Cú Nửa Đêm

Chương 17



Chương 17: Khoang hạng nhất

Khoang hạng nhất.

Đây là khu vực yên ổn nhất trên cả máy bay, không gian rộng rãi thoải mái, ghế tựa có thể ngả hẳn ra 180° để nằm thẳng, giữa chỗ ngồi này với chỗ ngồi khác tuyệt đối không hề quấy rầy phiền hà gì đến nhau.

Lúc Tiền Ngải tới đó, trong số bốn vị hành khách, có hai người đang nằm ngủ trên ghế. Tất cả tấm chắn sáng đều được kéo xuống lại càng phủ lên bầu không khí ở đây một mảng tĩnh lặng, đoạn phát thanh hồi nãy trong loa đã khiến họ hoàn toàn yên tâm không còn nghĩ ngợi lo sợ gì nữa, giờ này đang chìm sâu vào mộng đẹp rồi.

Vị trí thứ ba và thứ sáu lẽ ra phải có người, nhưng lúc này lại đang bỏ trống -- cái trước thì là chỗ ngồi của Ngô Sênh, chỗ còn lại không biết là của ai, ghế cũng đã được ngả ra rồi, song bên trên chỉ có chăn, không thấy người.

Ghế thứ nhất và ghế thứ hai theo thứ tự lại là vị trí của hai cô gái chưa ngủ. Một người tóc ngắn qua tai, tinh ranh lanh lợi, buồn bực ngán ngẩm mà lắc qua lắc lại ly nước đã rỗng, kì thực cũng đã gà gà gật gật nửa tỉnh nửa mơ rồi, có điều còn chưa ngả ghế nằm xuống, vẫn ngồi nguyên như cũ, chốc chốc lại thấy gật đầu một cái, cứ ngáp liên tục; một người tóc dài ngang vai, có đeo kính, góc mặt nghiêng nom rất điềm đạm nho nhã, đang im lặng cúi đầu đọc sách điện tử.

Thời gian có hạn, Tiền Ngải cũng không lo nghĩ nổi đến mở màn gì nữa, bước thẳng tới chỗ cô gái tóc ngắn nọ, rất cố gắng nặn ra một nụ cười vô hại: "Chào em, em có biết mật mã gỡ bom là gì không?"

Cô gái giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, tỉnh hẳn, cả người co rúm lại như hận không thể dính luôn vào lưng ghế.

Tiền Ngải tự nhìn lại mới thấy người mình đã sắp che kín cả người ta rồi, vội vã lùi lại phía sau, giảm bớt cảm giác áp lực: "Em gái đừng sợ, anh không phải là người xấu, anh chỉ muốn hỏi chút xem em có biết mật mã gỡ bom là gì không?"

Cô gái tóc ngắn vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng xem như tạm thời lấy lại được tinh thần, nghi hoặc hỏi lại: "Chẳng phải là bom đã gỡ xong rồi sao?"

Trong loa phát thanh có nói kẻ xấu đã bị bắt lại rồi, bom sẽ được gỡ bỏ ngay, mà tính đến giờ cũng đã cỡ chừng hai mươi phút rồi, các hành khách nghe thông báo xong đều tự nhiên mặc định lúc này nguy cơ đến từ trái bom đã được giải quyết hoàn toàn rồi, logic này cũng không có gì là sai.

Tiền Ngải không trả lời được, dù gì cũng không thể bảo đấy là lừa cô thôi, chưa biết chừng lại càng thêm rắc rối, thế nên chẳng quan tâm nổi đến chuyện nghe có gượng ép quá hay không, trực tiếp tổ lái đầy lúng túng: "Anh đùa chút vậy thôi, bom đã gỡ xong lâu rồi, ha, haha, em tên là gì nhỉ?"

Ở thế giới bình thường, 80% con gái sẽ quẳng luôn túi xách vào mặt gã, kèm thêm một câu chửi "Anh bị điên à". Nhưng đây là "Cú", ngay lúc Tiền Ngải chuyển hướng câu hỏi, cô gái nọ cũng đã bắt nhịp rất ăn khớp, thoắt cái đổi từ nét mặt kinh hãi sang nụ cười tươi rói xán lạn: "Triệu Nhất (1)."

