Huệ Vương phạm phải đại ác ngập trời, trong Vương phủ lại không có cái gì bất thường.
Triệu Nguyên Triệt phán đoán, ông ta nhất định đều đem giấu tất cả tử sĩ và binh sĩ rồi.
''Tối nay cô đi đi, ta sẽ sắp xếp người đưa cô bình an đến Kinh thành''
''Yên tâm, tất cả những thứ mà cô và tộc nhân của cô gặp phải, cuối cùng cũng có một ngày có thể rửa sạch''
''Tại sao người phải giúp ta?'' Ô Lệ Na đầy vẻ cảnh giác.
Đại Cảnh triều mang cho nàng ký ức như cơn ác mộng, không cho phép nàng không nghi ngờ người trước mắt.
''Bởi vì Huệ Vương chẳng những sát hại tộc nhân của các cô, còn giết con dân của Đại Cảnh triều ngay dưới chân Thiên tử'' Triệu Nguyên Triệt lặng lẽ nhắm mắt lại, đáy mắt xẹt qua vẻ thương tiếc nhàn nhạt.
''Với lại'' ánh mắt Triệu Nguyên Triệt xa xôi.
''Bây giờ cô cũng không có chỗ nào khác, chỉ bằng một mình ngươi đi ăn xin trong thành Cam Châu, mãi mãi cũng không có khả năng có được cơ hội''
Ánh nến chập chờn u ám hắt vào gò má y, Ô Lệ Na ngửa đầu nhìn chằm chằm y, trái tim không hiểu sao hẫng nửa nhịp.
Rõ ràng người trước mắt này không dũng mãnh cường tráng bằng tộc nhân của nàng, cũng không giục ngựa phi nước đại ngang tàng hùng dũng, nhưng toàn thân y tản ra sự bình tĩnh tự nhiên, khiến nàng bất giác bội phục, tín nhiệm.
''Được''
Sau khi trầm mặc thật lâu, Ô Lệ Na rốt cuộc cũng thỏa hiệp.
''Cô đồng ý rồi, vậy bây giờ ta lập tức đưa cô rời đi''
''Vậy còn người?'' Ô Lệ Na ngửa đầu nhìn y.
''Cô không cần quản ta, sau khi vào Kinh tự có người sẽ chăm sóc mọi thứ cho cô, cô không cần lo sợ'' Triệu Nguyên Triệt vừa nói vừa nắm cổ tay nàng đi ra ngoài.
Ô Lệ Na chăm chú nhìn cổ tay hai người kết nối với nhau, không hiểu sao mặt đỏ lên.
Hai người lặng lẽ ra khỏi địa lao, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào.
Triệu Nguyên Triệt ôm Ô Lệ Na vào lòng, dùng y phục dạ hành đen nhánh quấn chặt hai người lại với nhau, thân hình linh hoạt tránh thoát hộ vệ tuần tra của Vương phủ vọt tường đi ra.
Gió đêm gào thét bên tai.
Ô Lệ Na núp chặt trong ngực Triệu Nguyên Triệt, nàng từ nhỏ đến lớn chỉ biết cưỡi ngựa, chưa từng nhìn thấy cong phu leo tường như thế này, sợ đến mấy lần định kêu lên đều gắng gượng nhịn xuống.
Triệu Nguyên Triệt cảm giác được người trong ngực không ngừng run rẩy, giống nai con bị hoảng sợ, thân thể mềm mềm đáng yêu áp sát vào ngực y, mùi thơm của thiếu nữ quấn quanh chóp mũi chui vào trong tim.
Hắn bất giác căng cứng cơ thể, sắc mặt đỏ ngầu không che giấu được.
''Khụ, ờm, cô có thể xuống rồi'' Triệu Nguyên Triệt vươn cánh tay dài ra, một đôi tay không biết đặt xuống đâu.
Ô Lệ Na như không nghe thấy, vẫn siết chặt lấy eo của y, dán chặt vào ngực y.
Rốt cuộc, nàng phát hiện tiếng rít bên tai dừng lại, có hơi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện đã đứng vững vàng trên đất, còn mình như nhánh dây leo quần trên người y.
''Á!!''
Ô Lệ Na sợ hãi kêu lên rồi bật ra, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đỏ bừng lên.
Nàng nhanh chóng phát hiện mình đã thất thố, liều mạng đè nén sợ hãi trong lòng, ra vẻ bình tỉnh sửa sang lại tóc tai.
''Đại Cảnh triều của các người còn có công phu như vậy, trước đây ta chưa từng thấy, Vương gia thứ lỗi...''
Nàng xấu hổ muốn rỉ máu, Triệu Nguyên Triệt cũng tám lạng nửa cân, y chẳng những đỏ mặt mà tứ chi còn cứng đờ, cánh tay dài vươn ra cũng quên buông xuống.
Hai người cứ xấu hổ như vậy, mãi đến khi tùy tùng hộ vệ tâm phúc đi tới bên cạnh y quỳ một chân trên đất.
''Vương gia, người thuộc hạ cần hộ tống chính là vị cô nương này sao?''
''Đúng!''
...
Lúc Triệu Nguyên Cấp nhận được mật hàm đưa tới từ Cam Châu, đã là ngày thứ tư Ô Lệ Na xuất phát.
Sau khi hạ triều trở về, hắn đứng chắp tay trước cửa sổ ở Ngự thư phòng, nhìn về hướng Cam Châu.
