Dương Y còn giẫm thêm một cái vào nỗi đau của tôi.
Tôi chết tâm hoàn toàn, đau khổ che mặt.
“Tôi cảm thấy lần này mình với Kỷ Lăng Hi không đùa nổi đâu, chắc chắn bà chủ nhà sẽ bắt hai đứa tôi chia tay mất.”
“Sao lại thế?” Dương Y không hiểu.
Tôi tự nhớ tới hình ảnh bản thân giở trò với Dương Y trong thang máy, làm gì có người mẹ chồng nào thích con dâu tương lai y hệt lưu manh chứ.
Dương Y thấy tôi không nói lời nào, vỗ vỗ vai tôi.
“Bây giờ cũng không còn mấy người trẻ tuổi sẽ nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ đâu, bé suy nghĩ nhiều quá. Hơn nữa chị đây thấy Kỷ Lăng Hi cũng không phải kiểu người sẽ tuỳ ý trêu đùa tình cảm của người khác, anh nhà bé thật sự rất thích bé đấy, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sao?”
Cuối cùng Dươnng Y cũng an ủi tôi thành công.
Lòng tôi dấy lên một tia hy vọng.
Thật lòng thì nếu bây giờ bắt tôi và Kỷ Lăng Hi chia tay, tôi sẽ khóc đến chếc mất.
“Tất nhiên là thật, chị đây dám khẳng định, Kỷ Lăng Hi tuyệt đối sẽ không chia tay với bé đâu. Ngoan, đừng buồn nữa, ăn đi đã nào.”
Dương Y an ủi một phen, cuối cùng tâm tình tôi cũng tốt hơn.
Hai chúng tôi lảm nhảm đủ thứ chuyện một hồi lâu, còn uống không ít rượu.
Sắc trời cũng càng ngày càng tối.
42.
Taxi dừng lại trước cổng nhà trọ.
Điện thoại tôi cạn sạch pin, may mà lúc ra ngoài có mang theo tiền mặt, nếu không chắc sẽ không biết phải trả tiền xe kiểu gì.
Lúc xuống xe, tôi đang muốn móc chìa khoá trong túi ra mở cửa, bất chợt lại trông thấy Kỷ Lăng Hi đang đứng trước cầu thang.
Trên tay còn có một mẩu thuốc lá.
Tôi lập tức kinh ngạc.
Hình như anh đang hút thuốc lá.
Hình tượng cún con thơm mùi sữa vỡ nát bét.
“Kỷ Lăng Hi, em biết hút thuốc?”
Nháy mắt sau đó, anh dập tắt mẩu thuốc trong tay, đi về phía tôi.
Giọng điệu cực kỳ không vui.
“Chị bé, chị còn uống rượu?”
…
Nói hay lắm, nhất thời tôi không thể nào phản bác được.
Bốn phía yên tĩnh.
Dưới ánh đèn đường sáng trong dìu dịu.
Ánh sáng ấy chiếu lên gương mặt Kỷ Lăng Hi, hệt như một lớp kính lọc.
Gương mặt đẹp nao lòng ấy sáng lên, cực kỳ sinh động.
“Sao lại không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?” Anh cau chặt mày.
“Chị không cố ý, điện thoại hết pin rồi.” Tôi áy náy trả lời.
Hình như Kỷ Lăng Hi thở phào một tiếng.
“Hôm nay chị không tới quán bar?”
“Phải, hôm nay chị xin nghỉ.”
Tôi nghĩ nghĩ.
“Chẳng lẽ em tới quán bar tìm chị?”
Quả nhiên, người trước mặt gật đầu.
Tôi càng xấu hổ hơn.
“Xin lỗi xin lỗi, chị quên không nói với em.”
Kỷ Lăng Hi lắc đầu, ý nói cũng không sao.
“Sao chị lại đi uống rượu, tâm trạng không tốt?”
“Không phải… là đột nhiên có hứng thôi. À phải rồi…”
Tôi lấy điện thoại ra, định chuyển khoản cho anh, lại nhớ điện thoại hết pin liền móc ví ra, dù sao cũng có tiền mặt.
