Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 45: Thế giới hào môn (1)



Kiều Văn Hưng quyết định đi rút đơn kiện, nhưng em trai Bạch vẫn mặt mày xám xịt dọn đồ về nhà. Ba mẹ Bạch Nguyệt nổi điên rồi! Họ gọi điện cho Bạch Nguyệt, mắng cô tới máu chó phun đầu, sẵn tiện biểu đạt sự bất mãn cao độ của mình đối với Kiều Văn Hưng.

“Văn Hưng cũng thật là! Nó là anh rể, so đo với em vợ như thế làm gì, không phải chỉ là mấy cái máy tính thôi sao! Tới mức phải đâm đơn kiện đi báo công an sao?” Họ cực kỳ tức giận.

Chỉ cần Bạch Nguyệt có ý giải thích là do em trai không đúng liền sẽ bị họ mắng chửi thậm tệ. Cuối cùng, cô chỉ có thể ngậm nước mắt trầm mặc nghe ba mẹ chỉ trích qua điện thoại.

Sau cùng ba mẹ hỏi: “Vậy rốt cuộc hai đứa con định khi nào kết hôn?”

Bạch Nguyệt gạt nước mắt nói: “Anh ấy còn trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp mà, con cũng còn trẻ, hai đứa con….”

“Cái gì! Nó căn bản không muốn kết hôn với con rồi! Con nói với nó, con gái nhà chúng ta không phải là loại để người ta chơi xong rồi kéo quần vứt bỏ!”

Bạch Nguyệt lắp bắp giải thích, nhưng ba mẹ Bạch hoàn toàn không thông. Mẹ Bạch hận sắt không thành thép: “Con cũng ngốc quá rồi, sao lại để người ta ngủ với mình trước chứ! Nếu đã như vậy, con mau nghĩ cách để mang thai nhanh đi, có thai rồi để xem nó định kéo dài kiểu gì nữa!”

Ba mẹ Bạch lại tiếp tục truy vấn Bạch Nguyệt dò xét xem rốt cuộc Kiều Văn Hưng có bao nhiêu tiền. Thật ra họ không rõ ràng lắm về xuất thân của Kiều Văn Hưng, cái hiểu cái không về gia thế của anh. Trước kia ba Bạch bệnh nặng, trong nhà loạn thành một đoàn, lúc Kiều Văn Hưng ra tay tương trợ, bọn họ cũng chỉ nghe Bạch Nguyệt nói đó là đàn anh cùng trường của cô, quản lý một công ty, điều kiện gia đình rất tốt mà thôi.

Đối với ba mẹ, Bạch Nguyệt có sự dè dặt giấu giếm theo bản năng. Có lẽ chính bản thân cô cũng không ý thức được điều này.

Nhưng Bạch Nguyệt thực sự suy nghĩ đến việc kết hôn.

Lúc trước thân mật ngọt ngào, mỗi ngày của Bạch Nguyệt đều như sống trên mây. Kiều Văn Hưng tựa như hoàng tử bạch mã tỏa ánh hào quang cứu vớt cô bé lọ lem là cô. Bạch Nguyệt cho rằng, từ đây cô và anh sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Nhưng trải qua những vấn đề của ba mẹ và em trai, cô bắt đầu cảm giác hai chân đã trở lại mặt đất. Chung quy hiện thực không phải là giấc mơ, hiện thực khắc nghiệt hơn nhiều.

Bây giờ Kiều Văn Hưng rất giận Bạch Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh ấy đối xử với cô như vậy. Bạch Nguyệt lo sợ không yên, dường như có một vết nứt trong hạnh phúc của cô, tương lai bây giờ như một đám mây mù.

Cô gợi ý vấn đề này với Kiều Văn Hưng, anh nhíu mày: “Trong tình trạng này anh chẳng thể cho em được bất kỳ thứ gì, nói gì đến kết hôn.” Nói xong, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Bạch Nguyệt anh liền mềm lòng. Anh ôm cô vào lồng ngực, hôn môi dỗ dành: “Đừng gấp gáp, cứ từ từ, chờ đến khi ba mẹ anh chịu chấp nhận em…”

Nhưng ba mẹ họ Kiều sẽ chấp nhận cô sao? Nếu bọn họ mãi không chịu chấp nhận cô thì sao? Bạch Nguyệt mờ mịt.

Bạch Nguyệt suy nghĩ quá nhiều, buổi tối mất ngủ, sáng không dậy được. Kiều Văn Hưng gọi cô hai lần, cuối cùng anh bất lực nói: “Được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Rồi một mình lên công ty.

Nếu là lúc trước, Bạch Nguyệt sẽ hờn dỗi hai câu rồi an tâm ngủ tiếp. Nhưng lúc này, Bạch Nguyệt cảm thấy trong giọng nói của Kiều Văn Hưng có chút thất vọng và không vui. Sau khi Kiều Văn Hưng rời đi, cô không ngủ nổi nữa, đành bò dậy, tự mình bắt taxi đi đến công ty.

Tới công ty, Bạch Nguyệt đi vệ sinh trước khi vào văn phòng. Mới vừa ngồi vào phòng vệ sinh liền nghe có tiếng người bước vào, ngay sau đó, vài thanh âm quen thuộc vang lên.

“Cô chủ hôm nay lại không tới à?”

“Chủ tịch Kiều nói thân thể cô ấy không thoải mái.”

“Úi dào, cái gì mà không thoải mái, chắc là ngủ cùng chồng không thoải mái rồi.”

