Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 112: Ngoại Truyện 4 Tâm Tư Của Đấng Cô Hồn





Q: Sẽ ra sao các đấng cô hồn làm ba/mẹ?
1.
Thái Bình: "Con của mẹ, còn đến đây?"
Đứa con: "Mẹ tính cho con xem phim hai chú kia hun môi phới hơm?"
Thái Bình: "Xem đi con, xem cho biết nhân sinh này tươi đẹp như thế nào!"
Sau đó, bắt con nhỏ xem một đống phim đam mỹ nhiều thể loại.

Mới đầu là phim thanh tĩnh nhẹ nhàng, khúc sau thì không nói...
Vũ Hào chỉ biết thở dài chán chường, ôm con của mình bỏ chạy xa khỏi người cái người con gái mà mình đem lòng yêu, không ngờ lại hết thuốc chữa cho con xem tầm bậy tầm bạ.
Đình An nghiêm mặt, đập bàn 1 cái rồi thốt lên lời lẻ tựa như lưỡi dao xoáy thẳng vào trym: "Bố mày bê đê, khi tao cưới Trân Châu tao sẽ nhận nuôi 1 đứa!"
Trân Châu sợ người phỏng vấn bị vả bay não nên lập tức kéo Đình An li khai.
2.
Đỉnh Đỉnh trầm tư ngồi nghịch điện thoại, không quan tâm đến đứa con gái của mình đang làm gì, cũng không thèm liếc nó một cái.

Đến khi đứa con thản thừng nói: "Im hurry!"
Vì Đỉnh Đỉnh không muốn con của mình thua bạn bè, nhất là Thế Mỹ nên dạy con học tiếng Anh lúc còn nhỏ.

Đến bây giờ trình độ cũng chỉ biết nói "Hello" hoặc "Goodbye" mà thôi.
Đỉnh Đỉnh vẫn giữ mắt vào cái điện thoại, hai tay không ngừng lướt tìm bộ phim của mình, nhẹ nhàng nói: "Hello hurry, Im mom!"
Ba của đứa bé hoang mang, thấy vợ mình cứ luôn như vậy cũng không khỏi thương con của mình.


Nhân sinh anh thấy mình không biết có cưới lầm vợ không?.

3.
Thế Mỹ tất nhiên là có kinh nghiệm hiện ba cái con đĩ bạn của mình.

Đẻ xong rồi dạy tào lao giống Thái Bình hoặc là quẳng qua 1 bên như Đỉnh Đỉnh.

Mấy lần đến thăm đều thấy thật tội nghiệp cho chúng.

Có mấy người mẹ thế hệ 21 nên cũng hơi xót xa:))).

Thế Mỹ tuy bản tính là đứa cợt nhã và thích gây hấn nhưng cũng biết tiết chế.

Không có bung lụa loã lồ như Đỉnh Đỉnh, có hôm còn nghe Đỉnh Đỉnh dạy mấy câu chửi cho con nó và thế là nó nhào đến đập Đỉnh Đỉnh ra bã rồi quay sang xin lỗi con của Đỉnh Đỉnh, kèm theo 1 câu: "Xin lỗi con nhé, cô nên giết chết mẹ của con không nhỉ?"
4.
Thuần Nhã thì vẫn luôn cái tật mê gái không bỏ, nên luôn dạy con trai của mình cách cua gái, cách lấy le với gái cũng như học cách vứt bỏ liêm sỉ khi thấy gái đẹp
Thuần Nhã: "Con nên học từ bây giờ để không bị bỡ ngỡ!"
Đứa con: "Vậy con phải làm sao ạ?"
Thuần Nhã: "Con chỉ cần đứng trước mặt họ, dùng đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn họ, rồi nói "tôi yêu bạn" thì khắc thuận theo tự nhiên, họ sẽ ngã gục vì con!"
Đứa con: "..."
Đứa con trai đưa cặp mắt đen láy nhìn lên người đàn ông điển trai trước mắt, rồi lại quay sang nhìn 1 người đàn ông ngồi trên xe đang nghịch điện thoại chờ bạn của mình.

