Nhưng tin tức tốt cũng không tới, chỉ có mất mát.
Diệp Tư Nhàn ép bản thân chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau lại buộc bản thân nuốt cơm vào, vì hài tử trong bụng, nàng thậm chí còn không dám đau lòng.
Chỉ có khi nhàn rỗi ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn hậu viện trống rỗng.
''Nương, lúc con mới tiến cung, nằm mơ cũng muốn trở về, con vô cùng sợ, một chút cũng không muốn ở đó''
''Vậy giờ thì sao?'' Diệp phu nhân mỉm cười.
''Bây giờ...con thà rằng lần này không trở về''
Diệp Tư Nhàn kinh ngạc, ánh mắt vẫn trống rỗng, xem ra giống hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Diệp phu nhân biết nàng là nói thật lòng.
Cái gọi là con gái lớn không dùng được có lẽ là nói thế này.
''Vậy sau này ít về thôi, cha con đời này xem như xong rồi, chờ ca ca con có tiền đồ, nương cũng tới Kinh thành chơi''
Diệp phu nhân xoa tóc nữ nhi, yêu thương trong lòng dường như trào ra.
Thời gian cứ thế mỗi ngày trôi qua.
Huyện Giang Hoài vội vã tìm kiếm tung tích Hoàng thượng, Huệ Vương vội vã dẫn đầu đại quân tiến đến Kinh thành, còn Thái hậu vội vã ép nhi tử của mình đăng cơ làm Đế.
Mười ngày sau.
Hoàng thượng vẫn không có tin tức, Triệu Nguyên Triệt không chịu xưng Đế, ngược lại là Huệ Vương mang đại quân thuận lợi đến Kinh thành, trú đóng ở hai mươi dặm ngoài Kinh thành.
Dân chúng Kinh thành không hiểu lắm, xôn xao bối rối không thôi.
''Nghe nói Hoàng thượng gặp nạn, triều đình sắp biến thiên!''
''Không phải nói Lục Vương gia muốn xưng Đế sao?''
''Lục Vương gia là đích Hoàng tử của Thái hậu, ngài ấy đương nhiên có tư cách, nhưng có vẻ như Lục Vương gia cự tuyệt''
''Lục Vương gia cự tuyệt, vậy Huệ Vương đó là làm sao?''
''Không biết nữa, cứ đợi xem đi!''
Trong thư phòng Lục Vương phủ, Triệu Nguyên Triệt nghe thủ hạ bẩm báo tin tức mười vạn đại quân, khuôn mặt bình tĩnh, phất tay để người lui ra.
''Xem ra Huệ Vương gia muốn tham gia náo nhiệt'' Triệu Nguyên Triệt cười lạnh.
Tâm phúc phòng thủ ở một bên vội vàng tiến đến: ''Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?''
''Tất nhiên là phải chiêu đãi Huệ Vương thúc chu đáo, dã tâm của ông ta cũng không phải ngày một ngày hai, không nên hành động thiếu suy nghĩ!''
Triệu Nguyên Triệt nghĩ nghĩ, vung tay lên phân phó.
''Chuẩn bị tiệc rượu tốt nhất, truyền tin cho Huệ Vương thúc, đêm nay bổn Vương mời ông ta dự tiệc!''
''Rõ!'' thuộc hạ cung tay thi lễ rời đi.
Triệu Nguyên Triệt lại triệu tập các Tướng quân phòng vệ Kinh thành, căn dặn họ: ''Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, phải giữ vững cửa thành, ai dám không làm tròn trách nhiệm, xử trí theo quân pháp!''
Các Tướng quân tuần phòng Kinh thành đều là Triệu Nguyên Cấp đích thân bố trí, trung thành tuyệt đối không thể bắt bẻ, bọn họ quỳ trên đất cung tay hành lễ.
''Xin Lục Vương gia yên tâm!''
''Lui xuống đi!''
Sau khi mọi người rời đi, Triệu Nguyên Triệt tựa trên ghế dài gỗ tử đàn, tùy ý xoay chén trà nhữ dao thiên thanh trong tay mà y thích nhất, muốn uống trà, đưa đến bên miệng lại lấy ra, lại đưa đến bên miệng, lặp đi lặp lại như vậy.
Y dứt khoát đặt mạnh chén trà xuống bàn trà, hết sức rốt ruột.
Mới chịu đựng được một tháng đã cảm thấy như trói tay trói chân nhốt trong lồng giam.
Có thể nghĩ nếu luôn ngồi trên Hoàng vị, bận rộn cả ngày như Hoàng huynh, chẳng phải là cả đời đều phải sống trong lồng giam sao?
Buồn cười nhất chính là mẫu hậu của y còn nhất định ép y đi vào con đường này, haha...
Đêm đó Huệ Vương vào Kinh thành, nhận được lời mời của Lục Vương gia, ông ta cười nhạt, không chút sợ hãi, không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
''Ranh con, còn đang bán mạng vì kẻ kia, lão tử sẽ đi, xem ngươi làm gì được ta?!''
Đúng lúc.
Ông ta cũng không muốn phỏng đoán suy nghĩ của nhau, dứt khoát nói thẳng cho y biết, mình muốn bảo tọa của Hoàng đế đó, xem ranh con đó kia nói thế nào?
Lục Vương phủ bên này.
