi y phục cùng phong cách, cũng có thể gia tăng giá trị kinh diễm.
Sau khi trở vê từ hai cung điện, Thu Minh Thù nhìn 29 điểm giá trị kinh diễm, trong đầu đã có tính toán.
Xem ra kế tiếp nên đổi sang cung điện khác, chỉ cần duy trì tần suất như hiện tại, hắn có thể mỗi ngày di chuyển giữa các cung điện khác nhau, chờ sau bảy ngày, ấn tượng của người trong cung điện trước đối với hắn cũng nhạt dần, hắn một lần nữa dựa theo trình tự di chuyển một vòng, như vậy mới có thể phát triển ổn định và liên tục thu hoạch điểm.
Thu Minh Thù cẩn thận nghĩ lại, cho rằng kế hoạch này không có vấn đề gì.
Mà vấn đề duy nhất là, hắn mỗi ngày đều ra ngoài, tốt nhất nên chuẩn bị thêm mấy món trang bị, hắn nhận ra y phục bình thường đối với hiệu quả tăng trưởng giá trị kinh diễm so với lúc trước hắn mặc trang phục bạch liên toàn thân hoàn toàn không bằng.
Nói cách khác, hắn tốt nhất nên nghĩ cách kiếm thêm nhiều bộ y phục có phong cách tươi sáng mà khoa trương như vậy.
Sau vài ngày thích ứng, Thu Minh Thù đã hoàn toàn không hề quan tâm đến hình tượng, thân là người đến từ thời đại tinh tế, vì muốn mau chóng thăng cấp, để tìm biện pháp thoái khỏi nơi đây, hắn cần phải thuyết phục chính mình không câu nệ với điều này.
Nhưng mà Thu Minh Thù như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, lúc hắn đang nghĩ tìm những trang phục mà hắn muốn mặc ở đâu, thì đã có người mang chúng đến, giải quyết vấn đề cho hắn.
Người gửi y phục tới chính là hoàng đế bệ hạ của Nghiêu quốc.
Từ khi nhận lấy nữ trang của y, Thu Minh Thù không hề nghe được bất kì tin tức nào của hoàng đế Nghiêu quốc. Hắn đã từng hỏi tỳ nữ Tú Hạ về hoàng đế và nhận được câu trả lời khá bất ngờ.
Theo tin tức hắn nhận được, vị hoàng đế bệ hạ này hiện tại chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nếu tính theo thời đại tinh tế là hai trăm tuổi, vị hoàng đế này trong mắt Thu Minh Thù thật sự là quá trẻ tuổi. Tuy nhiên, vị hoàng đế trẻ tuổi này, đã tại vị được 5 năm.
Hoàng đế Nghiêu quốc, Hoàn Ý, tuy rằng có vẻ là người có thân phận tôn quý nhất ở Nghiêu quốc, nhưng mà hiểu biết Thu Minh Thù với vị hoàng đế này có thể gọi là số mệnh xui xẻo.
Nghe nói rằng, không ai biết được, mẹ ruột của y là ai, năm đó hoàng đế Nghiêu quốc ngày nọ đột nhiên nổi hứng muốn đi săn bắn, kết quả bị bầy sói tập kích ngoài ý muốn, không biết tung tích, mọi người tìm cả ngày mới đến nơi bị cành lá cây cối che kín, tìm được hoàng đế chật vật, thương tích đầy người.
Nghe nói lúc ấy hoàng đế máu chảy đầy người, sắc mặt trắng bệch, bên người là vô số thi thể sói bị chén thành khối thịt, hoàng đế ngồi ở chính giữa, tay phải cầm đoạn đao gãy, tay trái ôm một đứa bé quấn tả lót, vừa mới sinh ra không lâu.
Đứa nhỏ này dĩ nhiên là Hoàn Ý.
Sự xuất hiện của Hoàn Ý thật sự kỳ quặc, tất cả mọi người đều không rõ hắn từ đâu ra, tại sao trong khu vực săn bắn lại có trẻ con mới sinh, mà đứa bé này như thế nào lại nằm trong tay hoàng đế.
Điều càng làm cho quần thần khiếp sợ chính là, hoàng đế sau khi được cứu từ khu săn bắn, lập tức công bố thân phận của đứa bé, nói rằng đứa nhỏ là máu mủ ruột thịt, là thất hoàng tử của Nghiêu quốc.
Điều này càng thêm khó hiểu.