“Tiền thuê nhà tháng trước, coi như em cho chị.”
Kỷ Lăng Hi không nhận tiền, ngược lại nắm lấy tay tôi.
“Đi thôi, em đưa chị lên.”
43.
Hai người chúng tôi đi lên trên lầu.
Tôi mở cửa, thấy anh đứng ở cửa ra vào, vậy nên hỏi anh có muốn vào ngồi một chút hay không.
“Được.”
Hình như Kỷ Lăng Hi chỉ chờ có độc câu này của tôi, chẳng nghĩ ngợi gì đã bước thẳng vào trong.
Thật ra tôi cũng nói xong mới phản ứng lại được, bởi vì bây giờ cha mẹ anh về rồi, hơn nữa còn biết chuyện của hai chúng tôi, chắc chắn sẽ cực kỳ chú ý tới việc anh đi đâu về đâu.
Nhỡ đâu anh ở lại rồi bà chủ và ông chủ nhà chạy xuống đá cửa nhà tôi thì sao…
…
Hay là dứt khoát ăn sạch Kỷ Lăng Hi nhỉ?
Gạo nấu thành cơm, xem ai dám bắt hai chúng tôi chia tay nữa.
Nhỡ đâu vận may tốt, một lần trúng thưởng luôn…
Sinh con với Kỷ Lăng Hi, hình như cũng không phải không được…
Haiz.
Tôi nghĩ tới cảnh nóng nhiều quá rồi.
Tất cả là tại uống nhiều rượu.
Tôi đi đến trước tủ lạnh, hỏi Kỷ Lăng Hi muốn uống gì.
“Gì cũng được cả.” Anh trả lời.
Vốn tôi còn định lấy nước khoáng, kết quả lại nhìn thấy có bia, liền thay đổi chủ ý.
“Ở đây không có gì cũng được, uống bia nhé?”
Người đối diện nhìn tôi thật lâu, đầu mày cũng hơi nhếch lên.
“Được.”
Được là tốt rồi.
Tôi lấy hai lon, nghĩ nghĩ, lại hỏi anh:
“Tửu lượng của em tốt không?”
Kỷ Lăng Hi lắc đầu.
“Không tốt lắm.”
Không tốt lắm thì được quá.
Tôi lấy thêm hai lon nữa, đặt lên bàn trà.
Vẫn còn thiếu thứ gì đó, cũng không chỉ uống rượu không được.
“Hay chúng ta gọi thêm một phần tôm hùm nướng đi?”
“Được, để em gọi.”
Kỷ Lăng Hi nói xong liền mở điện thoại gọi đồ.
Quá ok.
Thừa dịp này, dứt khoát chuốc say Kỷ Lăng Hi là được rồi.
Cho dù tới lúc đó cha mẹ anh có ép chúng tôi chia tay, ít nhất tôi cũng được hưởng thụ một lần rồi.
Nếu không còn chưa kịp làm gì đã chia tay, chắc chắn tôi sẽ hối hận cả đời.
Tôm hùm nướng cũng đã tới nơi.
Tôi bắt đầu chuốc say Kỷ Lăng Hi.
Đương nhiên, tự tôi cũng bắt đầu uống một ít.
Chớp mắt đã hết bốn lon bia, nhưng người trước mặt hình như chẳng có thay đổi gì.
Tôi thất tha thất thểu lấy thêm hai lon bia nữa trong tủ lạnh.
Về sau đó nữa, hai lon bia cũng cạn đáy.
Hết mất rồi.
Kỷ Lăng Hi vẫn không say, nhưng tôi thì không uống nổi nữa rồi.
Cảm giác như đang bị anh đùa giỡn vậy.
“Kỷ Lăng Hi, em lừa chị đấy à? Tửu lượng em không tốt chỗ nào?”
Tôi lớn tiếng hỏi anh.
Đối phương thành thật thở dài.