Dáng vẻ anh tuấn kia làm cho đứa nhóc chỉ chỉ vào chàng trai đó.

Đứa nhỏ chợt đi lại chỗ của anh ta, bèn nói y chang lời của Thuần Nhã.

Khiến cho cậu thanh niên kia hoang mang, đồng tử co giãn liên tục.
Đứa bé: "Rất thích, ba ơi con muốn lấy anh này!"
Thuần Nhã hét lớn, ôm con của mình bỏ chạy mất: "Nước đi này tại hạ không lường trước!"
Thuần Nhã không ngờ con của mình đã sớm nhận thức dược giới tính.

Thật làm người khác thấy khó xử.
5.
Thu Nguyệt với tính cách thích nói và hòa đồng của mình nên 1 2 ngày không thèm nói 1 câu với đứa nhỏ.

Cũng chỉ biết nhìn nhìn xem con của mình chơi chơi gấu bông, xếp từng con số của từ lớn đến nhỏ.

Bé mới 2 tuổi đã thông minh hơn người, cũng biết nói chuyện lưu loát.

Ngày đêm đều hỏi mẹ của mình ba đang ở đâu?.


Cũng không nói không biểu lộ gì chỉ biết nói 1 câu: "Ba của con bị mẹ bẻ cổ rồi!"
Đứa nhỏ nghe xong hoảng sợ, nhìn mẹ bằng cặp mắt khác người.

Hạ Vũ từ trong đi ra, cậu thiếu niên nhỏ 15 tuổi bèn nhanh ôm đứa bé vào lòng vỗ về an ủi, không quên mắng chị: "Chị nói năng kiểu gì vậy? Lời nói không dành cho con nít đâu!"
Thu Nguyệt im lặng, trên tay cầm con dao Ka-bar không ngừng quay tròn, động tác điêu luyện không 1 cái thừa cũng không 1 lần rơi xuống.

Hạ Vũ vẫn mặt nặng mài nhẹ lắc đầu, sau đó bế đứa bé ra chỗ khác chơi.

Đợi đến nửa ngày, Thu Nguyệt ôm đứa bé vào lòng rồi hỏi: "Sau này con mẹ sẽ tập võ cho con, để không đứa nào bắt nạt con!"
Đứa nhỏ nghe xong thích thú gật đầu lia lịa.

Thu Nguyệt mỉm cười rạng rỡ nhìn đứa bé ngoan ngoãn kia, nhẹ hôn lên vầng trán cao nghều kia: "Sau này nếu gặp đứa nào láo nháo cứ đánh nó!"
Đứa nhỏ: "Nhưng bạn đó sẽ đau lắm!"
Thu Nguyệt: "Con yên tâm, bây giờ rapper còn đi đường quyền với bạn gái của mình là chuyện thường!"
...Đứa con ngây ngô, không biết nên nói gì.

Hạ Vũ bưng bát mì trên tay đặt xuống bàn sau đó uy vũ cho đứa bé ăn.

Ôn tồn hỏi: "Chị muốn làm gì nữa đây?"
Thu Nguyệt: "Dạy cho nó kĩ năng sinh tồn!"
Hạ Vũ: "Kĩ năng sinh tồn hay kĩ năng cô hồn? Chị lại kêu nó nữa làm trùm xã hội đen như chị hả?"
...
Q: Món ăn yêu thích của các đấng cô hồn là gì?
Thái Bình: Các loại bánh bông lan, tao thương cái đít nên không thích ăn cay.

(Biết được chuyện này nên Thế Mỹ luôn dụ dỗ Thái Bình ăn cay, nếu ăn hết 1 phần đồ ăn thì tặng nó 1 cuốn truyện tranh đam mỹ, thế là Thái Bình đồng ý ngay và nhập viện)
Thế Mỹ cười tươi: Canh khổ qua không đắng, củ cải muối ngọt, thịt heo nạc nhưng có nhiều mỡ, canh chua không chua còn có món bò né không được né!.
Sau đó nó bị người phỏng vấn đuổi nó ra ngoài.
Đình An cầm bịch bánh gạo trên tay, đang ăn dở rồi chỉ chỉ.