Cái tên này dễ nhớ đấy.

"Đợt này em đi máy bay là đi du lịch à, hay là đi học, đi thăm họ hàng, hay là về nhà vậy?" Trong lòng hết sức sốt ruột tính toán thời gian, mà tán gẫu thì lại chỉ có thể từ từ mà tiến, Tiền Ngải quả thực đã gấp lắm rồi.

Không ngờ đối phương lại mỉm cười rất hồn nhiên, để lộ hàm răng đều đặn: "Đi công tác."

Tiền Ngải hoàn toàn không hề chuẩn bị trước tâm lý cho câu trả lời này, liền buột miệng: "Anh còn tưởng em là học sinh..."

Không phải do mắt gã kém, cô gái này thực lòng trông rất trẻ, dáng vẻ như lớn nhất cũng chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi thôi.

Cô gái đột nhiên nhìn khắp xung quanh, đôi mắt to tròn linh hoạt đảo qua liếc lại, xác nhận không ai để ý tới đằng này, mới hết sức thần bí mà sáp lại gần Tiền Ngải, nhỏ giọng nói: "Nói cho anh một bí mật, thực ra em là ảo thuật gia đó."

Trong lòng Tiền Ngải hoàn toàn không tin, song chỉ có thể gượng gạo tiếp lời: "Vậy em có thể biến ra mật mã gỡ bom không?"

"Cái này thì không được thật." Triệu Nhất dứt khoát lắc đầu, gương mặt tràn ngập ý cười hoạt bát, rõ ràng vẫn đang cho là Tiền Ngải đang đùa, "Nhưng em có thể biến ra cái này," Vừa dứt lời chuyển câu, ly nước trên tay chẳng biết làm thế nào mà lật ngược một cái, vậy mà lại biến thành một cái bánh cupcake!

Cốt bánh bông lan vàng óng, bên trên có phủ một lớp kem trang trí trắng ngần, toả ra luồng hơi ấm cùng hương thơm bơ sữa dìu dịu của chiếc bánh mới ra lò.

"Tặng anh." Triệu Nhất cười híp mắt đưa chiếc bánh xinh xắn cho Tiền Ngải.

Trong lòng Tiền Ngải không ngừng tự nhắc nhở bản thân "Không được tuỳ tiện ăn đồ của người lạ cho", song tay với miệng đã lại khởi nghĩa vũ trang -- cầm lấy, đút vào mồm, nhai mấy cái, nuốt xuống bụng, như nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch.

Lòng dạ cảm thấy rất mực thoả đáng yên tâm, Tiền Ngải đã tin rằng cô nàng là một ảo thuật gia.

Cô nàng tóc ngắn dường như cũng cảm thấy hài lòng với sự thoả mãn của Tiền Ngải, khoan thai thong thả thở ra một hơi, kéo mở tấm rèm chắn sáng, chống cằm quay qua thưởng thức cảnh sắc trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

Cô nàng Triệu Nhất này không liên quan gì đến mật mã hết -- giữa dư âm ngọt ngào của chiếc bánh bông lan, Tiền Ngải đưa ra phán đoán đầy kiên định.

Lần này đã có kinh nghiệm, gã đứng ngay bên cạnh ghế ngồi, hơi cúi người, giống như tiếp viên hàng không, lịch sự mở lời: "Thật ngại quá, làm phiền cô đọc sách rồi, tôi là Tiền Ngải, cô tên là gì?"

Cô nàng đeo kính khẽ quay đầu, nhưng không hề có ý đề phòng, khách sáo đáp lại: "Tiền Nhị (2)."

Được đấy, lại còn là họ hàng xa.

"Cô ngồi chuyến bay này không phải cũng là đi công tác đấy chứ?"

Không ngờ chỉ tiện miệng đùa giỡn chơi, thế mà cô gái nọ lại cụp mắt: "Đi du lịch."

Tiếng thở dài của cô rất khẽ, song lại lộ rõ nét bi thương.

Tiền Ngải ngẩn người, không cần phải dồn tâm trí cân nhắc nghĩ ngợi nữa, rất tự nhiên thuận theo cảm giác mà hỏi tiếp: "Du lịch, chẳng phải đáng lẽ nên vui vẻ sao?"

