Không phải là cô chưa ăn, hôm qua cô đi chào hàng từng phòng đổi lại một chút đồ ăn, đã ăn tới mức có thể nói là no tới chiều.
Nhưng cô được bảo chiến đội bao một bữa cơm nên cô coi đó thành cơm sáng, là lương khô đi ra ngoài. Nghe nói đội Tìm kiếm ở mấy chiến đội khác cũng mỗi ngày một bữa, còn lại đều phải dựa vào sức của chính mình. Ngoài kia nguy hiểm khắp nơi, người có thể ăn no càng chứng tỏ sức chiến đấu mạnh mẽ. Hàn Yên Yên quyết định sử dụng tất cả thức ăn có được thành khẩu phần chiến đấu.
Cô đã từ chối Đinh Nghiêu hai lần rồi, chắc chắn lần này cô sẽ không được đối xử đặc biệt nữa. Tôn Lập Quân vẫy tay với cô rồi chỉ vào một chiếc xe tải, Hàn Yên Yên lặng lẽ bò lên xe tải trống không.
Trong sân toàn tiếng ồn ào, đoàn người hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự. Cánh đàn ông mang ba lô, cầm vũ khí, mạnh mẽ lên xe.
Tấm vải vốn che phần sau xe tải đã thủng lỗ chỗ, rách tung rách tóe. Tấm vải mới bao bên ngoài được căng ra bởi những thanh sắt, hợp lại thành một lồng sắt rất lớn, còn có cửa ra vào.
Hàn Yên Yên ngồi trong lều sắt, thông qua mấy lỗ thủng trên mặt vải nhìn ra ngoài, liếc một cái lập tức nhận ra Đinh Nghiêu.
Đinh Nghiêu hôm nay mặc một bộ đồ tác chiến màu đen ôm người, chiếc áo phác họa rõ ràng từng đường cong cơ bắp trên người anh. Quần kaki che lấp đôi chân dài thẳng, ủng đen dẫm trên mặt đất, cả người anh toát ra khí thế lạnh tới thấu xương. Đứng giữa đoàn người hỗn loạn như vậy, anh vô thức thu hút ánh mắt của mọi người.
Người bên cạnh đưa cho Đinh Nghiêu một bộ giáp ngực, anh nhận lấy, mặc lên người, bỗng ánh mắt anh hướng thẳng tắp tới xe tải Hàn Yên Yên đang ngồi.
Hàn Yên Yên rùng mình, theo bản năng di chuyển cơ thể, tránh tầm nhìn của anh. Sau khi phản ứng kịp, nhìn lại, Đinh Nghiêu đã đi tới một chiếc xe địa hình, không còn nhìn cô nữa.
Lúc nãy phải chăng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đoàn xe chạy tới quảng trường trước cửa thành, nơi đó đã có đội viên đội Tìm kiếm chực chờ từ sớm. Xe tải của Hàn Yên Yên vốn chỉ có cô cùng bốn thành viên chiến đội, lúc này người đi lên liền chiếm tới nửa cái xe. Ngày hè nóng bức khiến mùi cơ thể xộc ra nồng nàn.
Hàn Yên Yên bất giác lui vào trong, quay đầu đi. Xuyên qua lỗ hổng trên tấm vải che, cô lại nhìn thấy Đinh Nghiêu. Anh đang ngồi trên ghế phó lái, tay vươn ra cửa sổ khẩy tàn thuốc. Động tác đẹp thật - Hàn Yên Yên chỉ vừa mới nghĩ như vậy, người vốn đang trưng sườn mặt đối diện cô bỗng chốc quay đầu, ánh mắt như dao bắn về phía này.
Hô hấp Hàn Yên Yên cứng lại, tính cảnh giác của anh ta quá đáng sợ. Cô nhanh chóng quay đầu đi.
Đinh Nghiêu nhìn chằm chằm xe tải vài giây, sau đó duỗi tay ra hiệu một người tới.
Hàn Yên Yên quay đầu đánh giá những người vừa mới lên xe. Đây là những người tìm kiếm được chiêu mộ mà Tề Đồng Đồng đã nhắc tới, đa phần là người thường hoặc là dị năng giả yếu ớt. Nhưng những người này đều cầm vũ khí trong tay, không phải gậy gỗ thì là thanh sắt, trên eo còn giắt dao phay, không một ai khác biệt.