Quần thần không hiểu ra sao, nghĩ thầm đứa nhỏ này liệu có phải là con của hoàng đế cùng yêu tinh trong núi? Nhưng cho dù muốn sinh cũng sinh không nhanh được như vậy? Làm thế nào mà lại có một đứa con chỉ sau nửa ngày?
Lai lịch của Hoàn Ý trở thành điều bí ẩn như vậy, nhưng thái độ hoàng đế kiên quyết, ai cũng không dám nói vị tiểu hoàng tử này không phải máu mủ của hoàng đế.
Mọi người căn bản cho rằng, tiểu hoàng tử có xuất thân ly kỳ như vậy, mang theo bí ẩn lớn như vậy, lại bị hoàng đế ôm ra từ bầy sói hoang dã, tất nhiên sẽ nhận hết sủng ái của hoàng đế, nhưng mà trên thực tế thì ngược lại, sau khi hoàng đế ôm tiểu hoàng tử hồi cung, chỉ là trực tiếp ném người tới cung điện nào đó, an bài vài người chiếu cố y, lại tặng một vài đồ vật, sau đó không bao giờ quan tâm đến.
Trong thời gian dài, mọi người thậm chí quên mất sự tồn tại của vị tiểu hoàng tử này, thẳng đến ngày tiểu hoàng tử được mười tuổi, một thái giảm nổi danh trong cung phát hiện tiểu hoàng tử điện hạ không biết đã mất tích khi nào.
Vì vị điện hạ này, ngày thường không hề mang lại cảm giác tồn tại, thật sự là không quá một chớp mắt, bình thường không nói chuyện, không thích có người đi theo, cho nên cũng không ai chú ý tới hắn còn ở trong cung hay không. Lúc phát hiện điện hạ mất tích, hỏi tới ai cũng không rõ ràng là mất tích khi nào, ở đâu.
Chuyện này đương nhiên làm mọi người khẩn trương không thôi, tuy rằng chỉ là một tiểu hoàng tử không có cảm giác tồn tại, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, rất nhiều người trong cung đã sẵn sàng đón nhận cơn lửa giận của hoàng đế, nhưng không ngờ rằng, khi nghe thấy tiểu hoàng tử mất tích, thái độ của hoàng đế rất thản nhiên.
Người tùy ý phất tay, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, cũng không truy cứu gì, chỉ nói đứa trẻ này một lúc nữa có thể tự mình quay lại.
Hoàng đế bệ hạ quả nhiên không nói sai, mấy năm lúc sau, tiểu điện hạ đúng là tự mình về tới trong cung.
Tiểu điện hạ đã mười bốn tuổi, so với lúc trước cao lên không ít, làn da cũng đen đi, thời điểm trở về mặc trên người kiện áo vải bố rách nát, khuôn mặt lấm lem, trên cánh tay còn quấn rất nhiều băng vải, đôi môi khô nứt, gương mặt còn có vết thương, trông như một đứa ăn mày lang thang nhiều năm.
Rất nhiều người đều nhịn không được âm thầm cười nhạo vị tiểu điện hạ này.
Hoàn Ý điện hạ, từ không có cảm giác tồn tại, lần này hồi cung càng trở thành người vô hình.
Sau này, lúc tiểu điện hạ được 17 tuổi, Nghiêu quốc xảy ra chiến tranh cùng Trình quốc, không ai ngờ rằng khi bố trí nhân quân, hoàng đế như đã mất trí nhớ nhiều năm, đột nhiên nhắc tới tiểu hoàng tử điện hạ, Hoàn Ý.
Người nói, Ý nhi có hứng thú với đối với chiến trường, cho nó đi chơi cùng các ngươi đi.
Một câu như vậy, đã quyết định những ngày tháng tiếp theo của tiểu hoàng tử.
Trong mắt các đại thần, lúc ấy sức khoẻ hoàng đế ngày càng suy yếu, tình hình trong triều thay đổi nhanh chóng, ở thời khắc mấu chốt này, rời khỏi hoàng cung liền mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà lúc này hoàng đế đem tiểu hoàng tử tiễn đi, nghĩa là đã không cần nói cũng biết.
Khi nghe nói chính mình phải rời khỏi hoàng cung, bị đưa ra chiến trường, tiểu hoàng tử bị mọi người lãng quên nhiều năm không có thay đổi bất kì cảm xúc gì, y giống như là quân cờ bị người đùa nghịch, trong mưa gió cuồn cuộn bị đưa ra khỏi hoàng thành, đi đến chiến trường.