Cô gái nở nụ cười, khoé miệng lại vương nét buồn khổ.

"Du lịch chia tay."

Tiền Ngải đã từng nghe đến du lịch giải sầu cho khuây khoả sau chia tay, nhưng còn cái kiểu "du lịch chia tay" này, là cái thứ khái niệm mới mẻ gì vậy...

"Một mình?"

"Không phải, đã nói là du lịch chia tay mà, tất nhiên là đi cùng bạn trai rồi."

Gã biết ngay cái này là khái niệm mới mà!!!

"Đây là chỗ của anh ấy," Cô gái chỉ sang bên cạnh, cũng chính là vị trí thứ tư theo thứ tự đánh số ghế ngồi, dịu dàng mỉm cười, "Chúng tôi đã nói rõ rồi, đi du lịch về sẽ chia tay."

Tiền Ngải vốn dĩ còn tự nhủ chỗ ngồi của Ngô Sênh chẳng tinh tế gì cả, vừa đúng chắn ngay giữa đôi tình nhân nhà người ta ngăn cách uyên ương, vậy không phải là thành dải ngân hà rồi sao, kết quả nhìn theo hướng tay cô gái đang chỉ qua, cậu thanh niên không tim không phổi kia đang ngủ ngáy như sấm, ngủ đến chổng vó lên trời, cho dù có bắc cho hắn cái cầu Ô Thước, cũng chưa chắc đã dậy nổi mà bước lấy đôi ba bước ấy chứ. (*)

(*dải ngân hà, cầu Ô Thước đều là những hình ảnh để chỉ điển tích về Ngưu Lang Chức Nữ, trong đó dải ngân hà chính là điều ngăn cách tình yêu đôi lứa, còn cây cầu Ô Thước được nối lại bởi chim khách là nơi Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau và bên nhau ngày Thất tịch 7/7 hằng năm.)

Tiền Ngải già rồi, không thể hiểu nổi vì sao có chia tay thôi mà cũng phải làm một chuyến du lịch rồi mới chia. Đánh nhanh thắng nhanh không được sao? Ví dụ như hẹn gặp nhau nói chuyện rồi đến cuối thì hắt một ly cà phê tạt một ly nước, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ quay lưng trong màn mưa rồi một người lên xe một người chạy đuổi theo xe buýt, cũng đầy đủ nghi thức ra phết đấy chứ.

Có điều mấy cái này đều không phải mấu chốt.

"Vậy cô cứ tiếp tục đọc sách đi nhé, tôi qua trò chuyện với bạn trai cô một chút."

Trực giác cho thấy, chuyện trái bom cũng không liên quan gì đến cô gái họ Tiền với chuyến du lịch đau lòng của cô hết, Tiền Ngải quyết định lập tức chuyển đổi mặt trận.

"Này, dậy đi," Tiền Ngải chẳng thèm thương tiếc lay lay cậu thanh niên đang một mình đi gặp Chu Công không màng quan tâm đến bạn gái hai phát, "Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện này!"

Cũng chẳng hiểu là do gã không kiểm soát được lực tay, hay là do thân thể thanh niên kia quả thực quá mức mỏng manh yếu đuối, phát cuối cùng trực tiếp đẩy cậu ta ngã nhào xuống đất.

Rầm một cái.

Cậu thanh niên ngồi bệt dưới đất còn ngái ngủ chưa tỉnh, cánh tay vẫn đang bám vào lưng ghế, nhất thời không nhận biết được trời trăng gì hết.

Tiền Ngải thì không có nhiều kiên nhẫn dịu dàng với hắn ta như vậy, trực tiếp giơ tay ra huơ huơ trước mặt hắn: "Ê, nhìn đây, cậu đi du lịch hả?"

Cậu thanh niên rốt cuộc cũng coi như tỉnh ra được phần nào, lảo đảo đứng dậy, ù ù cạc cạc mà trừng mắt với Tiền Ngải: "Anh là ai?"

Cũng chẳng sợ hắn ta đuổi đánh đến hiện thực, bởi thế gã không ngại khai báo họ tên: "Tiền Ngải."