Miệng không ngừng nói: "My life!"
Đỉnh Đỉnh ngồi đó, thẳng thừng nói: "Tao thích món nào mà khi ăn xong ói ra được 1 cọc tiền 500 lớn"
Trân Châu: ăn gì cũng được nhưng nếu món quá mặn thì sẽ bị đau bao tử.
Vũ Hào: thích trà và ghét đồ ngọt.

Nói đến đây chợt ấp úng nửa ngày rồi thằng chả mới nói là thích món của Thái Bình nấu.

Thái Bình: "Ăn giấm chua cùng tôi không?" Đưa cho Vũ Hào quyển đam mỹ ngược luyến tàn tâm.
Thuần Nhã: thích những món ăn nhanh và đồ ngọt cực kì.


Cái gì cũng ăn được chỉ có ăn bạt tay là không được.
Thu Nguyệt im lặng trầm ngâm 1 lúc rồi mới đáp nhẹ: "Takoyaki"
...
Q: Hãy thể hiện tình trường của bạn bằng 1 câu thả thính?
Thái Bình biết đây là trình độ của mình nên tự cao tự đại đáp: "Anh biết không? Chỉ cần 1 nụ cười của anh cũng khiến thế giới của em trở nên ấm áp!"
Vũ Hào: *mỉm cười*
Đình An thì là sát thủ săn gái nên cũng nói ngay, ánh mắt dừng lại khi thấy người con gái ở hàng ghế dưới đang nhìn mình: "Tôi không sợ địa ngục đáng sợ, tôi chỉ sợ địa ngục không có em!"
Tức thời, cả đám con gái hú hết điên cuồng vì câu nói ấy.

Mấy ai biết câu này chỉ dành cho 1 người đang ngồi đó âm thầm mỉm cười kia, không 1 giây nháo nhào chỉ tĩnh lặng.
Thế Mỹ ngồi đó, móc mũi nhìn đám phỏng vấn đang mong chờ mình, nó thở dài ngây ngô nhìn xung quanh, chỉ biết bắt đất dĩ nói 1 câu: Tôi thích nắng nhưng cũng thích mưa.

Tôi không cần cậu lo lắng cũng đéo cần cậu hỏi có người yêu chưa?!"
Cả khán đài hoang mang nhìn nhau.

Không biết nói câu gì cho phải phép.

Thuần Nhã: Làm vợ anh nha!
Trân Châu: Sa mạc sahara nóng bỏng như tình yêu tôi dành cho cậu vậy!
Mấy người kia còn biết thả thính này nọ, còn 3 người kia không biết nên nói gì cũng không biết nên trả lời làm sao.

Trân Châu thúc giục 3 người họ nên nói 1 câu đại loại để qua câu hỏi tiếp theo.

Vũ Hào: Tôi yêu em, Thái Bình.
Thái Bình ói ra máu, đỏ mặt tía tai kiếm cái quần đội khi thấy đám nữ kia liếc mình muốn như đem mình đi ngũ mã phanh thây vậy.

Đỉnh Đỉnh vốn không biết thả thính nên chỉ nói: Có muốn làm Nabi của tôi không?
*Nabi: theo tiếng hàn có nghĩa là đĩ/điếm*
Thu Nguyệt: Tôi thích cậu, nếu cậu lập tức từ chối tôi sẽ giết cậu rồi sau đó chặt xác phi tang chứng cứ còn nếu cậu ấp úng từ chối tôi thì tôi sẽ bẻ cổ của cậu nhẹ nhàng giống như y chang cách cậu từ chối tôi vậy! Từng chút 1 các đốt cổ của cậu lìa ra và không còn cảm giác được kết nối nữa!.
Cả đám hoảng hồn với câu nói của Thu Nguyệt, không tin người này có thể nói ra những câu nói đáng sợ như thế này cũng chưa từng nghĩ Thu Nguyệt biết thả thính một ai đó.

Phỏng vấn lau giọt mồ hôi trên trán, bèn hỏi thêm: "Vậy còn đồng ý thì sao?"
Thu Nguyệt điềm nhiên đáp: "Tôi sẽ giết cậu ta ngay và luôn!".