Hàn Yên Yên vô thức sờ con dao gọt trái cây trong túi. Cô chỉ có một con dao nho nhỏ thó được lúc ở chợ đêm. So sánh với người khác, rõ ràng đồ của cô quá nhỏ. Chờ tới địa điểm kia, phải nghĩ biện pháp tìm được một vũ khí thích hợp….
Vừa nghĩ như vậy, thân xe đột nhiên rung lên, một chàng trai trẻ cường tráng đạp một chân lên xe, lộ ra nửa người. Anh ta mặt giáp ngực, rõ ràng là người của chiến đội. Đôi mắt anh ta quét một vòng, nhìn thấy Hàn Yên Yên ngồi tít bên trong, ánh mắt ngay lập tức sáng rực: “Này! Cô! Đúng, cô đó mỹ nữ.”
Hàn Yên Yên cảnh giác nhìn anh ta. Cậu ta cười hì hì rút một cây mã tấu ra đưa cho Hàn Yên Yên: “Cho cô cái này.”
Quả thật là đưa than ngày tuyết đông.
Hàn Yên Yên biết bản thân sắp đi tới nơi nguy hiểm tới tính mạng, không chút do dự, cô đứng lên nhận thanh đao kia trước ánh mắt ghen tị của bao người. Cô nói cảm ơn với cậu ta, cậu trai nhe răng cười vui vẻ rồi nhảy xuống.
Hàn Yên Yên lại nhìn ra bên ngoài qua mấy cái lỗ rách nát, cô thấy cậu ta đang đi tới xe việt dã của Đinh Nghiêu, nói gì đó với người đang ngồi vị trí phó lái, sau đó rời đi. Đinh Nghiêu không lộ mặt, chỉ có một bàn tay giữ điếu thuốc còn lộ ra trên cửa sổ xe, ngón tay kia mảnh khảnh thon dài, khớp xương rõ ràng.
Hàn Yên Yên quay đầu đi, đầu ngón tay lướt trên lưỡi đao, khóe miệng hơi mỉm cười.
Ngước mắt lên liền nhận ra vài người trong xe đang nhìn cô chăm chú.
Trên xe này phần lớn là đàn ông, ngoại trừ Hàn Yên Yên thì chỉ có một người phụ nữ lực lưỡng. Mặt cô ta vàng như nến, nhìn kỹ mới phát hiện cô gái khiến cho người ta có cảm giác “lực lưỡng” này thực chất là vì khung xương lớn, chứ trên người cô ta không có bao nhiêu thịt, rất gầy.
So sánh với Hàn Yên Yên, trẻ trung xinh đẹp, làn da căng mịn như chảy ra nước, cực kỳ bắt mắt. Dù thế, những đội viên trong chiến đội ngoài lúc vừa lên xe có nhìn cô mấy cái, sau đó rất ăn ý không liếc mắt nhìn cô lần nào nữa. Còn những người này, dường như hoàn toàn không để ý tới mỹ mạo của cô.
Thực ra, hiện tại bọn họ không phải nhìn chằm chằm mặt của cô, mà là đang nhìn chăm chăm vào mã tấu cô đang cầm trên tay.
Vừa nhìn đã biết là hàng tốt.
Ngoài kia tang thi hoành hành, có đao tốt mới có hy vọng sống.
Những người này không hề để tâm đến mỹ mạo của Hàn Yên Yên, no ấm mới nghĩ tới dâm dục, họ là người đến cả muốn có đồ ăn còn phải đau khổ giãy dụa, trừ bỏ niềm khát khao được ăn no ra thì lấy đâu ra sức lực quan tâm những nhu cầu khác. Thứ bọn họ để ý nhất lúc này chính là hy vọng được sống lâu hơn một chút.
Người chiến đội đều đồng bộ mặc giáp ngực, vừa nhìn liền biết Hàn Yên Yên cũng là đội viên đội Tìm kiếm như bọn họ, thoạt nhìn cô không chỉ nhỏ nhắn mà còn nhu nhược. Có một số người mắt lộ ra hung quang, có người bắt đầu không chịu được ngo ngoe rục rịch.