Giống như lời lão hoàng đế nói, tiểu hoàng tử Hoàn Ý đi lên tiền tuyến, cũng chỉ là đi "Chơi", không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, còn vì thân phận tôn quý nên ai cũng không dám cho hắn lên chiến trường, cho nên sau khi bị đưa lên tiền tuyến, Hoàn Ý được bảo hộ rất tốt ở trong thành, không có tin tức gì truyền tới hoàng thành.
Mọi người đều cho rằng vị tiểu hoàng tử này chẳng qua là đứa con bị bỏ rơi của lão hoàng đế, nhưng ai cũng không thể ngờ được, bốn năm sau, giữa mưa giông gió giật nơi hoàng thành, thế lực khắp nơi tranh đấu không ngừng, cuối cùng lại nháo thành kết cục ngọc nát đá tan (*).
Bên trong hoàng thành êm đẹp, sáu gã hoàng tử, long tranh hổ đấu, đấu đến cuối cùng nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử đều đâm đối phương một đao, thế mà lại là một kết cục đồng quy vu tận.
Đến lúc đó, lão hoàng đế đã qua đời, các đại thần Nghiêu quốc loạn thành một đoàn, rốt cuộc trong cái khó ló cái khôn, nhớ tới tiền tuyến ngàn dặm xa xôi, vị hoàng tử nổi danh thời trẻ bị đưa đi vẫn còn sống.
Thế là vị tiểu hoàng tử bị lưu đày đến chiến trường nơi biên cương, được nghênh đón trở về thành tân đế vương của Đại Nghiêu quốc.
Tuy rằng trước đó không ai có kỳ vọng cao đối với Hoàn Ý, nhưng sau khi Hoàn Ý lên ngôi, mọi người mới phát hiện vị hoàng đế trẻ tuổi này rất khác với các ca ca của y.
Hoàng đế ngày xưa không hề có cảm giác tồn tại này, sau khi lên ngôi cũng giống y lúc trước, y cái gì cũng không làm, đem cục diện rối rắm ném cho các đại thần, cũng mặc kệ bọn họ nhét người vào hậu cung của chính mình, trực tiếp trở về chiến trường, mọi người đều không nhìn thấy y xuất chinh ra trận như thế nào, kỳ lạ thay, hai ba năm sau Nghiêu quốc thế mà mơ mơ màng màng, thắng hết trận này đến trận khác.
Vị hoàng đế trẻ tuổi này thật sự đem lại cho người ta quá nhiều kinh ngạc, nhưng kinh ngạc rồi lại dở khóc dở cười, y giống như là có vận may trời ban, rõ ràng thoạt nhìn bình thường vô hại, lại luôn có vận may quanh thân, trở thành người hưởng lợi cuối cùng.
Sau khi Nghiêu Quốc đại thắng, hoàng đế mang theo quân đội thắng trận hồi triều, các đại thần trong triều nơm nớp lo sợ, cho rằng thiếu niên bệ hạ buồn bực thất thường, hiện giờ chiến thắng trở về, làn sóng chân chính sẽ nổi lên bên trong hoàng thành.
Không ai biết được...... Cuối cùng mọi thứ vẫn như cũ, đều không có phát sinh chuyện gì.
Sau khi Hoàn Ý bệ hạ trở lại hoàng cung, yên lặng xử lý quốc sự, phê duyệt tấu chương, không tạo ra sóng gió, cũng không làm đại sự, như lại biến thành tiểu hoàng tử vô hình năm đó, các đại thần sau khi hạ triều về đều không nhớ rõ lắm bộ dáng của y là như thế nào.
Đương nhiên, trong đó còn có chút việc nhỏ làm người dở khóc dở cười.
Ví như, bởi vì hậu cung quá nhiều người, ồn ào đến quá mức, hoàng đế bệ hạ thế mà bị hậu cung của chính y bức đến dọn vào bên trong thiên điện, mới miễn cưỡng có thể thanh tịnh.
Lại ví như, bởi vì thoạt nhìn quá hiền hoà bình thường, Hoàn Ý bệ hạ tiếp đãi đại sứ từ dị quốc, mang theo người đi dạo ở hoa viên nửa canh giờ, đối phương mới biết được hắn không phải hạ nhân dẫn đường, mà là hoàng đế Nghiêu quốc......
- --
(*) ngọc nát đá tan: ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ.
Lời tác giả: Bệ hạ thực sự không có vẻ ngoài bình thường, y chỉ là loại đẹp trai bình thường, tham khảo Cổ Thiên Lạc.
Chủ yếu là vì tính tình của y giống người qua đường hơn.