Hàng ngàn người từ trong rừng lao ra, hai phe chiến đấu với nhau.
Ta vốn định ôm eo chạy thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, ôm vào lòng.
Gió nổi lên, long bào rực rỡ uốn lượn quanh góc váy ta, như một đám mây cuồn cuộn.
Trên tế đàn, Ngụy Triều vòng tay ôm cổ ta, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ ta, giống như tình nhân mà thủ thỉ:
"Cùng xem kịch với ta."
Ta cười lạnh, thoải mái ngả người ra sau: "Xem ngươi chết thế nào sao?"
Ngụy Triều siết chặt cánh tay hắn: "Ngươi vậy mà tin tên què đó."
Ta ho khan hai tiếng, dưới lưng bị mũi dao áp vào, ta không dám nhúc nhích.
Ngụy Triều khẽ cười: “Nếu như ta chết, hoàng muội chắc chắn sẽ không muốn sống một mình.”
Nói nhăng nói cuội.
Ta còn chẳng thèm cười nhạo hắn. Phó Thần uy hiếp đến, Ngụy Triều cũng chuẩn bị kỹ càng, hai bên ngang tài ngang sức.
Tuy nhiên, từng giây từng phút trôi qua, cấm vệ quân từng đoàn kéo đến đông đảo, phe của Phó Thần hình như đã bị đánh bại.
Vào thời khắc sinh tử, Phó Thần giơ một mặt dây chuyền bằng ngọc bích lên.
"Đây là ngọc bội tiên hoàng ban tặng!"
Hắn nhìn ta một cái đầy thâm thuý, rồi cất giọng mạnh mẽ: "Toàn bộ cấm binh, nghe lệnh ta!"
Đột nhiên, tình thế đảo ngược.
Ngụy Triều cả kinh: "Không thể nào! Phụ hoàng sao có thể để hắn truyền lệnh điều cấm quân!"
Ta nhân cơ hội thoát ra, cầm kiếm trong tay đâm vào bụng hắn.
Bọt máu tràn ra từ miệng Ngụy Triều, dao găm rơi xuống đất, hắn nhìn ta bằng vẻ mặt không tin được.
Đôi mắt trông giống ta lúc này phản chiếu khuôn mặt tươi cười của ta.
"Ngụy Tử Quân, ngươi..."
"Ngươi đã thua."
“—Hoàng huynh.”
Sau đó, hắn ngã xuống.
30.
Phó Thần tắm máu hoàng thành, đàn áp các đại thần bằng những thủ đoạn cứng rắn. Đến khi quân tiếp viện gấp rút đánh đến, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thoả.
Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau khi Đại Ngụy đổi chủ, Phó Thần cũng thất thủ.
Thường nói bệnh tới như núi đổ, bệnh của hắn còn nặng hơn, gần như ngày nào máu cũng chảy.
Lúc nào ta cũng bảo vệ hắn, nhưng hắn hầu như lúc nào cũng ngủ,lại không có chuẩn bị trước nên việc bị lợi dụng là điều không thể tránh khỏi.
Một số quan viên tiền triều nhân cơ hội này nhờ ta giúp Ngụy Triều, dù sao chúng ta cũng là ruột thịt một nhà mà phải không?
Ta mỉm cười nói được, ngày hôm sau ta đến nhà lao và triệu kiến phế thái tử phi Vương Liên.
Nàng ta ôm bụng bầu đã lớn quỳ xuống, nói rằng sẽ đổi mạng sống của hoàng tử trong bụng để thế cho mạng của Nguỵ Triều, nàng ta nói rằng mình đang mang thai.
Chàng ấy là thái tử chính thống, là hậu duệ của rồng, dù có bị nhốt trong ngục, chàng ấy vẫn có thể ngập tràn lòng tin.
"Ngụy Tử Quân, điện hạ thật sự đối tốt với ngươi! Nếu như ngươi cứu hắn, ta nguyện ý từ bỏ Phi vị*! Ngươi đã hài lòng chưa!"