Thanh niên nọ thì vừa nghe đến cái tên đã lập tức đen mặt, quay đầu dùng giọng điệu khó chịu mắng Tiền Nhị: "Cô có kéo người nhà đến đây cũng chẳng ích gì đâu, hơn nữa hai ta còn chưa kết hôn, yêu đương không có sự bảo hộ của pháp luật, tôi đã nói là tôi hết yêu cô rồi, phải đến bao giờ thì cô mới chịu chấp nhận hiện thực đây!"

Tiền Ngải nghẹn họng, việc trùng họ thế này, đúng là có trăm miệng cũng khó lòng chối cãi.

Lúc còn yêu, câu nào cũng ngọt như mật, khi hết yêu, lời nào cũng sắc như dao. Tiền Nhị cúi đầu không nói gì, bờ vai run lên nhè nhẹ, để ý nghe kĩ sẽ thấy tiếng nức nở dồn nén rất khẽ.

Tiền Ngải là con một suốt hai mươi chín năm nay, cả trong mơ cũng muốn có một cô em gái bé nhỏ để yêu thương cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao mà nhịn nổi chuyện như thế này, nhất thời cũng quên luôn đây không phải hiện thực, thật lòng thật dạ mà giơ tay vỗ cái bốp vào đầu thanh niên: "Con mẹ cậu có biết nói chuyện tử tế không hả! Còn nữa, chia tay thì chia tay, lại còn du lịch cái rắm gì, ăn no rửng mỡ!"

Thanh niên nọ nhanh chóng cân nhắc kĩ lưỡng về chênh lệch thể trạng giữa mình và Tiền Ngải, cuối cùng chỉ đành ôm hận nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh trả, ôm đầu kêu oan: "Là cô ta muốn đi du lịch! Anh tưởng tôi vui lắm chắc?"

Tiền Ngải bị đáp trả đột ngột vẫn chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này, liếc nhìn Tiền Nhị theo bản năng.

Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ, giọng nói đã khản đặc: "Đúng, là tôi muốn đi du lịch chia tay, nhưng tôi không kêu anh dắt cả người mới theo." Nói đến cuối câu, giọng cô càng lúc càng nhẹ, nhưng từ trong cái nhẹ tênh ấy lại lộ ra căm hận.

Tiền Ngải trợn tròn mắt, con mẹ nó chứ, thằng cha này còn không phải là một tên cặn bã điển hình sao!

Thanh niên cũng hết sức kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ bạn gái còn có năng lực quan sát nhạy bén đến vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại tỏ ra thản nhiên, dù gì cũng đã bại lộ rồi, thôi thì cứ nói thẳng toẹt ra cho rõ ràng: "Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, thay lòng đổi dạ là lỗi của tôi, nhưng mà tình cảm là không thể kiểm soát được, tôi đã yêu cô ấy mất rồi, trước giờ tôi chưa từng yêu ai đến vậy, yêu đến nỗi có thể đánh đổi cả tính mạng cho cô ấy, cô hiểu không? Nếu tôi không mang theo cô ấy đi du lịch cùng với cô, đó chính là phản bội cô ấy!"

Tiền Ngải nhìn cậu thanh niên đang phát ngôn với vẻ mặt đầy chính nghĩa, cảm nhận được thế giới quan của mình đang chao đảo dữ dội -- mẹ nó chứ, đây là cái lý thuyết lệch lạc quái quỷ gì vậy?!

Tiền Nhị bỗng đứng dậy, mắt vẫn còn ướt lệ, song bước chân đi về phía cậu thanh niên nọ lại vô cùng kiên định.

Bộ dạng oai phong lẫm liệt của cậu thanh niên bị dập tắt quá nửa, tựa hồ như cũng biết mình đuối lý, vô thức lùi lại nửa bước.

Thế nhưng Tiền Nhị bước đến đoạn lối đi giữa hai chiếc ghế thì dừng lại, giữ khoảng cách không xa không gần, bình tĩnh nhìn thẳng hắn ta, hỏi: "Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao?"