“Không phải tửu lượng em tốt, là tửu lượng của chị quá kém.”
Lại còn dám cười nhạo tôi.
“Em… Em muốn chị tức chết à!”
“Chị bé, chị muốn chuốc say em để làm gì?”
Kỷ Lăng Hi ngồi bên cạnh tôi, khoé môi cong cong đong đầy ý cười vui vẻ.
Hình như tôi say thật, cũng chẳng sợ anh biết được âm mưu của tôi.
“Tất nhiên là để làm chuyện xấu.”
Hai mắt đối phương lập tức sáng lên lấp lánh, đáy mắt như chứa cả ngàn ngôi sao xa.
Anh nhẹ nhàng dựa sát vào tôi, âm giọng trong trẻo bên tai tôi cũng trầm xuống, réo rắt như tiếng đàn.
“Nếu chị muốn dụ dỗ em làm chuyện xấu, có thể nói thẳng mà, không cần phải chuốc say em đâu.”
Cái mặt già của tôi đỏ lên.
“Em… Sao không nói sớm chứ.”
Anh cong môi, đôi mắt chứa đầy ý tứ sâu xa.
“Tới giờ em mới biết, hoá ra chị bé thèm muốn thân thể em lâu rồi.”
…
Thời khắc này quá rung động lòng người.
Tôi run rẩy duỗi tay ra.
“Đợi… đợi chị tắm rửa, đánh răng đã.”
Nhưng mà, chỉ vừa mới đứng lên.
“Bịch” một tiếng thật lớn.
Tôi lại ngã xuống. ngôn tình hoàn
44.
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, bầu trời bên ngoài đã sáng choang.
Bức màn quen thuộc trong gian phòng quen thuộc.
Chỉ có đầu óc là hỗn loạn.
Tôi nghiêng người, thấy một gương mặt hoàn mỹ không góc chết đang say ngủ bên cạnh.
Lại càng khiến tôi hoảng sợ hơn, vội vàng nhìn lại chính mình.
May quá, còn mặc đồ ngủ.
Từng cảnh tượng đêm qua bắt đầu dội lại não tôi.
Tôi hoá đá.
Nên là, đêm qua, tôi ngủ với Kỷ Lăng Hi rồi?
Chắc không phải đâu, nếu không sao một tí cảm giác cũng không có?
Hay là bởi vì tôi uống say quá?
Cơ hội hiếm có như thế mà tôi lại say quắc cần câu, không biết trời trăng là gì mà trải qua.
Tôi nhìn về phía Kỷ Lăng Hi.
Không thể tin nổi lại có người con trai dù ngủ cũng đẹp đến như vậy, đúng là 360 độ không góc chết.
Tôi đang đấu tranh tâm lý xem có nên đánh thức anh không.
Người bên cạnh bỗng nghiêng người rồi mở mắt ra, đôi con ngươi đen tuyền tĩnh lặng cứ thể nhìn thẳng vào tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi há mồm, định nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thốt nổi thành lời.
Kỷ Lăng Hi thì ngược lại, vừa trông thấy tôi, hai mắt hoa đào đã híp lại, dịu dàng cong môi cười.
“Chào buổi sáng.”
Người trước mặt tự nhiên như thế, trông tôi lại càng thêm bối rối.
“Chào… chào buổi sáng.”
Kỷ Lăng Hi xuống một tay xuống gối, thân trên trần trụi, cơ bụng khiến cho người ta thèm nhỏ dãi hiện ra ngay trước mắt tôi.
Trên người anh cũng chẳng có dấu vết gì cả.
Chẳng lẽ tôi uống say rồi vẫn còn hiền lành như thế sao?
“Đêm qua, hai chúng ta có…?”
Tôi cẩn thận từng li từng tí, hỏi Kỷ Lăng Hi.
Anh nhìn tôi, hơi nhếch mày lên.
“Có gì?”
Được rồi, giá rổ gì nữa.
“Có làm hay không?”
…
Kết quả khiến tôi có hơi bất ngờ, hoá ra là không.