(*: Ở đây là vị trí thái tử phi, sau sẽ là Hoàng hậu)
Ta gần như nghi ngờ đôi tai của mình.
"Ai? Phi vị? Ta?"
Nàng ta ghen tức nói: "Đừng giả vờ không biết!
Nếu chàng ấy đã không thích cô, tại sao trong ngăn kéo trong thư phòng chàng lại có hình của cô?"
Ta nghiêm cẩn suy nghĩ: "Có lẽ hắn muốn dùng chúng để nguyền rủa ta"
Hắn ta hoàn toàn có thể làm những việc này.
Vương Liên sửng sốt: "Ngươi... Ngươi thật là dầu muối không ăn..."
(Dầu muối không ăn: người dụ dỗ hay đe doạ đều không thành công)
“Nhưng ta thực sự không thể làm nô tỳ nữa.” Ta thì thầm vài lời vào tai Vương Liên trước khi nét mặt nàng ta trở nên vặn vẹo.
Sắc mặt Vương Liên kinh hãi như nhìn thấy ma.
Ta mỉm cười nhìn vẻ đấu tranh thoáng qua trên khuôn mặt nàng ta, cuối cùng, nàng ta nặng nề cúi đầu trước ta.
"Vương Liên... bái kiến bệ hạ!"
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Ta hài lòng nói.
Nói cho cùng, trên đời làm sao có nhiều tình yêu cuồng si* như vậy, sẽ giống như nam nhân là ung thư, nữ nhân đụng vào là mang bệnh.
(*Nguyên văn là 恋爱脑 [liàn ài nǎo]: từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu.)
Ngu xuẩn, không phân biệt tư lợi, hết lòng tận tụy.
Là con người, ta vẫn là yêu bản thân mình nhất.
Ngày hôm sau, trước khi lão đại thần sai người đến cướp ngục, hai mẹ con Ngụy Triều và Từ
Hoàng hậu đã nuốt vàng tự sát trong ngục.
Khi biết tin, bọn hắn oà khóc: "Trời diệt Đại Ngụy rồi!"
Ta cười ngắt lời bọn hắn: “Mọi người nói sai rồi.”
Sau đó ta quay đầu ngón tay chỉ vào chính mình:
"Có Bản Cung ở đây, huyết thống Đại Ngụy liền
không đoạn."
31.
Muốn mở cửa sổ, trước tiên phải phá tường.
Những người công lược trước đã dạy ta điều đó.
Chèo thuyền xuôi dòng vẫn hơn dựa vào sức mạnh.
Một vài quan chức tiền triều thảo luận một lúc lâu rồi miễn cưỡng thừa nhận danh tính "chính thống" của ta.
Ta vờ như không biết bọn hắn muốn dựa vào ta để giết Phó Thần. Sau đó, ta nghiêm túc chấn chỉnh suy nghĩ của bọn hắn.
Tấu chương đều dâng lên cho ta, ta từng bước gánh vác trọng trách trị quốc.
Đồng thời, trước mặt thuộc hạ của Phó Trần, ta sẽ bày ra dáng vẻ phu thê tình thâm, để bọn hắn tin ta đứng về phía Phó Thần.
Có như vậy sẽ làm việc chăm chỉ hơn cho ta.
Ngay khi mọi thứ đang đi đúng hướng, Phó Thần tỉnh dậy.
Hắn nôn ra rất nhiều máu, nhưng bây giờ hắn trông như một người bình thường, hắn đã lấy lại ý thức, cười hỏi ta, tờ hưu thư đã không còn.
Ta có muốn thành hôn với hắn một lần nữa không?
"Không cần xa hoa, cũng không cần mời người chứng kiến, chỉ hai chúng ta thôi."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi: “Điện hạ nguyện ý sao?”
"Ta có."
