Triệu Nguyên Cấp vội vàng ngăn lại.
''Đều là người một nhà, không cần quá khách khí''
Triệu Nguyên Cấp giơ tay nhấc chân đều mang vẻ khiêm tốn hữu lễ, lại không mất đi uy nghiêm vô thượng của Đế vương.
Khiến Trần phu nhân không khỏi cảm thấy Hoàng thượng không chỉ có bá khí quân vương, còn đối với người nhà của mình đặc biệt khoan dung.
Thế là bà lại dấy lên hy vọng.
''Nếu Hoàng thượng nói vậy, lão nhân an tâm''
Trần phu nhân dùng khăn điểm một cái lên khóe mắt, lại khôi phục mỉm cười đắc ý, bà đưa tay kéo cháu gái bên cạnh giới thiệu với Hoàng đế.
''Đây là nhị phòng thứ nữ của chúng ta, năm nay mười lăm, luôn hâm mộ Hoàng thượng oai hùng, muốn vào cung làm bạn với tỷ tỷ của nó''
''Không thì sao lão nhân lại dẫn nó vào đây;
Lời này đơn giản là hoàn toàn không khách khí.
Thiếu điều nói thẳng vào mặt Triệu Nguyên Cấp, yêu cầu hắn hạ chỉ nạp phi.
Sắc mặt Hoàng hậu cực kỳ khó coi, mẫu thân trực tiếp vòng qua nàng để bức hôn Hoàng đế, nàng có thể vui mới lạ.
Nhưng, Hoàng thượng giống như không có gì không vui, thậm chí còn có chút hăng hái nhìn cô nương bên cạnh, hỏi nàng tên là gì.
''Thần nữ Trần Bội Nguyệt, tham kiến Hoàng thượng''
Cô nương tuổi vừa mới mười lăm lần đầu tiên nhìn thấy Đế vương anh tuấn uy vũ, mặt lập tức đỏ lên, nhu nhu quỳ trên đất dập đầu hành lễ.
''Bội Nguyệt...''
Triệu Nguyên Cấp chậm rãi đọc tên nàng, nét cười trên mặt cũng hòa hoãn lại.
''Danh tự không tệ, bình thân đi''
''Đa tạ Hoàng thượng''
Mặt Trần Bội Nguyệt ráng đỏ, thẹn thùng đứng lên lui đến bên cạnh Trần phu nhân.
Trần phu nhân nắm tay nàng liên tục tán dương, cái gì cầm kỳ thư họa, cái gì thi từ ca phú.
Triệu Nguyên Cấp cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà.
''Trần gia không hổ là xuất thân thế gia vọng tộc, dạy bảo con cái quả nhiên là có phương pháp''
Hắn cười nhẹ nhìn về phía Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy hài lòng.
''Hoàng hậu vào cung nhiều năm như vậy, cũng là tận tụy quản lý hậu cung vì trẫm, xứng là gương mẫu của phụ nữ toàn thiên hạ''
''Hoàng thượng quá khen, đây đều là chuyện thuộc bổn phận của thần thiếp''
Hoàng hậu đứng dậy, sắc mặt không thể nói là khó coi hay dễ nhìn.
Triệu Nguyên Cấp cười vang vỗ vỗ lên tay Hoàng hậu.
''Hoàng hậu khiêm tốn''
Hắn lại bồi Trần phu nhân nói chuyện một lát, thăm hỏi tình trạng của Trần gia, cuối cùng thưởng rất nhiều vàng bạc, đồ trang trí trân quý, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trần phu nhân nhìn bóng lưng Hoàng đế, chậm rãi đứng lên.
''Hoàng thượng quả nhiên là coi trọng Trần gia, nữ nhi, Hoàng thượng là coi trọng Trần gia!''
''Thì sao? Nương, chỉ cần con còn là Hoàng hậu, không cho phép nữ nhi của Trần gia tiến cung!'' Hoàng hậu vuốt ve mu bàn tay của mình, sắc mặt quyết liệt như lấp kín bằng tường băng, dù là có bao nhiêu cái cớ cũng tuyệt đối không thể làm nàng lung lay.
''Sao con lại ích kỷ như vậy, Trần gia cần hài tử mang huyết mạch Hoàng thất, nữ nhi, con không thể chỉ cân nhắc cho chính mình''
Trần phu nhân nói hết lời, Hoàng hậu chết cũng không đồng ý.
Trần phu nhân tức giận run rẩy chỉ vào mũi Hoàng hậu, mãi không nói ra lời, cuối cùng phất tay áo.
''Chuyện này không chỉ dựa vào ngươi, ngươi đồng ý hay không thì cũng phải đồng ý!''
Trần phu nhân thở phì phì dẫn người rời đi.
Hoàng hậu ngồi trên giường.
''Hoàng thượng đây là có ý gì? Rốt cuộc chàng ấy cố ý hay là vô tình?''
Hắn khen danh tự của Trần Bội Nguyệt hay, còn khen Trần gia dạy bảo con cái có phương pháp, chẳng lẽ là coi trọng Trần Bội Nguyệt?
Nhưng nếu coi trọng, lại vì cái gì không trực tiếp nạp phi, thậm chí ngay cả đề cập cũng không hề đề cập tới?
Tâm từ của Hoàng thượng bắt đầu từ khi ở Đông Cung nàng đã không đoán nổi.
Hiện tại càng đoán không ra.
Hoàng hậu chậm rãi đổ vào trên giường bụm mặt, cuộn tròn thân thể, bả vai co lại, cuối cùng khóc lớn.