Thanh niên kia chẳng hề do dự gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Hắn ta trả lời đầy nghiêm túc chắc chắn, ánh mắt sáng rực, đến ngay cả người khinh ghét hắn như Tiền Ngải cũng không thể không khách quan mà nói một câu, đối với cái cô "người thứ ba" kia, có lẽ là yêu thật.

Về mặt lý thuyết, câu trả lời đó đáng lẽ phải khiến cho Tiền Nhị chịu tổn thương thêm lần nữa, nhưng bất ngờ ở chỗ, cô ấy vậy mà lại mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt, thậm chí còn có chút ngọt ngào.

"Anh thấy cô ta có yêu anh không?" Cô lại hỏi.

"Đương nhiên rồi." Vẫn là đáp án cũ, vẫn là sự chắc chắn như cũ.

Tiền Nhị nghiêng đầu, ngây ngô chớp chớp mắt: "Vậy mà chúng ta cãi cọ ồn ào lâu như thế, cô ta vẫn giả vờ ngủ không dậy sao?"

Cậu thanh niên bị hỏi đến đó thì sững lại, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn chỗ ngồi chếch phía sau mình.

Tiền Ngải cũng ngơ ngẩn nhìn theo về phía vị trí thứ năm – nơi vẫn đang được phủ kín không nhìn rõ người bên dưới lớp chăn... Đây là tình huống gì vậy? Du lịch chia tay, đương nhiệm, tiểu tam, tra nam mua ba ghế liền nhau?!

"Có lẽ, có lẽ là cô ấy không muốn làm cô khó xử." Tra nam cuối cùng cũng tìm được lý do biện hộ cho "tình yêu đích thực" của mình.

Tiền Ngải chẳng hề e dè gì mà trợn mắt một cái, đến cả người chưa yêu đương bao giờ như gã còn biết, "Tam nhi(*)" nhà hắn lúc này trốn tránh là vì sợ phiền phức thì có! Cậu có thể đánh đổi tính mạng vì cô ta, nhưng người ta chưa biết chừng lại chỉ muốn vui chơi qua đường với cậu thôi, hoặc thậm chí coi cậu là lốp dự phòng!

(*tiểu tam là từ để chỉ người nữ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác, ở đây Tiền Ngải gọi cô gái kia bằng cách gọi thân mật thường dùng cho tên riêng là "Tam nhi" để mỉa mai châm biếm.)

"Ôi, cô ấy trong mắt anh thật dịu dàng biết mấy," Tiền Nhị lại đi tiếp, nhưng không đi về phía tra nam, mà bước tới ngay trước ghế số bốn, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc chăn, "Là vì cô ấy sợ sẽ làm anh khó xử."

Cùng lúc giọng nói trở nên nhỏ nhẹ trầm thấp như thì thầm, Tiền Nhị dùng sức hất tung cái chăn lên!

Trên chiếc ghế ngồi rộng rãi phía dưới chăn, nữ trên nam dưới, áo quần xộc xệch, uể oải mệt nhọc như người mất hồn.

Tiền Ngải dáng người cao to, chẳng cần phải ra tận nơi, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua là thấy rõ mười mươi. Cô gái để tóc xoăn sóng, môi đỏ eo thon, chàng trai cao to tuấn tú, cơ ngực nở nang.

Hai người đều không cử động nhẹ lấy một cái, mà cố gắng trấn tĩnh duy trì "tư thế thân mật", đảo mắt nhìn một lượt từ Tiền Nhị – người vừa lật chăn lên, Tiền Ngải đang mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng dừng lại ở cậu thanh niên còn đang run lẩy bẩy, lúng túng gượng gạo cười: "Hi."

Nghiệp quật đến quá bất ngờ, còn bị thần Cupid đâm thêm nhát kiếm tan nát cõi lòng, hai chân hắn mềm nhũn, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, mọi tế bào trên cơ thể đều đang chối bỏ cú chuyển ngoặt tình thế cực mạnh này.