Đối diện trước lợi ích, loại tình cảm và ái tình nào cũng vô dụng.
Hai chúng ta không ai là kẻ ngốc.
Hôn lễ được tổ chức kín đáo, Phó Thần không biết lấy ở đâu ra hai bộ đồ cưới, đường may tinh xảo, kích thước lại rất vừa vặn.
Hắn nhất định muốn làm đúng nghi thức nên ta đành trùm đầu ngồi trên giường đợi hắn vào.
Nhưng đợi hoài mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên, một tiếng nói chấn động vang lên bên ngoài cửa phòng ——
| Ta là Thiên Cơ. Gần đây ta đã tính ra một quẻ mệnh phát hiện ra có phượng hoàng giả xâm nhập vào thế giới này, ý định xáo trộn cơ mật Thiên giới, gây hại cho Triều đình. Phó Thần, ngươi là người làm chủ vận mệnh, ngươi có trọng trách giải cứu thế giới. Ta có thể giúp ngươi thiết lập mọi thứ về đúng trật tự. |
Ta bỗng thấy khó thở, kinh hoàng đứng bật dậy!
Đó là "hệ thống"!
Ta vẫn không nghe được suy nghĩ của Phó Thần, nhưng vẫn nghe giọng nói thần tiên đó nghiêm túc và chu đáo, như thể đang trả lời câu hỏi của hắn.
| Phải, Ngụy Tử Quân là phượng hoàng giả. Nàng ta lên ngôi bằng thủ đoạn vô liêm sỉ, kiêu ngạo để Đại Nguỵ đi tranh giành khắp nơi.|
| Kể từ đó, người dân sống trong cảnh khốn cùng, không có hòa bình trong suốt một trăm năm. |
| Trước ngươi, vô số công lược giả tài năng cùng lý tưởng cao cả đã thất bại, ngươi là cơ hội cuối cùng của ta! |
| Chúng ta không thể can thiệp vào thế giới loài người, nhưng nếu ngươi ký giao kết và khiến Nguỵ Tử Quân yêu ngươi, nàng ta sẽ tình nguyện thoái vị.|
| Sau đó, thời gian và không gian có thể đảo ngược và địa ngục trần gian hàng thế kỷ này sẽ được thay đổi. |
| Nguỵ Tử Quân đã cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào ngươi.Rốt cuộc ngươi còn đợi gì?|
| Phó Thần, đừng đắm chìm trong tình yêu của ngươi! |
Thật lâu sau đó, ta không còn nghe thấy bất kỳ giọng nói nào, chỉ có một suy nghĩ trong đầu ta:
Phó Thần ngay từ đầu đã không phải là công lược giả.
Lời “thích” của hắn khi đó …
Trong khoảnh khắc, quá khứ ùa về, mọi thanh âm,mọi lời nói, đều đặc biệt rõ ràng.
"Ngụy Tử Quân, ta thích nàng."
"Ta sẽ không ngần ngại dâng lên trái tim và mưu trí của mình."
"Ta muốn đi theo Điện hạ."
“Ta tự ti về bản thân."
32.
"Điện Hạ, người cái gì cũng không hiểu."
Ta không hiểu gì cả …
Ta choáng váng và không thể nhịn cười trước sự thật phi lý đó.
Hóa ra tự ti là thật, lo lắng là thật, và những lời nói dối ngu ngốc khiến ta bật cười kia đều là thật.
Hóa ra hắn yêu mình thật lòng.
Đối diện cánh cửa, Phó Thần trầm mặc hồi lâu.