Hàn Yên Yên dám đánh cược, nếu không phải trên xe vẫn còn vài đội viên chiến đội, chỉ sợ lúc này đã có người đứng dậy đoạt đao của cô.
Thế giới này hoàn toàn khác với thế giới cô từng sinh hoạt bao năm qua.
Lúc trước Hàn Yên Yên nghe nói chiến đội Lôi Đình sẽ cung cấp cho đội viên đội Tìm kiếm một bữa cơm. Mà cái gọi là “một bữa cơm” thực chất chỉ là một cái màn thầu.
Căn cứ nơi chiến đội Lôi Đình đóng quân, vườn hoa nguyên bản đã được thay thế bằng lúa mì, thủy cảnh suối phun trong hồ đã đầy ắp lúa nước. Những thu hoạch đó không phải tự nhiên mà có, tất cả đều nhờ dị năng giả hệ mộc xử lý. Hàn Yên Yên đã nghe Tề Đồng Đồng nhắc tới, mấy dị năng giả hệ mộc kia khá tuyệt vời, cả lúa gạo lẫn lúa mì đều có thể thu hoạch được mỗi tuần một lần. Vì vậy nhóm Tề Đồng Đồng thường ngày đều được ăn cơm và màn thầu, đối với các loại thực phẩm khác như khô bò hay bánh quy do đám đàn ông đưa cho, các cô gái đều giữ lại làm vật tư, coi là tiền mà sử dụng.
Phát mỗi người một cái màn thầu xong, đoàn xe lập tức xuất phát.
Hàn Yên Yên đã đói hết cả sáng, vừa có màn thầu trong tay lập tức cắn ngay một ngụm. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả mọi người không một ai ăn cả.
“Còn vài tiếng mới tới nơi, giữ lại chờ tới lúc đó hẵng ăn…” Ông chú hốc hác đối diện nhỏ giọng nói.
Hàn Yên Yên lúc này mới hiểu ra, cảm ơn ông, cắn thêm hai miếng lót bụng mới bỏ hơn một nửa phần màn thầu còn lại vào balo.
Đoàn xe ầm ầm ra khỏi cổng thành. Cổng thành hiện tại được xây dựng lúc mạt thế, cổng thành gốc chỉ có ý nghĩa du lịch, bây giờ ý nghĩa tồn tại của nó đã không còn thì cũng tự nhiên mà biến mất. Tới thời kỳ bùng nổ tang thi, người còn sống lùi vào cổ thành, dựa vào bức tường này mà sinh tồn, lần nữa dựng lại cổng lớn, cổ thành Nam Lăng từ đó chân chính lần nữa sinh ra.
Trong đầu Hàn Yên Yên tuy sở hữu thông tin chi tiết của thế giới này, nhưng chung quy chúng chỉ là những dòng chữ lạnh giá trong đầu, sao có thể sánh với khung cảnh chính mắt nhìn thấy được. Sau khi ra khỏi cổng thành, cô vẫn luôn nhìn ra ngoài thông qua mấy vết rách trên tấm vải thủng.
Bên ngoài tường thành vẫn nằm trong địa phận thị trấn Nam Lăng, trông hiện đại hơn rất nhiều so với nội thành cổ kính, nhà cao tầng cũng nhiều hơn rất nhiều. Nhưng lúc này, những tòa nhà đó đều đổ nát, vừa nhìn đã biết không có ai sống trong đó. Cửa hàng ven đường đều mở cửa toang hoác, nếu không cũng là cửa kính vỡ nát, vô tình nhìn thoáng vào bên trong thấy mọi thứ trống rỗng, dĩ nhiên vật tư trong đó đã bị càn quét từ sớm.
Trên đường đi đôi lúc sẽ gặp một hai người, đều là những người đi nhặt mót*. Cái gọi là đội Tìm kiếm, nói trắng ra cũng chỉ là kết bè kết đoàn đi nhặt mót mà thôi.
*Nhặt mót: nhặt nhạnh của để rơi hoặc sót lại, hôi của….
Nhưng Hàn Yên Yên vẫn chưa thấy tang thi.
Đi vào mạt thế, điều Hàn Yên Yên muốn được chiêm ngưỡng nhất là dị năng giả và tang thi.