“Chị bé uống say quá, thật sự rất bất tiện. Em tắm cho chị, mặc đồ ngủ cho chị, ôm chị lên giường, sau đó chúng ta đi ngủ.”
“Vậy em…”
Tôi chần chừ nhìn anh.
“Giúp chị tắm xong toàn thân cũng ướt sạch, cho nên đành phải cởi đồ đi ngủ.”
Kỷ Lăng Hi nhún nhún vai.
Tôi ôm mặt.
Không biết nên vui vẻ hay tiếc nuối nữa.
Cũng nghĩ thông đến thế rồi, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Ủa… đợi chút đã.
Tôi ngẩng phắt lên, trợn mắt nhìn anh.
“Ý em là, em tắm cho chị, thay quần áo cho chị?”
Đối phương gật đầu cực kỳ tự nhiên.
“Vậy em xem hết toàn bộ của chị mất rồi!”
Kỷ Lăng Hi bật cười, gật đầu một lần nữa.
Chếc mất.
Tôi không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
“Em… Em…”
“Em sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Chẳng cần nghĩ ngợi gì, Kỷ Lăng Hi đã nói với tôi, ý cười đong đầy cả đáy mắt, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Thái độ thẳng thắn tới thế, thật sự khiến tôi ngây người.
“Em… Muốn kết hôn với chị à?”
“Nếu như chị nguyện ý.”
Người trước mặt không hề có chút đùa cợt nào.
Tôi sững người.
Bầu không khí đang cực kỳ yên tĩnh.
Điện thoại reo vang.
Là của Kỷ Lăng Hi.
Anh nhận điện thoại, lại cười với tôi: “Mẹ em gọi đấy, bảo hai chúng mình lên ăn sáng.”
45.
Tôi không thể tưởng tượng nổi, mấy hôm trước còn xấu hổ muốn chếc trước mặt ông bà chủ nhà, hôm nay đã ngồi ăn cơm với con trai và hai vợ chồng họ.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, xấu hổ đến mức không dám chạm chân xuống đất.
“Bé Lê muốn ăn gì con? Có cháo, có mì sợi, có sữa bò, còn có cả trứng tráng nữa.”
Bà chủ nhà cười tươi roi rói, giọng điệu vô cùng thân thiết.
Tôi có hơi được chiều sinh lo, trả lời thật nhanh.
“Dạ gì cũng được ạ.”
“Vậy lấy mỗi thứ một phần đi, bé Lê muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Ông chủ nhà cười ha hả, ngồi xuống đối diện tôi.
Hoá ra đây là bữa sáng thanh đạm tự nhiên của người có tiền.
Kỷ Lăng Hi lấy cho tôi một phần sandwich và sữa bò, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi.
“Đừng khẩn trương quá, chị căng thẳng thế này, hai người nọ cũng rất mất tự nhiên.”
Tôi nhìn về phía ông chủ nhà, quả nhiên ông cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chốc chốc lại đặt tay lên bàn cơm, chốc chốc lại tựa lưng về phía ghế, cuối cùng hình như thật sự không biết phải cư xử thế nào, phải nói những điều gì, bèn đứng dậy đi vào trong bếp phụ bà chủ dọn dẹp một tay.
Tôi có hơi cảm động.
Nhìn theo tình huống trước mắt, chắc bà chủ nhà cũng sẽ không nỡ ép tôi chia tay với con trai bà đâu.
Hệt như tôi đoán, bà chủ và ông chủ nhà chỉ đơn giản là gọi hai đứa chúng tôi lên ăn sáng thôi.
“Bé Lê, sau này ngày nào con cũng qua nhà cô ăn sáng đi. Con gầy quá, vẫn phải có da có thịt chút mới khoẻ mạnh được.”
“Đúng đúng đúng, thích ăn gì cứ nói với cô của con, không phải khách sáo đâu, đều là người một nhà cả.”
Người một nhà?
Từ này của hai người cuối cùng cũng khiến tôi rung động.
