Cửa Cung Hoan

Chương 188: Sụp đổ



''Hoa phương nghi nói chuyện nên cẩn thận một chút, ngươi nói ta muốn hại ngươi, vậy ta cũng muốn hỏi một chút, ta hại ngươi thì ta được cái gì?''

Diệp Tư Nhàn thẳng lưng giãn ống tay áo, đoan trang ưu nhã nâng chén trà lên, uống một ngụm trà sữa đặc chế.

Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp rơi trên người nàng, thấy tiểu nữ nhân thay đổi ở Trữ Tú Cung ăn như gió cuốn, quả nhiên là đại khí ưu nhã, hết sức thanh lịch.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn gần như không thể tin đây là cùng một người.

''Ta ghen ghét địa vị của ngươi? Hay là sủng ái? Hay thứ gì khác?''

Lời nói này phun ra Phùng An Hoài cũng muốn bật cười, cái miệng của Diệp tiệp dư này cũng quá lợi hại, ai mà không biết Hoa phương nghi không được sủng ái cũng không có địa vị cao như nàng.

Quả nhiên, Hoa phương nghi xấu hổ giận dữ vô cùng.

''Ngươi!''

Nàng tức giận đến căng cả mặt, trong đôi mắt đều là ác độc.

''Ta không được sủng ái như ngươi, không có địa vị cao như ngươi, nhưng Diệp tiệp dư, trong cung ai mà không biết ngươi muốn độc bá Hoàng thượng, muốn những kẻ vướng chân vướng tay như chúng ta biến mất?''

Diệp tiệp dư chiếm lấy Hoàng sủng nhiều năm, căn bản không để mắt tới cung quy, dã tâm của nàng sáng tỏ ai mà không biết?

''Câu này cũng không tệ, ngươi đúng là vướng chân vướng tay, ta cũng chính xác muốn ngươi biến mất, nhưng mà...''

Diệp Tư Nhàn buông chén trà xuống, ưu nhã tiếp nhận khăn lụa Xuân Thiền đưa tới, lau lau nước đọng trên khóe môi.

''Nhưng ta khiến ngươi biến mất, cũng sẽ không làm lộ liễu như vậy''

''Đầu óc ta không có lỗ hổng, loại chuyện ngu xuẩn ban ngày ban mặt mưu hại Hoàng phi như vậy, ta sẽ không làm'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt.

Hoa phương nghi tức giận muốn chết, vừa định phản bác, lại nghe Diệp tiệp dư nói.

''Trái lại là Hoa phương nghi, y phục của ngươi ẩm ướt róc rách, tóc thì không có ướt, còn không bằng tỳ nữ của ta toàn trên dưới đều ướt đẫm, nói ngược lại một chút, đây là ai muốn ai chết vậy?''

''Ngươi!''

Hoa phương nghi sửng sốt không nói nên lời.

Nàng chỉ có thể nước mắt đầm đìa chỉ vào Diệp Tư Nhàn: ''Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ta muốn mưu hại cung nữ của ngươi?''

''Ta cũng đâu có nói vậy!'' Diệp Tư Nhàn cười lạnh, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm vuốt vé nếp uốn trên váy áo.

''Để ta nói, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mà nói thật đi, nếu không...ta cần phải vì cung nữ của ta mà đòi công đạo''

Hoa phương nghi run rẩy đưa mắt nhìn Đế vương, thấy hắn cũng không có ý muốn làm chủ cho mình.

Đành an phận quỳ trên đất.

''Phải, là thần thiếp đi đường không cẩn thận, suýt rơi xuống hồ, là Viên Nguyệt cô nương làm việc nghĩa cứu được thần thiếp một mạng, lúc ấy thần thiếp ma xui quỷ khiến muốn dùng cái này để hãm hại Diệp tiệp dư, đều là thần thiếp có tội''

Diệp Tư Nhàn hài lòng gật đầu.

''Vậy còn tạm được, Hoa phương nghi, ai cũng nói ngươi xuất thân thế gia đại tộc, sau này những chuyện như vậy nên suy nghĩ rồi hẵng làm''

''Dạ, đa tạ Diệp tiệp dư''

Hoa phương nghi không cam tâm tình nguyện dập đầu.

Triệu Nguyên Cấp từ đầu đến cuối đều ở một bên nhìn, hắn thấy, người bên cạnh nói chuyện làm việc có chút lạ lẫm, lại khiến hắn nhìn bằng con mắt khác.

Sau khi Hoa phương nghi khóc sướt mướt rời đi, Triệu Nguyên Cấp dẫn theo nàng trở lại Trữ Tú Cung.

Đồ ăn đã nguội lạnh, hai người đều không ăn được, Diệp Tư Nhàn gọi tiểu Trù phòng làm vài món quà vặt đến lấp bao tử.

''Gạo nếp dồn ngó sen mà Trù nữ làm thật sự rất ngon, Hoàng thượng nếm thử đi, chắc chắn sẽ thích''

Triệu Nguyên Cấp cho hạ nhân lui, ôm Diệp Tư Nhàn vào lòng.

''Bây giờ học được bản lĩnh, lợi hại như vậy, trước kia nàng mềm mại yếu đuối, người ta bắt nạt tới cửa nàng cũng chỉ muốn né tránh''

''Không phải sao?'' Diệp Tư Nhàn vuốt bụng.

''Ai cũng nói nữ tử trời sinh yếu đuối, bản năng làm mẹ thì mạnh, thiếp không thể cứ yếu đuối, thiếp phải sống thật tốt, bạo hộ con của thiếp''

''Được!''