“Cũng tại người ta tốt số quá mà.”

“Nhưng mà có chút khó nói, dù lúc nhắc tới cô ấy chúng ta đều gọi là cô chủ, nhưng mà thực ra cô ấy còn chưa chính thức là vợ ông chủ đâu. Hơn nữa tôi còn nhìn ra, thái độ của chủ tịch Kiều đối với cô ấy bây giờ, thua xa hồi công ty mới thành lập đó.”

“Thật á? Tôi mới tới không biết rõ, cô nói tôi nghe với.”

“Chủ tịch hồi đó thực sự là chăm bẵm cô ta, thương yêu mọi lúc, khắp nơi che chở, quan tâm tới từng chi tiết nhỏ. Giờ cô xem cũng biết rồi đấy, tất cả chỉ còn là chuyện xưa.”

“Thì thế, không phải tình yêu nào cũng vậy sao? Mới mẻ đã qua, nồng nàn cũng hết, nếu nhanh chóng kết hôn thì ổn rồi, còn nếu không kết hôn thì… thời điểm tình cảm mãnh liệt nhất còn không muốn cưới, khi hết rồi thì dựa vào cái gì mà tin người ta sẽ cưới mình đây? Tôi thấy xuất thân của chủ tịch Kiều có vẻ rất tốt, chỉ nhìn thôi cũng thấy phong thái khác biệt. Còn cô vợ của ông chủ chúng ta thì… cảm thấy chẳng có gì khác biệt cả.”

“Đúng vậy, cả ngày ngồi ở trong phòng, lúc thì pha cà phê, lúc đi pha trà hoa, còn cảm thấy bản thân có tình thú đặc biệt. Nhưng ngay cả việc chủ tịch Kiều không thích uống mấy thứ đó chính cô ta còn chẳng nhìn ra nữa.”

“Đúng vậy đó, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra chủ tịch Kiều là người rất sành cà phê, mấy nhãn hàng cô ta dùng toàn là loại thông thường, chủ tịch uống lúc nào cũng nhíu mày chịu đựng.”

“Người như cô ta a, sống sao mà mơ hồ quá… Giờ còn chưa nhìn ra được công ty khó khăn như thế nào sao, hỗ trợ tài chính sau lưng chủ tịch Kiều đã bị chặt đứt, hiện tại phải chạy đôn chạy đáo đi quay vòng vốn. Cô ta thì hay rồi, thuê nhà cho em trai còn lấy tiền công ty ra trả. Ngay cả công việc cũng chẳng làm được gì cho ra hồn. Chủ tịch Kiều kêu cô ta làm số liệu, còn màu mè đi làm cái bảng biểu gì gì đó. Vẻ mặt của chủ tịch lúc đó a, thật sự rất nhẫn nhịn chịu đựng, phải nuốt hết tất cả những lời khó nghe vào người…”

Hai nữ đồng nghiệp vừa nói vừa rời đi.

Bạch Nguyệt ngồi trên bồn cầu, sắc mặt tái nhợt.

Có lẽ Kiều Văn Hưng sẽ không chú ý những cảm xúc nhỏ nhặt có chút buồn xuân nhớ thu của Bạch Nguyệt, nhưng anh sẽ không thể không chú ý đến sự biến hóa của Bạch Nguyệt. Từ một bộ dáng mảnh mai lười nhác, cô biến thành người quan tâm tới công việc của công ty. Cô cũng không còn làm những thứ tình thú nho nhỏ khiến Kiều Văn Hưng vừa đau đầu lại không thể từ chối, bây giờ Bạch Nguyệt đã thành thật nghiêm túc làm công việc của mình.

Kiều Văn Hưng cảm thấy rất vui.

Một mình chiến đấu hăng hái tới mấy cũng có lúc mệt mỏi. Mà người còn lại thì nằm một bên, ngồi mát ăn bát vàng, càng khiến bản thân thêm mỏi mệt. Thật ra, anh cũng chẳng trông cậy cô có thể tạo ra thành tích gì, nhưng trong nội tâm anh thực sự hy vọng ít nhất cô có thể thấy rõ tình trạng gấp gáp trước mắt, đừng mỗi ngày lượn qua lượn lại với bộ dạng vô ưu vô lo nữa.

Sau khi Bạch Nguyệt nghiêm túc mới nhận rõ sự chênh lệch giữa mình với người khác.

Thật ra cô không phải là một cô gái lười biếng. Từ nhỏ ba mẹ đã dặn cô “hảo nữ không mặc giá thời y”, luôn nói cô là chị cả, phải tự lực cánh sinh, phải chiếu cố cho em trai. Từ nhỏ cô luôn cần mẫn, thậm chí khi lên đại học, tiền sinh hoạt hằng ngày của cô đều do bản thân vừa học vừa làm kiếm được.

Nhưng vừa tốt nghiệp xong cô đã bị Kiều Văn Hưng kéo tới bên người. Mỗi ngày Bạch Nguyệt sống trong hạnh phúc ngọt ngào, được yêu được sủng, muốn mua liền mua, bên người luôn có các cô gái khen ngợi nịnh nọt. Bất tri bất giác, cô đã mất đi sự cần mẫn và năng lực chịu khổ trước kia của mình. Lúc nào cũng cảm thấy có việc gì Kiều Văn Hưng sẽ lo, trời có sập cũng có Kiều Văn Hưng gánh.

Nhưng mà, hóa ra bạch mã hoàng tử của cô cũng là người thường, cũng có lúc mệt mỏi, có lúc phiền chán.