Nói tới cũng khéo, lúc Hàn Yên Yên bị xe tải đâm ở thế giới kia, cô vốn muốn viết một quyển mạt thế tang thi. Vốn cô sống ở ngoại ô, ngày đó đi nội thành cố ý vào một quán VR*, xem phim VR về tang thi một lúc, chơi đánh VR tang thi một tí để tìm cảm xúc về câu chuyện mới của mình. Ai ngờ giữa đêm khuya, trên đường về, một tia sáng trắng từ trên trời giáng xuống, thế là cô tới nơi gọi là “Thế giới mau xuyên” quỷ quái này, trở thành “Hàn Yên Yên”.
*VR (Virtual Reality): Công nghệ thực tế ảo.
Dị năng giả cô đã thấy qua, giờ cô tò mò về tang thi nhiều lắm. Chỉ là đi từ cửa thành một quãng đường dài, ngoại trừ một ít người nhặt mót lang thang xung quanh thì không có một bóng dáng của tang thi. Tuy người còn sống chủ yếu sinh sống trong nội thành Nam Lăng, nhưng ở thị trấn Nam Lăng này, tang thi đã bị càn quét gần như không còn.
Cuối cùng, Hàn Yên Yên cũng làm như những người khác, nhắm mắt dưỡng thần. Sáng nay cô dậy quá sớm, chỉ chốc lát sau đã mơ màng ngủ.
Tỉnh lại đột ngột, cô nghe được một thanh âm khác thường. Trái tim vừa co lại, cả người lập tức tỉnh táo. Phương thức tỉnh táo này được gọi là “bừng tỉnh”, cả đầu óc lẫn trái tim đều khó chịu.
Hàn Yên Yên chịu đựng khó chịu, hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Người bên cạnh nhìn cô một cái, khó hiểu hỏi lại: “Hả?”
Hàn Yên Yên nói: “Cái gì đang kêu đấy?” Cô nghe được tiếng kêu rất kỳ quái, nghe giống người nhưng cũng chẳng giống người, cũng không giống tiếng động vật.
Người trên xe nhìn cô như kẻ ngu.
Hàn Yên Yên đột nhiên hiểu ra. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài. Một đàn tang thi thân thể hư thối, hành động loạng choạng đang đuổi theo đoàn xe. Hàn Yên Yên ngưng thở.
Cuối cùng cô đã gặp được tang thi chân chính! Thế giới này thật sự không phải là thế giới cô từng sống!
Đây là mạt thế tang thi, giống hệt tiểu thuyết.
Những con tang thi kia đều là tang thi bình thường, tốc độ chạy không khác con người lắm, thậm chí còn chậm chạp hơn, khẳng định không đuổi kịp đoàn xe. Đoàn xe căn bản không có ý dừng lại vì chúng nó, trên đường đi có đi ngang qua mấy chỗ nhìn giống như trị trấn, đoàn xe cũng không có ý dừng lại chiến đấu. Hai ba lần dừng xe đều vì để người ta giải quyết nhu cầu sinh lý, thuận tiện co giãn gân cốt.
Đội Tìm kiếm tuy cũng có một số phụ nữ, nhưng Hàn Yên Yên là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp duy nhất trong đó, sự tồn tại của cô đặc biệt chói mắt.
Cô nghe lời khuyên của người khác, không lấy màn thầu ăn ngay, trên đường chỉ khi đói tới không chịu nổi mới cắn hai ngụm. Ngay lúc này, khi vừa trở lại xe lập tức có mấy đội viên tới vài chiếc xe tải thét to: “Ai muốn ăn thì ăn đi, một giờ nữa sẽ tới Nghi Hải.”
Lập tức, Hàn Yên Yên lấy màn thầu chẳng còn một nửa ra, vừa ăn vừa nhìn bên ngoài xe. Vừa mới nuốt một miếng, một tang thi lập tức chạy ra khỏi lùm cây, nhào vào người ở gần nhất, đồng tử Hàn Yên Yên lập tức co lại.
Không ai thét lên, không ai khủng hoảng. Người bị tang thi vồ chật vật trốn tránh, chỉ hơi xấu hổ vì mất cảnh giác. Người bên cạnh đá một chân, gạt con tang thi ngã xuống đất, lập tức có người dùng côn sắt đập vào đầu nó, tang thi “chết” hoàn toàn.