Không lẽ hai người bọn họ đồng ý chúc phúc cho tôi và Kỷ Lăng Hi rồi?
Đồng ý để tôi trở thành con dâu của bọn họ?
“Con trai cũng có người yêu rồi, cuối cùng cô chú cũng có thể về hưu, vui vẻ du lịch đi đây đi đó. Thu tiền sổ sách các thứ giao cho hai đứa cả.”
Thu tiền?
Hai chữ này đập thẳng vào lòng tôi một lần nữa.
Là thu tiền theo nghĩa tôi đang hiểu à?
Mặt mày Kỷ Lăng Hi cực kỳ bất đắc dĩ.
“Cha, mẹ, hai người lại muốn đi du lịch nữa à?”
“Đúng thế, nhân lúc đi đứng còn lưu loát, cha và mẹ con đăng ký thêm một tour nữa, tháng sau sẽ đi Tây Tạng. Giờ con cũng có người yêu rồi, cha mẹ không còn nguyện vọng nào khác nữa, sau khi tốt nghiệp con kết hôn với Tiểu Lê, sinh cho hai chúng ta một đứa cháu bụ bẫm chút là tốt rồi, khi đó chúng ta sẽ quay lại chăm cháu sau.”
Một đứa cháu bụ bẫm?
Cái này…
Tôi gắng sức đè mi mắt xuống, không cho nó trợn lên.
Có lẽ đây chính là tìm sẽ không được, thuận duyên mà tới, đúng là tới rồi còn không đón kịp.
Rõ ràng là đang thúc giục hai chúng tôi.
Ông chủ quá tuyệt!
Bố chồng, mẹ chồng, hai người yên tâm, con nhất định sẽ giúp hai người hoàn thành ước nguyện!
Có lẽ nếu đêm qua tôi không uống say, việc đã thành rồi đấy.
Bà chủ nhà không vui đánh chồng mình một cái.
“Ấy, ông nói nhiều thế làm gì, hai đứa nó vừa tới với nhau, ông còn nhắc kết hôn sinh con ở đây, không sợ doạ con bé chạy mất à!”
Ông chủ nhà nghe xong, hơi xấu hổ sờ sờ tay lên mũi.
“Ờm, bé Lê à, chuyện kia, vừa rồi chú nói linh tinh thôi, hai con cứ yêu thương nhau hết lòng là được, chuyện con cái gì đó, chúng ta cũng không gấp.”
Tôi vội vàng xua tay.
“Không sao không sao, thật ra con cũng hiểu được mà, phụ nữ nếu có thể thì kết hôn rồi sinh con sớm một chút, cơ thể cũng sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Ông chủ nhà nghe xong vô cùng vui vẻ.
“Thật đấy à, vậy thì tốt quá. Aiz, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cô chú cũng rơi mất rồi, có thể vui vẻ thoải mái đi du lịch nữa.”
Bà chủ nhà cũng cực kỳ vui vẻ, thân mật nắm chặt tay tôi.
“Bây giờ không có bao nhiêu đứa trẻ nghĩ được như con đâu. Bé Lê ngoan, hay là đợi năm sau Lăng Hi nhà ta tốt nghiệp, hai con cũng kết hôn luôn đi?”
…
Sang năm kết hôn?
Tôi nhìn về phía Kỷ Lăng Hi, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Từ tối hôm qua tới sáng nay, tim tôi hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Nếu biết bà chủ nhà sẽ không chia cắt tôi và Kỷ Lăng Hi, còn lâu tôi mới chủ động xuống tay với anh.
Hình tượng nhã nhặn rụt rè vỡ tan nát mất rồi.
Đáy lòng tôi cực kỳ hối hận.
“Làm sao thế?”
Kỷ Lăng Hi nhẹ giọng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Không sao hết.”
Hình như anh còn hơi ngập ngừng.
“Có phải mẹ em doạ chị rồi không? Cũng không sao, không cần phải để ý đến lời hai người họ nói đâu.”
Sao cơ?