Hệ thống tựa hồ có chút không kiên nhẫn: | Các ngươi có tình ý với nhau, khi lên ngôi vẫn có thể lập Ngụy Tử Quân làm hoàng hậu.|
| Mối quan hệ giữa các ngươi sẽ không thay đổi. Ngươi thật sự muốn nàng ta lầm đường lạc lối rồi mang tiếng xấu muôn đời sao? |
Một lúc sau, giọng nói nhỏ dần đi.
| Nếu ngươi lập khế ước với ta, ta có thể cho ngươi một viên thuốc trường sinh để hồi phục đôi chân và sống lâu trăm tuổi. |
| Bằng cách này, ngươi có thể gác lại những lo lắng của mình mà ở bên nàng ấy thật lâu, tình yêu mãi không tách rời. |
Sự tỉnh táo trong lòng ta đột nhiên bị câu nói này kéo lại, ta quay về hiện thực.
Hệ thống thật sự rất hung ác, hai câu này không thể nghi ngờ là bóp chết do dự của Phó Thần.
Cơ thể khỏe mạnh, trường thọ, ngai vị trong tay.
Chỉ cần hắn gật đầu, hắn có thể có tất cả.
Dù sao hắn cũng là nam nhân, nhất định sẽ không cưỡng lại được cám dỗ này.
Cánh cửa mở ra.
Cầm khăn trùm đầu trong tay, ta liếc nhìn Phó Thần.
Hắn rất khác người bình thường, ngay cả khi biết sự thật động trời như vậy, hắn vẫn có thể giả vờ bình tĩnh.
"Tại sao Điện hạ lại tự mình tháo khăn trùm đầu xuống?"
Hắn mỉm cười ấm áp, ăn mặc rực rỡ làm khuôn mặt trắng trẻo càng thêm uấn tú, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm chứa chan tình cảm.
Ta xiết chặt ngón tay: “Thấy ngươi không tới, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Ta chỉ là mải ngắm cảnh đẹp, nhất thời quên mất thời gian,” hắn cúi đầu, ngón tay xoa xoa trên tay vịn xe lăn, đột nhiên
nói.
| Hoa đào trong cung nở rộ, ta muốn mời điện hạ đi ngắm cùng ta.|
Trời tối thế này rồi thì có gì để xem.
Ta than thở, nhưng vẫn đứng dậy.
Bọn ta tránh mặt những người trong cung, mỗi người đều có một bóng ma trong lòng, lặng lẽ bước đi.
| Độ hảo cảm giảm 20...30!|
Hệ thống vội vàng nói: | ngươi mau nói gì đi! |
"Chúc mừng bệ hạ, báo thù thành công, tâm nguyện đã thành."
Trong đêm sâu cô quạnh, bóng tối vô tận, Phó Thần ngẩng đầu nhìn bóng cây đào, ngẩn người nói: “ điện hạ, e rằng ta là người duy nhất còn cản trở người.”
Ta đứng bên cạnh hắn và giơ tay lên.
Sau lưng hắn, cấm quân yên lặng giương cung tên, mũi tên lạnh lùng tỏa sáng, giống như sao trời rơi xuống.
"Nàng rất thông minh."
"Cho dù chúng ta thân thiết với nhau như thế nào, ta chỉ cảm thấy Điện hạ đang ở rất xa. Dường như Điện hạ chưa bao giờ ở bên ta. Những người đối xử chân thành với nàng, chưa bao giờ được Điện hạ đối xử chân thành. "
| Giá trị hảo cảm sắp bằng không, Phó Thần, ngươi đang làm gì vậy?! |
Hệ thống rống to làm ta lỗ tai đau nhức, Phó Thần tựa hồ không nghe thấy: "được Điện hạ sủng ái, ta rất kinh hoảng*."
(*: kinh ngạc + hoảng sợ)
“Kinh hoảng, nhưng cũng mãn nguyện, vui vì mình vẫn còn có thể cho nàng lợi dụng. Ta thậm chí còn đoán được Điện hạ với sự ủng hộ của các quan thần, có bao nhiêu ưa thích, bao nhiêu lợi dụng."
Phó Thần quay lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta và nói với giọng run run: "Nhưng cho đến bây giờ, ta nhận ra ta chưa bao giờ hiểu nàng"
"...Không ích gì phải không? Ta là gì trong mắt nàng?"
