Ta kiên trì chờ đợi, tới lúc ta nhìn thấy sự lạnh lẽo quen thuộc trong đôi mắt phượng ấy, mới có thể thở phào một hơi.
Đây mới là Ngụy Triều chân chính.
Nhìn thấy ta, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, không chút biến sắc đánh giá xung quanh.
Một lát sau, trên mặt hắn có chút tức giận, giơ tay nắm cổ ta, lạnh lùng nói:
"Sao bổn thái tử lại ở đây?"
Ta bị hắn nhấc khỏi ghế, bàn tay của hắn rất lớn, gắt gao kẹp lấy cổ ta, năm ngón tay dần siết chặt, dường như muốn lập tức bóp ch.ế.t ta.
Ta không giãy dụa, vì giãy dụa sẽ chỉ bị đánh nhiều hơn.
Có một lần ta không cẩn thận dùng móng tay xoẹt qua mu bàn tay hắn, hắn lập tức ra lệnh ta....., nếu không phải hoàng hậu sợ lớn chuyện, sai người đem thuốc mỡ tới cho ta, chắc hai tay ta đã tàn phế rồi.
Ta bị ép nhìn thẳng hắn, đáy mắt Ngụy Triều đầy sự căm ghét, khinh bỉ ta, ta đều biết rõ.
Hắn sinh ra đã là quý tộc trên trời, sao lại lấy lòng hoàng muội hắn căm ghét được chứ?
Ta không nhịn được cười.
Ngụy Triều nhếch khóe môi, đáy mắt lạnh lùng, ném ta xuống đất. Hắn nhấc chân đạp lên bụng ta, dùng sức đạp: " Ngươi cười cái gì?"
Ngụy Triều càng lúc càng dùng lực đạp ta: " Chắc trí nhớ ngươi không tốt lắm, quên mất hai chữ "kính sợ" rồi. Ngụy Tử Quân, mẫu thân ngươi là tỳ nữ của mẫu thân ta, ngươi cũng là tỳ nữ của ta. Có muốn ta dạy dỗ ngươi lại từ đầu, để ngươi biết phải lấy lòng hoàng huynh thế nào không?"
Ta đau tới mức mồ hôi ướt sũng người, thở gấp nắm lấy mắt cá chân hắn, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: " Hoàng huynh, được rồi.... Nửa đêm hoàng huynh đột nhập vào phòng muội. Thái tử điện hạ, ngài không nhìn rõ sao..."
Ta cười, ra hiệu hắn quay đầu nhìn hai tỳ nữ té xỉu ngoài cửa phòng.
" Trước đêm đại hôn của hoàng muội, thái tử điện hạ tới đánh ngất tỳ nữ, vụng trộm tìm hoàng muội--- Nếu hôm nay muội bị thương dù chỉ một cọng tóc, ngày mai chuyện xấu này sẽ lan truyền khắp cung."
Ngụy Triều không có ký ức lúc bị bám thân nên chột dạ, nhiều hơn là cảm giác bị xúc phạm: " Ngươi dám!"
Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn buông lỏng chân.
" Đại hôn?" Nam nhân lạnh lùng nhếch khóe môi.
" Tên mù nào dám lấy ngươi?"
Ta cười cười đáp lễ, đây là lần duy nhất ta dám nhìn thẳng hắn trong 17 năm qua: " Không cần điện hạ quan tâm."
Ngụy Triều phất tay áo rời đi, chỉ để lại cho ta một bóng lưng nổi giận đùng đùng.
Tasờ ngực bội trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Sắp tới thái tử điện hạ sẽ vì đau đầu, luống cuống tay chân vì sự khác biệt trong ký ức và thực tế.
Vậy thì hắn cũng sẽ không biết, vốn dĩ hắn có một miếng ngọc bội có thể hiệu lệnh một nghìn cấm vệ quân.