Có lẽ Hoàng thượng từ khi mới bắt đầu đã không định tâm ý tương thông với nàng.
...
Triệu Nguyên Cấp rời khỏi cung Tê Phượng, lại tới Tây Hà Cung như chạy sô đi chợ.
Tây Hà Cung, Hứa gia lão phu nhân cũng sớm đến.
Bà đang dào dạt đắc ý khoe khoang với Hứa phi, lần trước gặp Đại hoàng tử ngoài cung, hắn đang dẫn người cưỡi ngựa ngàng trên đường.
''Lúc ấy ta đang ngồi trên xe ngựa, ngay cả con ngựa của ta cũng kinh ngạc, con nói xem đứa nhỏ đó mới bao nhiêu tuổi đã can đảm quyết đoán như vậy, cưỡi ngựa nhanh như vậy!''
Hứa lão phu nhân mặt mày hớn hở khoe đại ngoại tôn của mình ưu tú cỡ nào.
''Có nhiều hài tử mười tuổi không dám lên ngựa đâu, Đại hoàng tử đúng là Đại hoàng tử, rèn luyện trong quân doanh đúng là không giống bình thường''
''Nương, trên đường đều là bách tính, sao người không ngăn nó một chút, lỡ làm bách tính bị thương Hoàng thượng biết được, lại phải trách phạt Diên nhi''
''Làm bị thương thì làm bị thương, bách tính là cái gì chứ, chỉ cần cháu ngoại lớn của ta vui, nó muốn thương tổn bao nhiêu người thì cứ thương tổn bấy nhiêu''
Hứa lão phu nhân mắt tam giác nhếch cao, lỗ mũi hận không thể ngửa lên trời.
Hứa phi không cách nào bắt chẹt bà, lắc đầu không nói.
Lúc Triệu Nguyên Cấp đi vào, đúng lúc nghe được lời này, trông thấy cảnh này.
''Diên nhi lại chạy khỏi quân doanh từ khi nào?''
Hắn sải bước vào cửa, tự mình đỡ Hứa lão phu nhân lên, lại đỡ Hứa phi.
''Đa tạ Hoàng thượng''
Hứa phi đứng dậy tự tay đưa lên nước trà nóng hổi.
''Đứa bé kia nghịch ngợm từ nhỏ, chỉ sợ là lén lút chuồn khỏi quân doanh, Hoàng thượng người nhất định phải quản giáo chặt chẽ, để nó ở ngoài cung chăm chỉ học''
''Trẫm phái tới mấy sư phó cho nó rồi, yên tâm đi''
Triệu Nguyên Cấp nhấp một ngụm trà, hững hờ nói.
Mời sư phó là sợ hắn mù chữ, sợ hắn gây họa tày đình, là để coi chừng hắn.
Về phần học có tốt hay không, chi bằng dựa vào chính hắn.
Tương lai học tốt thì dùng, học không tốt thì tìm một thái ấp xa xa phái ra đó.
Có nhà ngoại và mẫu phí thế này, đứa nhỏ này thực chất bên trong chỉ sợ cũng mang theo tà khí, để tay lên ngực tự hỏi, hắn thực sự không trông cậy gì.
Nửa ngày sau đó.
Triệu Nguyên Cấp bồi tiếp Hứa phi chiêu đãi lão phu nhân.
Thăm hỏi Hứa gia, nói vài việc vặt trong cung ngoài cung, cuối cùng lại ban thưởng thật hậu.
Quá trình giống hệt, Triệu Nguyên Cấp đứng dậy rời đi.
''Cung tiễn Hoàng thượng''
Âm thanh phía sau ngày càng nhỏ, bước chân Triệu Nguyên Cấp ngày càng nhanh, chỗ như vậy hắn không muốn ở lâu thêm một giây nào.
...
Cuối cùng trở lại Chiêu Dương Cung đã tới gần trưa.
Triệu Nguyên Cấp mệt mỏi không muốn nói chuyện, đổ xuống giường đọc binh thư một hồi, tới gần ăn trưa mới lại đi ra ngoài hướng tới Trữ Tú Cung.
''Bày thức ăn trưa của trẫm ở đó''
''À phải rồi, bữa tối cũng vậy, hôm nay trẫm không đi''
''Dạ!''
Phùng An Hoài cung kính lĩnh chỉ, sai người đi theo hầu giá.
Trong Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn còn đang tính trưa nay ăn gì.
''Nghe nói vừa có măng mùa đông ngon lắm, để các nàng ấy hầm cho ta canh gà hoa lau măng mùa đông đi''
''Còn có...cá chép dấm đường béo nhất, làm cho ta một con''
''Còn muốn đậu hũ Ma Bà nữa, gần đây ta thèm cay''
''Dạ!'' Xuân Thiền cười tủm tỉm đi truyền lời.
Diệp Tư Nhàn đắc ý cầm tiểu thuyết, tiếp tục rong chơi trong những câu chuyện xưa không hợp thói thường.
Nàng đọc say sưa, thậm chí ngay cả Hoàng thượng vào cửa ngồi vào bên cạnh nàng cũng không phát hiện.
''Nhàn Nhàn? Nàng đọc gì đó?''
Đột nhiên xuất hiện giọng nói dọa đến Diệp Tư Nhàn đặt sách xuống.
''Hoàng thượng? Người đến từ khi nào?''
''Đến được một lúc rồi, hôm nay trẫm cực kỳ mệt mỏi'' hắn dứt khoát nằm trên giường, mỏi mệt nhắm mắt lại.
''Nhàn Nhàn nàng nói xem, vị trí này, sao lại thân bất do kỷ như vậy?''