Triệu Nguyên Cấp vuốt vuốt sợi tóc của nàng, lại hôn lên trán nàng một cái.

''Vậy thì cố gắng, đừng để mình chịu ủy khuất''

''Hoàng thượng, người lát nữa đi xem Hoa phương nghi đi'' Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên cười.

''Tại sao, vậy mà nàng còn muốn đẩy trẫm ra ngoài?'' Triệu Nguyên Cấp không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Tư Nhàn lại cười: ''Như hôm nay Hoàng thượng đi gặp Trần gia phu nhân và Hứa gia phu nhân, Hoàng thượng, thiếp hiểu người, mặc dù người nhà của Hoa phương nghi không tới, nhưng...bọn họ chưa chắc không biết tình cảnh của Hoa phương nghi, người là Hoàng thượng, cần lấy đại cục làm trọng''

Triệu Nguyên Cấp không thể nào tưởng tượng ra, tiểu cô nước trước đây hoạt bát ngây thơ, đong đưa cánh tay của hắn muốn xuất cung chơi, sẽ nói ra mấy chữ 'lấy đại cục làm trọng' này.

''Nhàn Nhàn, trẫm còn chưa kịp sủng nàng, sao nàng lại trưởng thành rồi?''

''Chờ sau này trẫm rảnh rỗi, còn muốn dẫn nàng cải trang vi hành''

Triệu Nguyên Cấp chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống, trước kia luôn treo trong ngực, bây giờ rốt cuộc cũng rơi xuống, nện đến tim hắn cũng đau nhói.

''Về sau có nhóc con này, chỉ sợ đi đâu cũng phải có tiểu tùy tùng đó''

''Vậy thì đừng mang nó theo''

''Hoàng thượng người nói gì đó, ai ui!''

Diệp Tư Nhàn cảm thấy thai động một trận mạnh mẽ, nàng ôm bụng cau màu, cười khanh khách không ngừng.

Triệu Nguyên Cấp giúp nàng xoa eo, giúp nàng thuận khí, bưng bát mớm nước cho nàng.

''Người nhìn đi, nói không mang nó theo, nhóc con liền không vui, Hoàng thượng người vẫn nên đi đi''

Nụ cười trên mặt Triệu Nguyên Cấp cứng đờ, nàng vẫn đuổi hắn đi.

''Nhàn Nhàn, lời trước kia nàng nói còn giữ lời không? Nàng nói muốn cưỡng chế đuổi nữ nhân bên cạnh trẫm đi, chỉ chừa lại một mình nàng''

''Chắc chắn, đương nhiên rồi, chỉ cần thiếp còn sống một ngày, chắc chắn sẽ giữ lời''

Diệp Tư Nhàn cười hắc hắc, nhẹ nhàng đẩy hắn.

''Nhưng bây giờ người còn có chuyện quan trọng hơn, nói trước, không cho ôm, không cho đụng tay đụng chân nâng đỡ thân cận với nhau, càng không cho phép qua đêm, nếu không thiếp sẽ ghen!''

Triệu Nguyên Cấp không trả lời, chỉ đứng dậy ung dung nhìn nàng vài lần, quay người sải bước rời đi.

Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi dần dần thu lại nụ cười, trong mắt dần dâng lên nước mắt.

''Tiểu chủ, sao người lại muốn đuổi Hoàng thượng đi vậy? Hoàng thượng vốn không muốn đi'' Xảo Yến không hiểu.

''Nhưng chàng ấy là Hoàng thượng, chàng nhận lấy kính ngưỡng vạn dân, nhất định phải gánh vác trọng trách giang sơn, những nữ nhân trong cung phía sau mỗi một người đều là một đại gia tộc, Hoàng thượng không đi không được''

Nhớ tới trước kia khi còn bé, chơi đùa trong phố, mọi người nói đến Hoàng thượng đều là tuyệt đối là chủ của vạn dân, đoán chắc cuộc sống của Đế vương thế nào cũng là tiêu dao suиɠ sướиɠ.

Có người nói, hắn có ba ngàn giai lệ, một đêm có thể đổi mươi nữ nhân khác nhau.

Có người nói, cả phòng của hắn đều là vàng bạc châu báu, đũa cũng làm bằng vàng.

Có người nói, Hoàng thượng có sơn trân hải vị ăn không hết, mỗi ngày đi ngao du trên trời dưới đất.

Nhận định của tất cả mọi người, Hoàng thượng nhất định là người thiên hạ đệ nhất suиɠ sướиɠ.

Nhưng chân chính đến trước mặt mới biết được, Hoàng thượng cũng là người thiên hạ đệ nhất bất đắc dĩ.

''Dù sao nô tỳ cũng không hiểu, nhưng tiểu chủ, Hoa phương nghi là đầy bụng xấu xa''

''Cho nên các ngươi mới theo dõi sát vào cho ta, vừa có động tĩnh bất thường ta sẽ đích thân đi mời Hoàng thượng về'' Diệp Tư Nhàn tức giận đứng dậy chống nạnh.

''Như vậy còn được, tiểu chủ người nên như vậy''

Lúc này ở Nghi Nguyệt Cung.

Hoa phương nghi ghé vào trên giường trong tẩm điện khóc chết đi sống lại.

''Chiêu Duyệt, sao chuyện lại biến thành như vậy?''

''Ta phải làm gì đây? Trữ Tú Cung thao túng Hoàng thượng như lồng sắt, ta ngay cả cây kim cũng không đâm qua nổi.