Nghĩ vậy, đột nhiên Ta hơi cảm kích mấy người tới công lược.
Bởi vì có bọn họ, ta mới có thể xác định được mình đang đi trên con đường đúng đắn.
Trong tương lai.
Ta, muốn, làm, hoàng, đế.
5.
Ngày đại hôn của ta, trong cung không có bao nhiêu màu đỏ.
Vì phò mã Phó Thần tàn phế nên không thể đón dâu, nên cung nhân khiêng kiệu nhỏ đưa ta xuất cung từ cửa hông.
Cảnh tượng này không giống kén rể cho con gái, mà giống cưới vợ bé hơn.
Cũng có thể là vì hoàng hậu nương nương muốn mượn việc này để châm chọc ta, nói ta là loại không ra gì.
Hai tỳ nữ của ta mặt đầy ưu lo, sợ phủ công chúa vừa xây xong quá cẩu thả, Phó gia sẽ xem thường ta.
Ngược lại, tâm trạng ta lại khá tốt, dù ta mặc áo cưới, cũng không có chút căng thẳng nào.
Đại khái là bởi vì ta biết, người ta gả cũng không chắc là Phó Thần thật sự, đó có thể là người công lược thứ 108.
Ta tổng kết kinh nghiệm nhiều năm, cũng thăm dò kha khá được quy luật xuất hiện của người công lược.
Nếu bám vào người có quyền cao chức trọng, thời gian công lược sẽ càng ngắn. Với lại, điểm hảo cảm của ta không phải chỉ dựa vào tình yêu hay chuyện đó. Quyền thế, danh lợi, thậm chí là sắc đẹp, chỉ cần là thứ có thể khiến ta động tâm, đều sẽ hỗ trợ gia tăng điểm hảo cảm.
Bởi vậy, ta mới có thể đùa bỡn người hướng dẫn trong lòng bàn tay, ép khô chút giá trị cuối cùng của bọn họ, sau đó cho bọn họ một đòn chí mạng.
Cũng nhờ có bọn họ, ta mới có những trí tuệ vốn không thuộc về thế giới này, từng bước từng bước trưởng thành tới ngày nay.
Trong cung có rất nhiều loại người, dù ta có muôn vàn thủ đoạn cũng chỉ giấu dốt được mà thôi.
Có thể gả đi, rời khỏi cung, chẳng khác nào con chim tự do trên bầu trời. Xà phòng, kính, thậm chí lựu đạn, cách luyện kim trong suy nghĩ của người công lược đều sẽ trợ giúp ta trên con đường đăng cơ. Chúng đều sẽ trở thành tiền bạc, lương thực của ta.
Thậm chí ta còn đang suy nghĩ ---
Gía như người hướng dẫn lần này là người am hiểu cách cai quản quốc gia thì tốt.
Đúng lúc ta cần học cách cai quản quốc gia.
Ta mang theo chút chờ mong bí ẩn này tới gặp phò mã của ta, Phó Thần.
Dù cho hắn mặc hỉ phục, cũng vẫn lộ ra dáng vẻ suy nhược, chẳng tồn tại bao lâu trên người hắn.
Có thể vì không muốn đối mặt với sự chế nhạo và đồng tình của khách mời, giờ hắn đã nằm trên giường cưới của chúng ta, vẻ mặt ghen ghét, cầm đậu phộng, táo đỏ trên giường lên ngắm nghía. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dùng sức, vỏ đậu phộng vỡ làm đôi, lạch cạnh rơi xuống đất.
Nghe thấy động tĩnh của ta, Phó Thần nghiêng đầu nhìn ta, lộ ra dung mạo làm rung động lòng người.
Tóc đen như gỗ mun, lông mày lá liễu, môi tựa anh đào, u buồn yếu đuối, khiến người thương tiếc.
Nhưng hắn vừa mở miệng đã phá hủy cảnh đẹp này.
Phó Thần xòe tay ra, lòng bàn tay toàn nhân đậu phộng.