Trái tim ta run lên, cảm xúc như trào dâng ra ngoài, giá trị hảo cảm của ta đột nhiên tăng lên.
Cho dù ta có thể nói dối hắn, ta cũng không thể che dấu lòng mình.
| Phó Thần, nàng ta sẽ giết ngươi! Đồ ngốc, tại sao ngươi lại nói đến tình yêu, giết nàng ta nhanh, nhanh lên! |
"Tử Quân."
Hắn giả điếc, "Nếu như ta không tàn tật... nếu như bảy năm trước ta không bỏ đi —— nàng có thật lòng đối tốt với ta hay không?"
Có thể nói thật một lần được không?"
"Ta đã luôn yêu ngươi."
Ta thở dài và hạ tay xuống.
Ngay lập tức, vô số thiên thạch như vụt qua bầu
trời. Những mũi tên bay vun vút không cho ta do dự, mạnh mẽ xuyên qua ngực Phó Thần.
Hắn toàn thân run rẩy, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ y phục trên người hắn cùng dây uyên ương đang treo trước cổ.
“—Nhưng ta, ta yêu ngai vàng hơn.”
Phó Thần đôi mắt buông lỏng, nước mắt bi thương trào ra.
Trông hắn càng thêm suy sụp, giống như cánh hoa rơi xuống bùn đất, lộ ra một cỗ hoang vắng đến rợn người.
"Nàng, nàng vẫn không tin ta..."
"Ta đã nói từ lâu, ta đã nói rõ ràng từ lâu rồi mà...
Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay tái nhợt lạnh lẽo lặng lẽ đặt một cái ấn ngọc.
" Nàng không cần làm gì cả để có thứ nàng muốn."
Anh ấy nói, "Ta sẽ không ngần ngại làm bất cứ điều gì để giúp nàng."
Bàn tay hắn nặng nề buông xuống.
—— Công lược thất bại.
Ta cúi người nhặt ấn ngọc, trong lòng thầm nói.
—— Công lược giả số 108, đã chết.
Từ giờ trở đi, ta không còn điểm yếu, ta không sợ bất cứ điều gì nữa.
33.
Phó Thần để lại cho ta hai di vật.
Một là thư hòa li, hai là chiếu chỉ của triều đình.
Ta cũng nên làm một cái gì đó cho hắn.
Sử sách đời sau viết: “Tháng 3 năm Bính Thân, Trần Đế băng hà ở Rừng Đào, Chiêu Đế lên ngôi, trừng trị bè lũ, dẹp loạn đất nước, tất cả những kẻ ám sát hoàng đế sẽ bị xóa sổ, tất cả mọi người trong hoàng tộc sợ hãi noi theo. "
Vào ngày ta lên ngôi, sớm đã không có lời phản đối nào từ các đảng cầm quyền và đối lập.
Các cựu binh thuộc hạ của Phó Thần đều cho rằng ta về phe bọn hắn và chiến đấu cho ta.
Vị trí này lẽ ra sẽ gây náo động, nhưng trên thực tế ngay cả một tiếng sóng cũng không có.
Sau cái chết của Phó Thần, cuối cùng ta cũng có đủ tự tin và can đảm để yêu hắn.
Ta đã cải chính* danh tiếng cho hắn,nói chân tướng cho bách tính, dựng tượng đài của hắn, phong hào và chuyển hắn vào lăng mộ hoàng gia.
(*Cải chính: thay đổi cho đúng sự thật)
Trên đời này không còn việc gì mà ta không làm được hay không dám làm nữa, nhưng có một việc mà ta vẫn thấy nghẹn ở cổ họng.
—— hệ thống.
Cho đến ngày hệ thống nữ xuất hiện, ta mới gặp nó.
Đó là một giọng nữ mềm mại và nhẹ nhàng.