Đội viên chiến đội còn chưa ra tay.
Mọi người tập mãi cũng thành thói quen.
Hàn Yên Yên cúi đầu tiếp tục ăn màn thầu lạnh. May mắn vừa rồi trong miệng cô có màn thầu, bằng không cô thực sự không thể kìm nén tiếng kêu của mình. Dù có xem qua bao nhiêu phim hay chơi VR, khi tang thi chân chính xuất hiện, nỗi sợ hãi cố hữu của con người vẫn chiếm lấy não cô.
Như vậy không được.
Chỉ còn vài phút là tới thời điểm xuất phát, Hàn Yên Yên nuốt miếng màn thầu cuối cùng. Bỗng cô nhảy xuống xe, rút mã tấu chém thẳng vào đầu tang thi đã chết.
Mọi người xung quanh khó hiểu nhìn cô. Tang thi kia đã chết hoàn toàn, chém nó thì có lợi ích gì?
Hàn Yên Yên không để ý tới ánh mắt của người khác, cô chịu đựng sự ghê tởm đang tràn trề trong dạ dày, chém đứt cổ con tang thi đã bị người ta đánh vỡ đầu, cuối cùng còn bồi mấy đao vào mấy phần khác của nó. Cô cọ sạch mấy thứ ghê tởm dính trên đao xuống bãi cỏ bên cạnh mới bò lại vào xe.
Đinh Nghiêu đang hút thuốc cùng đám đàn ông.
Có người mắng: “Con nhỏ đó bị điên à?”
Đinh Nghiêu ngồi cách đó không xa nghịch bật lửa, nghe vậy liền nhìn thoáng qua hướng đó: “Tìm cảm xúc.”
“A?”
Đinh Nghiêu không giải thích, thu bật lửa lại rồi đứng dậy: “Cả đội, xuất phát.”
Đoàn xe tiếp tục xuất phát. Lúc tới được Nghi Hải, trời đã đổ chiều.
Đoàn xe ầm vang tiến vào thị trấn Nghi Hải, tang thi đuổi theo đoàn xe từ khi ra khỏi khu vực thành Nam Lăng bắt đầu tập kết phía sau đoàn xe.
Hàn Yên Yên đã luyện tập với con tang thi trước đó, tìm được cảm xúc, cũng khắc phục được ghê tởm, có thể nói lực thích ứng của cô khá mạnh. Nhưng lúc này, nhìn một đội tang thi kết bè kết đội phía sau xe tải, chóp mũi như vương mùi hôi thối thì vẫn không chịu được sởn hết tóc gáy, hô hấp nặng nề hẳn.
Đoàn xe chạy một vòng, đi tới con đường cái không tính là thẳng tắp thì dừng lại. Hàn Yên Yên ngồi ở chiếc xe sau cùng, trơ mắt nhìn đàn tang thi dần tới gần. Cô chỉ cảm thấy trái tim đang nổi trống, miệng đắng lưỡi khô, tuyến thượng thận tràn một lượng lớn kích thích tố.
Cô nắm chặt mã tấu trong tay, lại phát hiện biểu hiện của bốn đội viên chiến đội trên xe, căn bản là thờ ơ không quan tâm. Mặt khác, đội viên đội Tìm kiếm tuy có chút lo lắng, nhưng không hề hoảng loạn. Chẳng lẽ có thứ gì đó cô không biết hay là có hậu chiêu gì đằng sau?
Vừa nghĩ như vậy, một hàng rào điện màu tím bỗng dưng xuất hiện giữa dàn xe và đàn tang thi, hàng rào phát ra tia lửa nổ bùm bùm đẩy tới đàn tang thi…
Hàn Yên Yên bàng hoàng nhớ ra rằng trong bộ phim “Resident Evil 1”, có một tấm lưới laser trong căn phòng bí mật có thể cắt người ra thành từng mảnh.
Hàn Yên Yên nhảy xuống xe tải. Đứng ở mui xe, cô đờ đẫn nhìn từng bộ phận tang thi rải rác khắp trăm mét trên đường cái, chóp mũi còn ngừi thấy mùi thịt nướng.
Những gì vừa chứng kiến khiến cô mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ còn lại hai chữ duy nhất hiện ra trong đầu -