"Công chúa điện hạ ăn không?"
Ta đã đói bụng cả ngày, thấy thế thì không chút khách khí nhận lấy, bỏ vào miệng.
Phó Thần bật cười, đôi mắt hẹp, dài nghiêng sang nhìn ta. Cứ như là thấy chuyện thú vị không bằng.
"Điện hạ cứ như không chờ được nữa, thực sự khiến Phó mỗ mở cờ trong bụng."
Hắn chậm rãi nói: "Hóa ra điện hạ cũng muốn cùng Phó mỗ sớm sinh quý tử. Đêm xuân ngắn ngủi, Phó mỗ không dám phụ sự ưu ái của công chúa. Chỉ là thân ta tàn phế bất tiện, điện hạ xin cứ tự nhiên."
Lời giải thích này không chỉ sỉ nhục ta, còn hạ thấp giá trị của chính hắn.
Ta chau mày, thực sự không tin nổi Phó tiểu tướng quân chiến công hiển hách lại là người thiếu tự trọng, vô liêm sỉ tới vậy.
- -- Quan trọng hơn là.
Ta không nghe được suy nghĩ của hắn.
6.
Chẳng lẽ hắn không phải người công lược?
Nghĩ tới đây, ta không kiễn nhẫn với hắn nữa.
Một người sớm muộn cũng ch.ế.t, không thể trở thành một phò mã giúp đỡ ta, sẽ trở thành phiền toái của ta.
Ngoài phòng cực kỳ huyên náo, hình như khách mời ồn ào muốn nháo động phòng, muốn xung hỉ cho Phó Thần, loại bỏ bệnh khí.
Một vị tướng quân thất thế, một công chúa không được sủng ái, đương nhiên sẽ không ai kiêng kỵ đúng mực.
Tỳ nữ ngăn cản, bọn họ ngược lại còn nở nụ cười: "Nghe thái tử điện hạ nói, Vinh An công chúa rất có lễ nghi? Cho chúng ta mở mang tầm mắt đi."
Rất có lễ nghi, không phải vô liêm sỉ?
Ngụy Triều sợ ta truyền đi việc ngày đó, lập tức đi trước một bước, chụp mũ lên đầu ta. Lại còn cố ý ra hiệu bọn họ rêu rao trước phòng cưới ta.
Như vậy, sau này dù ta có lấy ra chứng cứ Ngụy Triều ép buộc ta, cũng sẽ bị xuyên tạc thành ta có ý câu dẫn hắn.
Tâm tư của Ngụy Triều quá độc.
Nếu ta thực sự bị nuôi thành một vị công chúa nhát gan, hay khiếp sợ. Chắc ta sớm đã tình cảnh này dọa tới mức hoảng sợ không chịu được dù chỉ một ngày, cả đời cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Nghiêm trọng hơn chút, chắc ta sẽ trực tiếp đập đầu vào cột tự s.á.t, lấy mạng chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng ta không phải.
Ta sớm đã lựa chọn con đường khổ nhất.
Sau này, ta sẽ nghe được những lời khó nghe hơn gấp trăm lần. Nếu có chút lời đồn chuyện nhảm như vậy cũng không chịu được, sau này sao ta có thể tranh thiên hạ với bọn họ?
Vậy nên ta không chút phản ứng, tự mình tháo mũ, cởi áo, thổi nến, chỉ mặc áo trắng đứng bên giường, quét toàn bộ đống quế viên táo đỏ xuống đất.
Bên trong căn phòng tối mịt, đôi mắt Phó Thần sáng rực.
Hắn chậm rãi nói: "Công chúa cũng biết, Phó mỗ có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối."
Ta đưa tay nắm lấy đệm giường dưới thân hắn, dùng sức hất lên, cuộn một cái, cuộn Phó Thần thành cái nem rán, đẩy ra rìa giường.