Triệu Nguyên Triệt biết rõ ông ta thích xa xỉ háo sắc, đặc biệt cho người chuẩn bị ca cơ vũ nữ, giống như ở Huệ Vương phủ Cam Châu trước đây.
Yến hội vô cùng xa hoa lộng lẫy, Triệu Nguyên Triệt ngồi ở chủ vị ung dung mở quạt xếp ra.
''Huệ Vương thúc có hài lòng không?''
''Làm phiền cháu có tâm ý như vậy'' Huệ Vương thúc ăn thịt uống rượu, nhìn chăm chú các mỹ nhân.
Trong lòng Triệu Nguyên Triệt chán ghét, đi thẳng vào vấn đề: ''Vương thúc cũng nhận được tin Hoàng huynh gặp rủi ro rồi? Sao vào Kinh thành còn mang theo nhiều lính như vậy, chỉ sợ...không hợp quy củ đâu?''
Đám vũ nữ nhẹ nhàng phất tay áo, diễn tấu nhạc khí sáo trúc bên tai không dứt, nhưng chỉ có thúc cháu hai người biết bầu không khí đã bắt đầu kịch liệt.
''Hoàng thượng gặp rủi ro, ta làm Hoàng thúc lý nên tới trông nom Kinh thành, cháu hiền cảm thấy không ổn sao?''
''Hoàng thúc nói thỏa đáng, nhưng mười vạn đại quân vào Kinh thành thì không thỏa đáng, Kinh thành có binh tuần tra, không cần nhiều người như vậy!'' Triệu Nguyên Triệt khẩu Phật tâm xà.
''Dẫn binh tới thì sao? Hoàng thượng băng hà, đương nhiên phải lập tân quân khác, ta là Tướng quân đóng giữ Cam Châu nhiều năm như vậy, không thể dẫn binh trở về báo cáo công tác với tân quân sao?''
Huệ Vương nâng chén rượu, trong con mắt cáo già lóe lên vẻ đắc ý.
Báo cáo công tác mà thôi, lý lẽ chính đáng, không ai có quyền đuổi ông ta đi.
Mắt Triệu Nguyên Triệt nhìn ánh mắt Huệ Vương không chút che giấu dã tâm, đột nhiên cười nhạt.
''Hoàng thúc nói đúng, nếu Hoàng thúc là báo cáo công tác với tân quân, người Hoàng thúc định lập tân quân là ai?!''
Huệ Vương nhấp rượu ngon, sờ soạng bờ eo mềm mại thon nhỏ của vũ nữ, hời hợt nói vài chữ.
''Định sẽ lập chính ta!''
Lục Vương phủ có tai mắt của Thái hậu.
Chuyện yến tiệc cũng không phải bí mật gì, đêm đó truyền khỏi Lục Vương phủ, truyền đến tai Thái hậu.
''Cái gì? Lập chính ông ấy?''
Thái hậu định đi ngủ, nghe thấy tin tức lại vội vàng đứng lên, Nhạn Thu cô cô kinh hãi vội vàng khuyên.
''Nương nương, người tỉnh táo trước đã!''
''Không phải lúc trước ông ta nói muốn cất nhắc con của ông ta sao, bây giờ ông ta lại muốn lập chính ông ta? Ông ta...''
Thái hậu tức giận đến ôm ngực ho khan, mặt xanh xám, thở không nổi.
''Ta phải gặp ông ta, ta muốn gặp ông ta, Nhạn Thu ngươi đi sắp xếp...''
''Thái hậu nương nương, đã muộn rồi''
''Mau đi đi!''
Thái hậu kịch liệt ho khan, dùng sức đấm vào ngực, Nhạn Thu bước nhanh tới trước thuận khí, lại bị Thái hậu đẩy ra.
''Đi lấy lệnh bài của ta, ta nhất định phải gặp ông ta!''
Nhạn Thu bất đắc dĩ đành phải đi.
...
Sau nửa đêm, Thái hậu rốt cuộc nhìn thấy Huệ Vương đã hơi say.
Cuối cùng vẫn là người hơn năm mươi tuổi, uống chút rượu đã không chịu nổi, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Lúc thấy Thái hậu xuất hiện trước mặt, ông ta giống như trở lại nhiều năm trước, lúc bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã.
''Vãn Cầm? Chờ muội cập kê, ta sẽ tới nhà cưới muội!''
''Vãn Cẩm, đời này ta chỉ cần muội!''
Thái hậu giương mắt lạnh lẽo nhìn người trên giường hơi say rượu, trong mắt đều là tính toán và dã tâm.
''Nếu muốn cưới ta, tại sao còn muốn làm Hoàng đế? Lúc đó huynh đã đồng ý với ta, tôn Triệt nhi lên Hoàng vị, chúng ta rời khỏi Kinh thành đến sống ở chốn yên vui!''
''Hiện tại ta đồng ý, sao huynh lại đổi ý rồi?''
''Không! Không có, ta không có đổi ý'' Huệ Vương vuốt ve mặt Thái hậu.
''Chỉ là...ta ẩn núp quá lâu như vậy, không muốn thua nữa, còn nữa Vãn Cầm, con của nàng, không phải không chịu kế thừa Hoàng vị sao?''
''Nó không đồng ý, vậy tại sao không thể là ta?''