Nàng ấy nói với ta rằng cơ thể thực sự của nàng và một hệ thống khác vốn là con cá âm dương trong đồ hình Thái Cực, vốn là một cơ thể hai hình thái, nhưng họ lại bị chia cắt theo trời đất.
Cơ thể chia thành hai cánh hoa.
Nàng thăng thiên và được đặt tên là Thiên Cơ.
Mặt còn lại chìm vào lòng đất, tên là Địa Dương.
Và hệ thống mà ta nghe được, Thiên Cơ, là Địa Dương đang hành động.
| Địa Dương mất cân bằng, linh khí thất thoát, Địa Dương hút dương khí của con người để tu hành nhằm tranh đoạt cơ hội. Về lâu về dài sau này, dương càng mạnh, âm càng yếu, tranh không nổi đành lâm vào hôn mê. |
Thiên Cơ nói với ta rằng mặc dù nam mạnh nữ yếu, nhưng Thiên đạo vốn là cân bằng, những người phụ nữ như ta cứ sau mười năm sẽ xuất hiện.
Tuy số lượng ít ỏi nhưng cũng giống như đốm lửa trên cánh đồng khô, chỉ cần một chút xíu là có thể trở thành biển lửa trên thảo nguyên.
| Nữ nhân là hạt, nam nhân là quả. Một hạt giống có thể nở hoa, đơm hoa kết trái và gieo xuống đất. Trên mặt đất, hàng ngàn cây non sẽ được trồng.|
| Địa Dương sống ở nhân gian đã lâu, cũng nhiễm thói hư tật xấu. Hắn sợ rằng nếu âm khí quá mạnh, sẽ bị ta áp chế, vì vậy hắn du hành xuyên thời gian và không gian, với trợ giúp của thế lực bên ngoài, cản trở những hạt giống nở hoa. |
Hạt giống đã gieo thì không thể xới đi, hạt giống muốn lớn lên phải chịu biết bao nhiêu đau khổ?
——Các hạt chưa nảy mầm sẽ bị tiêm nọc độc để chết non.
Sau khi nảy mầm, lại đặt đá lên để ngăn nó vươn cao.
Sau khi ra hoa, lại sai những con ong đến lấy mật và làm phiền tâm trí của các nàng.
Sau khi kết quả thì lại hái quả ghép lên những cây cỏ dại không nuôi quả lớn được.
Dù là cây trưởng thành thì vẫn có kiến, rệp ăn từng chút một ở lõi cây khiến cây bị thối và chết.
Ta ngẩn người nghe, Thiên m tựa hồ biết ta muốn hỏi cái gì, thở dài nói:
| Trước ngươi, không phải không có hạt giống đã đơm hoa kết trái, mà đều là cành lá gãy dưới tay Địa Dương.|
| Vì vậy hắn mới hận ngươi tận xương tủy, bởi vì |hắn không thể làm gì ngươi —— ngươi đã là thiên tử,nếu ngươi không muốn, không ai có thể làm gì được ngươi.|
| Thực lực của ta còn rất yếu, chỉ có thể mượn lỗ tai của ngươi để cho ngươi nghe được thanh âm từ bên ngoài. Phải lắng nghe những thanh âm trong lòng, tính toán kỹ lưỡng, đừng bị vẻ bề ngoài lừa dối. |
| May mắn thay, ngươi đã làm rất tốt. |
| Có thể ngươi sẽ phát triển thành một cái cây trong tương lai. Không cần cheo leo vách đá, không cần sợ gió mưa sấm sét, không cần phải nhìn cỏ dưới chân chướng mắt. |
| Người có thể lắng nghe tiếng hót ngọt ngào của chim chóc và che chở cho đôi cánh của chúng - Và hãy luôn nhớ rằng ngươi là một cái cây.|
Ta trịnh trọng nói: "Ta sẽ."
Lời hứa của hoàng đế, một lời hứa nặng tựa ngàn cân.