"Vậy thì sao?"
Ta bình tĩnh nằm bên rìa còn lại, nhắm mắt: "Ngủ thôi phò mã."
Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng hít thở ngày một nặng nề của Phó Thần.
Có lẽ là hắn cảm thấy khuất nhục, bất lực, nhưng ai bảo áo ngoài quá nặng, cuối cùng hắn chỉ có thể khàn giọng: " Vâng, công chúa."
7.
Hôm sau ta tỉnh lại, ta cùng Phó Thần mặt đối mặt.
Khuôn mặt đẹp ngất ngây ấy cách ta khoảng một bàn tay, dù ai đi nữa, tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt này, tâm tình đều sẽ rất tốt.
Bởi vậy, ta đè nén sự bực bội trong lòng, giữ ngón tay đang mân mê tóc ta: "Buông ra."
Phó Thần mỉm cười: "Công chúa là vợ Phó mỗ, ta ân ái với thê tử của mình, chẳng nhẽ cũng không được sao?"
( Cụm này có nghĩa là người đi lính lâu năm, có phẩm chất tồi tệ, hay làm điều càn rỡ.)
Ta lạnh lùng nói: "Phó Thần, ngươi và ta không phải phu thê, mà là quân thần."
Ngón tay hắn hơi ngừng lại, vẻ mặt khó lường, giọng điệu ảm đạm: "...Công chúa không giống những gì thần nghĩ."
Ta rút sợi tóc của mình về, cúi mắt nhìn hắn.
Ta nghĩ thầm, ngươi cũng vậy.
Tuy rằng ta bị vây trong cung, nhưng ta cũng đã dựa vào bản lĩnh nghe được tiếng lòng của người công lược, im hơi lặng tiếng moi móc ra rất nhiều tin tình báo về tương lai.
Trong số đó, có một người công lược từng tức giận, bất bình oán giận hệ thống, nói nếu không phải Ngụy đế tuổi già nổi ý làm trung ương tập quyền*, để thân tín của mình hại ch.ế.t tướng quân Phiêu Kị, giai đoạn sau của Đại Ngụy sao có thể có chiến tranh dồn dập, để một người đàn bà như Ngụy Tử Quân chui vào chỗ trống chứ?
Tướng quân Phiêu Kị trong miệng hắn là Phó Thần nhỉ?
Lúc ta biết phụ hoàng chọn Phó Thần làm phò mã, ta đã nghĩ tới câu nói của người công lược nọ, sau đó lén lút điều tra.
Cuối cùng ta kết luận được hai điều:
1. Việc Phó Thần tàn phế có ẩn tình.
2. Phó Thần là một vị tướng quân anh minh, không thiên vị, cực kỳ được lòng bách tính.
Một người thông minh như hắn, sao có thể vì không chịu được việc tàn tật mà thay đổi tính tình, trở thành người ngả ngớn, chỉ biết trêu đùa người khác.
Ta nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của hắn, hỏi hắn: "Ngươi ghét ta không?"
Phó Thần mỉm cười nhìn ta: "Điện hạ, người nói gì vậy? Một người tàn phế như thần lại được lấy công chúa, thần vui còn chưa hết."
Ta gật đầu kết luận: "Cho nên --- Ngươi cố ý."
"Ngươi cố ý khiến ta ghét ngươi."
Nụ cười trên mặt Phó Thần cứng lại.
8.
Ta gọi người vào hầu hạ, mama cầm lấy tấm khăn tay màu trắng trên giường, khó xử nói: "Cái này..."
Ta liếc thấy Phó Thần khẽ mím môi, không rõ biểu cảm trên mặt.
"Không cần ngạc nhiên."
Ta cầm dao găm đi tới cạnh giường, cắt một nhát ở đầu ngón tay Phó Thần, nhỏ mấy giọt máu lên trên, sau đó phất tay với mama: "Cầm đi báo cáo kết quả đi."