Sao lại không phải để ý?
Tôi trừng anh một cái.
“Em không muốn kết hôn với chị?”
Kỷ Lăng Hi ngẩn người, lắc đầu.
“Không phải như thế.”
“Vậy sao lại bảo chị không phải để ý tới lời của cha mẹ em?”
Sắc mặt anh hơi dịu lại, mỉm cười với tôi.
“Em còn tưởng chị không muốn kết hôn quá sớm.”
Đùa gì thế, vất vả lắm mới lừa được Kỷ Lăng Hi vào tay, đương nhiên tôi phải kết hôn càng sớm càng tốt.
“Sao mà thế được, bây giờ chị kết hôn cùng em ngay còn được.”
Kỷ Lăng Hi cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt dần nhuốm phần dịu dàng, cực kỳ vui vẻ.
“Dù sao kết hôn sớm ngày nào, tiền thuê nhà sẽ bớt đi ngày ấy đấy.”
46.
Vừa ăn sáng xong đi xuống.
Chúng tôi đụng phải cô nàng 906 lần trước.
Vừa trông thấy Kỷ Lăng Hi, hai mắt cô nàng phát sáng như đèn pha.
“Anh ơi, đèn trần trong phòng em hỏng mất rồi, một lát anh xuống xem giúp em có được không?”
Xem ra cô nàng này chưa từ bỏ ý đồ.
Vậy cứ để chị đây làm người xấu.
Tôi chủ động khoác tay Kỷ Lăng Hi, còn thân mật dán sát vào lòng anh, nũng nịu bảo:
“Chồng ơi, một lát chúng mình xem phim gì thế?”
Kỷ Lăng Hi cũng hơi sững người lại, sau đó thuận ý ôm chặt lấy tôi, đuôi mắt cong lên.
“Chị bé thích là được.”
“Được, vậy chồng gọi thợ sửa đèn cho người ta trước đi, chị đi tắm đã, một lát gặp lại.
Dứt lời, tôi còn cố tình hôn mạnh hai cái lên mặt anh.
“Yêu chồng nhất!”
Cô nàng 906 há hốc mồm, ngơ ngác đứng nhìn hai chúng tôi.
Tôi cười rõ tươi, ném cho cô nàng một ánh liếc, sau đó nghêng ngang đi mất.
*
Sau khi tắm xong, chuông cửa nhà tôi cũng reo vang.
Tôi mở cửa, thấy Kỷ Lăng Hi cũng đã thay quần áo rồi.
Sơ mi trắng kẻ sọc, càng tôn đôi chân dài miên man kia lên hơn.
Người đẹp vì lụa, khí chất cực kỳ nổi bật.
Mặt này, dáng người này, đi làm người mẫu còn không ai dám chê.
“Bây giờ đi được…”
Tôi chậc chậc cảm thán, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng Hi như sắp thèm nhỏ dãi tới nơi.
Lại thấy anh cũng đang nhìn tôi, nói nửa câu đã dừng lại.
Tôi vô thức cúi đầu, vừa nãy mở cửa có hơi vội, nên tôi chỉ quấn mỗi khăn tắm đi ra.
Mà cái khăn tắm này còn quá ngắn.
Khó khăn lắm mới che khuất được những vị trí quan trọng, trừ ra thì những nơi khác cũng lộ sạch bách.
Hai người bốn mắt nhìn nhau lần nữa.
Cả hai chúng tôi đều hiểu đối phương đang nghĩ cái gì.
Tôi cắn đầu ngón tay, gò má cũng hơi nóng lên, nhỏ giọng hỏi anh:
“Hay là… Chúng ta không đi xem phim nữa?”
Đôi mắt đen của Kỷ Lăng Hi cực kỳ nóng bỏng, ánh nhìn cũng như đang gợn sóng.
Anh nghiêng người, âm giọng khàn đặc chứa đầy dục vọng.
“Chị chắc không?”
“Chị chắc.”
Một giây sau, anh bước tới, đầu ngón nâng cằm tôi lên.