Tiền Ngải cũng mềm nhũn cả hai chân, đặt mông ngồi phịch ngay xuống ghế Ngô Sênh. Giờ thì gã đã biết tại sao ghế số sáu lại trống rồi. Có điều -- vui chơi với dự phòng cái gì gì đó gã chỉ là tiện mồm nói chơi vậy thôi, tình tiết cũng không cần phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến vậy chứ! Mà hai người bọn họ làm thế nào lại chẳng hề phát ra lấy một chút âm thanh thế? Đắp chăn cách âm hay gì!!!

"Anh được lắm." Triệu Nhất nãy giờ vẫn đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ chậm rãi đứng lên, quay người lại, nhưng không rời khỏi chỗ, chỉ đứng nguyên ở đó, im lặng nhìn đôi nam nữ đằng này, nụ cười hoạt bát đã tắt trên gương mặt ngũ quan hài hòa, chỉ còn lại một tia châm biếm, "Tôi còn tưởng anh thực sự muốn đi công tác cùng tôi cơ đấy."

Cậu trai cơ bắp lúc này không cách nào bình tĩnh được nữa, vội vội vàng vàng đẩy cô ả trên người mình ra, tay chân hoảng loạn chỉnh đốn áo quần: "Không phải, em nghe anh giải thích, anh với cô ta chỉ là hứng thú nhất thời, gặp dịp thì chơi thôi..."

Tiền Ngải hết sức đau đầu, đời hắn còn chưa bao giờ xuất hiện các mối quan hệ nhức não đến thế này. Triệu Nhất tóc ngắn với cậu trai cơ bắp là một đôi, Tiền Nhị đeo kính với cậu thanh niên là một đôi, gái đẹp tóc xoăn sóng giựt bồ Tiền Nhị, có được tình yêu chân thành của cậu thanh niên, sau đó lại chơi "tình một bay(*)" với người đàn ông của Triệu Nhất?

(*tình một bay: nguyên văn là 一机情, ở đây tác giả chơi chữ, đổi từ 一夜情 tình một đêm thành一机情 tình một bay vì trong trường hợp này là trên một chuyến máy bay.)

Sống đơn giản thôi không được sao!!!

"Chờ đã, Triệu Nhất, đừng!" Chàng trai cơ bắp đột nhiên hoảng hốt hét thất thanh.

Tấm thân hổ báo của Tiền Ngải chấn động, gã có trực giác cô gái sắp làm chuyện dại dột, vừa muốn nhào đến -- bất kể cô có rút ra vũ khí gì tự hại mình, gã cũng có đủ tự tin sẽ hất xuống được -- rốt cuộc lại phát hiện ra trên tay cô nàng vẫn là cái ly rỗng ban đầu.

Tiền Ngải phanh lại đúng lúc, không hành động lỗ mãng, dù sao thì nghịch cái ly cũng chẳng phải là chuyện gì to tát... Ê, gượm đã, cô nàng làm nghề gì nhỉ?

Thoắt một cái, ly nước rỗng trong tay cô lại lật ngược một cách thần kì, rồi biến mất giữa không trung.

Giây tiếp theo, trên ghế số sáu phát ra tiếng gầm của chúa tể muôn loài.

Tiếng gầm khí thế rung trời, khiến khoang hạng nhất nổi lên một trận gió cực mạnh!

Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây người, toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy lấy một cái.

Tiền Ngải cũng xem như to gan lớn dạ, song cũng hít sâu mấy hơi, lưng vô thức dán chặt vào lưng ghế, tận lực cố gắng không chạm mắt đối diện với con mãnh thú đang chiếm giữ vị trí số sáu, đồng thời cũng âm thầm nhẩm tính xem giữa co giò bỏ chạy với giả chết tại chỗ thì cái nào có tỉ lệ được cứu vớt thành công cao hơn.

Nhưng kết luận nào cũng đều rất bi quan.

Bởi vì con sư tử vốn đang ngủ ngon như một chú mèo nhỏ trong kho hàng này, đã thức giấc rồi, hơn nữa còn đang nổi trận lôi đình, ánh mắt sắc bén đầy hung ác, hiện nguyên hình một kim mao sư vương chính tông.

Gã chợt nhớ ra, cô nàng Triệu Nhất này là ảo thuật gia.

Có điều em gái à, em có thể nói rõ hơn chút được không, rằng em là ảo thuật gia của đoàn xiếc thú ấy!!!