Mama thức thời lui ra.
Phó thần nén giận: "Ngươi không cần như vậy. Cả thiên hạ đều biết ta là phế nhân, sao ngươi phải phá hủy sự trong sạch của bản thân?"
"Ngươi tưởng ta vì ngươi?"
Ta không biết nên khóc hay cười.
Động tác này chỉ vì muốn tạm thời an ủi phụ hoàng tốt và hoàng huynh tốt của ta mà thôi. Dù sau này Phó Thần ch.ế.t rồi, ta cũng sẽ không ở góa vì hắn.
Ta là một công chúa, dù ta không quyền không thế, nhưng ta có tướng mạo, có tài sản.
Dù ta không tìm được một thanh niên tuấn kiệt, tiền đồ sáng lạn, ít nhất cũng sẽ tìm được một thanh niên dung mạo chỉnh tề, thức thời, biết nghe lời để hầu hạ ta.
Chưa kể, nam nhân đều có tam thê tứ thiếp mấy ngàn năm qua, một công chúa như ta, hưởng thụ chút thì sao?
Thuần khiết? Chẳng qua là thứ nam nhân muốn dùng để khống chế nữ nhân mà thôi.
"Sự trong sạch của ta sẽ không bị phá hủy bởi một tấm khăn."
Lời này của ta chắc chắn đã kinh hãi thế tục, đồng tử Phó Thần thu nhỏ lại.
"Công chúa không giống những gì thần nghĩ."
Một lát sau, hắn trịnh trọng nói.
Ta không trả lời, mở cửa phòng.
Người công lược thứ 108 chậm chạp mãi vẫn không xuất hiện, việc này khiến đáy lòng ta có chút sốt sắng.
Hệ thống không tiếc đưa tới rất nhiều người " xuyên không" vì muốn đầu độc ta, khiến ta sa vào tình yêu, ngăn ta thượng vị. Hiện tại lại không có chút động tĩnh nào.
Chuyện khác thường chắc chắn có quỷ. Vậy nên ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, tích lũy tài sản.
Chỉ là chuyện làm ăn khó hơn những gì ta nghĩ.
Một vài thương gia thấy ta là nữ tử. Hoặc là xem thường ta, nói muốn cùng nam nhân nhà ta trò chuyện, bàn bạc. Hoặc là nhân cơ hội ép giá ta. Hoặc là cố tình lừa gạt ta.
Thậm chí còn có người không biết xấu hổ, động tay động chân với ta, hứa sẽ cho ta mười dặm hồng trang, yêu cầu ta ngoan ngoãn dâng mình lên.
Ta chỉ có một mình, khiến bọn họ nghĩ ra hàng trăm biện pháp ăn ta.
Vì che dấu tai mắt, ta cũng không thể lộ ra thân phận công chúa. Giữa trưa ta tay không trở về, tới tỳ nữ cũng hơi nản lòng rồi.
Trong suy nghĩ người công lược, trong tương lai ta sử dụng thủ đoạn đẫm máu. Lúc ta tại vị, thịnh hành việc nữ giới được đi học, tỉ lệ nam nữ trên chốn quan trường gần như ngang nhau. Sau khi ta ch.ế.t, chế độ nữ đế cũng duy trì lâu dài, mãi tới khi cháu cố ta băng huyết trong lúc sinh, nam hậu thừa cơ thượng vị mới hoàn toàn chấm dứt.
Cảnh tượng ta mơ ước là vậy. Nhưng trong thực tế, ngay cả chuyện làm ăn nho nhỏ ta cũng đàm luận không xong.
Dù ta biết việc này ta phải tự mình thực hiện, trong lòng cũng sẽ có cảm giác chênh lệch.
Tâm tư đờ đãn,ta đẩy cửa ra, một nhóm người tụ tập ở cửa hàng dưới lầu, bọn họ đang nhao nhao la hết cái gì đó.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt ta.