''Tính toán thời gian, cũng đã đến lúc rồi, ngươi phái người bí mật đưa cô nương kia tới hành cung ở ngoại ô Kinh thành, đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện, trẫm tìm cơ hội phải đích thân thẩm vấn''
Dù là trong thư Triệu Nguyên Triệt đã nói đại khái, hắn vẫn muốn nghe chính miệng nhân chứng này nói.
Hắn muốn biết Huệ Vương thúc bên ngoài hòa ái dễ gần như phụ thân kia của hắn, rốt cuộc là đối đãi thế nào với bách tính Cam Châu.
''Rõ!'' Phùng An Hoài trịnh trọng lui ra.
Qua hết tháng tư, thời tiết dần dần nóng bức, Triệu Nguyên Cấp một mình đi tới đi lui ở Ngự thư phòng, chắp tay sau lưng sải bước tới nội cung.
Hắn nhớ rõ Nhàn Nhàn mùa hè hàng năm đều kén ăn, năm nay không biết như thế nào.
Ra khỏi Chiêu Dương Cung, dọc theo đường cung hướng bắc, chỗ ngã ba định rẽ hướng đông đi Trữ Tú Cung, hắn bỗng nhìn về phía Trường Ninh Cung nguy nga ở phía tây.
Lúc này mới nhớ tới, nơi này còn một tiểu thư khuê các an phận thủ thường xuân thân cao quý đang ở, Nhị phẩm Tố phi do hắn thân phong.
Nhớ tới mình nhất thời nóng lòng tán dương nàng dạy dỗ Công chúa rất tốt, còn nói sẽ đi thăm, Triệu Nguyên Cấp vô cùng xoắn xuýt.
Quân vô hí ngôn, Triệu Nguyên Cấp nghĩ nghĩ vấn quay đầu đi tới Trường Ninh Cung.
Sớm liếc thấy nên tiểu thái giám chạy như bay vào thông báo.
Lúc Triệu Nguyên Cấp đến, Tố phi và Diệp tiệp dư đang dẫn theo Đại công chúa, đã cung kính quỳ gối giữ viện tử.
''Bình thân đi''
Triệu Nguyên Cấp hơi bất ngờ, hơn nữa không hiểu sao lại chột dạ, không dám đối diện với đôi mắt của Diệp Tư Nhàn.
Lại không không ngờ Diệp Tư Nhàn tạ ơn đứng lên, cười nhẹ tiến lên khóa chặt cánh tay hắn, cười ngọt ngào với hắn.
''Hoàng thượng, người đến thăm Công chúa sao, mau vào đi, Đại công chúa vừa mới vẽ một bức tranh, rất thú vị''
Diệp Tư Nhàn kéo Đế vương đi vào trong, Tố phi cười nhẹ năm tay Đại công chúa đi phía sau.
Triệu Nguyên Cấp nhìn thoáng ra sau lưng, lại nhìn Diệp Tư Nhàn bên cạnh, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn là ai, hắn đang ở đâu?
Sao cảm giác này giống như Nhàn Nhàn đang kéo cánh tay của hắn nũng nịu với hắn: ''Hoàng thượng người mau đến xem đi, hài tử của chúng ta rất có lòng''
Chờ đã! Đây không phải là Trường Ninh Cung của Tố phi à?
Đại công chúa vẽ vẫn là có tiến bộ, trên giấy trắng vẽ một con đại cẩu đốm vàng và một con hoa miêu tam thể đang đánh nhau, tiểu cô nương cầm đại tác phẩm của mình rụt rè giải thích với phụ hoàng.
''Đây là miệng của cẩu vàng, còn đây là đuôi của tiểu hoa miêu...''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
Mặc kệ tranh này rốt cuộc nát tới mấy, hắn vẫn phải thừa nhận cái đống xốc xếch không rõ đường nét bút tích trước mắt là một con chó và một con mèo.
Triệu Nguyên Cấp liều mạng nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ lên gáy nhi tử.
''Vẽ không tệ, tiếp tục cố gắng''
Lại thâm sâu nhìn thoáng qua Tố phi, cũng khen một câu.
''Di An vẽ như vậy đã là không dễ dàng gì, Tố phi dạy rất tốt''
Sắc mặt Tố phi đỏ bừng, rất cố gắng mới nhịn được cười.
Phải biết, cái đống lộn xộn đường cong này là nàng nghe nói Hoàng thượng giá lâm nên quyết định nhanh chóng bản thân tiện tay vẽ, Di An đáng thương còn cứng hơn, thay mẫu phi của mình nói láo.
Nhưng Di An cũng không cảm thấy mình đang nói dối, nó cảm thấy mẫu phi tiện tay vẽ một bức, cũng rất giống.
''Hoàng thượng, có phải người cũng thấy Công chúa có thiên phú không, người nhìn xem mèo là mèo còn chó là chó, nó mới sau tuổi thôi đó'' Diệp Tư Nhàn tán dương.
''Đúng là có thiên phú, dù sao cũng là Trưởng công chúa của Đại Cảnh triều mà, vẫn là phải thông hiểu thi từ thư họa một chút, vất vả cho Tố phi'' Triệu Nguyên Cấp rất qua loa.
''Hoàng thượng quá khen, thần thiếp không khổ cực gì'' Tố phi thân mật ôm dưỡng nữ vào lòng.
Đã không còn sớm, Đại công chúa không ngừng dụi mắt, hiển nhiên là buồn ngủ, Tố phi rất đau lòng, phân phó cô cô dẫn Công chúa đi ngủ.
''Cong không đi đâu, mẫu phi, con muốn nghe kể truyện!''