Liên quan tới thân thế của Triệu Nguyên Triệt, Triệu Nguyên Cấp bất kể thế nào cũng không tin.
Nhưng Triệu Nguyên Triệt lại cười cười, như chấp nhận số phận.
''Dù Hoàng huynh có tin hay không, thân thế của đệ chính xác trăm phần trăm, nếu người thật sự không tin, cũng có thể vào cung hỏi Thái hậu''
Y cau mày, ngay cả hai chữ mẫu hậu cũng không muốn gọi.
Triệu Nguyên Cấp ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, rốt cuộc khôi phục không nổi dáng dấp ban đầu.
Hắn biết, Nguyệt Triệt nói có thể là thật.
Nhưng cho dù là thật, y là hài tử của Huệ Vương thúc, y cũng có thể là một Quận vương, vẫn là người thuộc Hoàng thất, bất kể thế nào cũng không cần làm tới mức giáng thành thứ dân.
Huống chi, y vào sinh ra tử vì Đại Cảnh triều, nhiều lần lập đại công.
''Nguyên Triệt đệ nghe đây, bất luận thế nào đệ vẫn là hảo huynh đệ của trẫm, huống hồ chuyện này không ai biết, trước kia không sau này cũng không, người đó cũng đã chết, đệ cần gì phải vướng mắc?'' Triệu Nguyên Cấp khoác hai tay lên vai đệ đệ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn y.
Dù là vì mặt mũi của Hoàng thất, chuyện như vậy cũng nên che đậy thật kín, tuyệt đối không được làm ầm ĩ lên.
Huống chi hắn không phải vì tôn nghiêm của Hoàng thất, hắn là thật lòng coi y như huynh đệ.
''Không cần đâu'' ánh mắt Triệu Nguyên Triệt thản nhiên nhìn lại Hoàng huynh.
''Cả đời này của đệ quang minh lỗi lạc, thực sự không chịu đựng được trên người có vết bẩn như vậy, Vương tước với đệ mà nói đã thành gông xiềng nặng nề, Hoàng huynh, huynh sẽ giúp thần đệ tháo bỏ gông xiềng này có phải không?''
Ánh mắt y chân thành tha thiết mà thản nhiên, cho dù trên mặt vẫn còn tái nhợt do trọng thương chưa lành, nhưng lưng y thẳng tắp thân thể như ngọc, đứng như một gốc ngọc thụ lâm phong.
''Nguyên Triệt''
''Hoàng huynh!''
Ánh mắt hai người đối nhau, không chút nhượng bộ.
Trọn vẹn nửa khắc, ai cũng không muốn lùi lại dù chỉ một bước.
''Sau đó thì sao, sau khi giáng thành thứ dân thì sao? Đệ còn muốn đi đâu? Hoặc là nói đệ định làm cái gì?''
Triệu Nguyên Triệt rốt cuộc cười, trong tròng mắt đen nhánh trong suốt đều là nhẹ nhõm.
''Đệ muốn làm người bình thường, làm nông, đánh cá, làm cái gì cũng được, chỉ có đừng ở trong Hoàng thất, vẫn xin Hoàng thượng thành toàn!''
Y lại nhấc áo bào quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thỉnh cầu, dường như Hoàng thượng mà không mở miệng đáp ứng y sẽ vĩnh viễn không đứng dậy nữa.
Triệu Nguyên Cấp đứng chắp tay dưới đình, nhìn ánh nắng dần ngả về phía tây, bên mặt Triệu Nguyên Triệt trắng và trong suốt, cộng thêm toàn thân y là áo trắng, giống như lập tức sẽ mọc cánh thành tiên.
Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua lá sen vang tiếng xào xạc.
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp như dời sông lấp biển, thay đổi nhanh chóng sau đó rốt cuộc đau khổ nhắm mắt lại.
''Vậy còn Thái hậu thì sao?''
Triệu Nguyên Triệt cong môi cười, nhàn nhạt: ''Thái hậu như bây giờ, là rất tốt rồi''
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp giật mình, hóa ra Nguyên Triệt biết tất cả mọi chuyện, nhưng y lại chưa bao giờ ỷ vào công lao của mình cầu xin cho Thái hậu, y thật đúng là...
''Đệ yên tâm, về sau ta chắc chắn sẽ đối xử tử tế với Thái hậu''
Giam cầm vẫn phải giam cầm, nhưng có thể giam cầm không lo cơm áo, cho bà sống hết quãng đời còn lại.
''Đa tạ Hoàng thượng!''
Triệu Nguyên Triệt dập đầu thật sâu, sau đó thản nhiên đứng dậy.
...
Sau ngày đó, Triệu Nguyên Cấp không nghe được tin tức của Triệu Nguyên Triệt nữa.
Y giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, biến mất không còn tăm hơi khỏi Hà Phong Viên.
Tiết Đoan Ngọ Triệu Nguyên Cấp phái người lại tới tặng đồ, nghĩ cho y nhiều ngân lượng một chút tiễn y một đoạn, lại phát hiện Hà Phong Viên người đã đi, nhà đã trống.
Tất cả vật phẩm còn nguyên tại chỗ, nhiều vật phẩm quý giá như vậy, y đều không mang đi.
Đám tiểu thái giám xuất cung đem đồ nguyên hình nguyên dạng trả lại, Triệu Nguyên Cấp sửng sốt một hồi, rốt cuộc phất phất tay.
''Thôi, cứ vậy đi!''
Nói tạm biệt thì phải làm sao đây, nếu Nguyên Triệt là người tham phú quý, y căn bản sẽ không công khai thân thế của mình, càng sẽ không ngay cả Vương tước cũng không cần, nhất định phải trốn nhà đi.
Nhưng người như y vốn dĩ đáng có được mọi điều tốt nhất trên đời.
Tiết Đoan Ngọ trong cung tổ chức cung yến, các Hậu phi dường như phát hiện tâm tình Hoàng thượng khó chịu, trong bữa tiệc cũng không dám nói cười.
Nhưng sênh ca diệu múa bên dưới, bầu không khí yến hội cũng không quá ngượng ngùng.
Chỉ là ánh mắt Triệu Nguyên Cấp đờ đẫn uống mấy chung rượu, trong lòng càng uống càng khó chịu.
Rốt cuộc, Đế vương sắc mặt âm trầm rời tiệc, múa nhạc cũng dừng lại im bặt.
Hoàng hậu lúng túng cười cười.
''Có lẽ là Hoàng thượng không khỏe, đúng lúc hôm nay thời tiết cũng không tốt, đều trở về sớm nghỉ ngơi đi''
''Dạ'' các hậu phi cung kính tán đi.
Triệu Nguyên Cấp ra khỏi An Khang điện, long hành hổ bộ đi trên đường cung đen nhánh.
Phùng An Hoài dẫn theo tiểu thái giám hầu hạ soi đèn dẫn đường, nhưng Triệu Nguyên Cấp bực bội đá văng đèn ra, giận dữ mắng mỏ.
''Cút!''
Bọn thái giám nơm nớp lo sợ quỳ trên đất, mặc cho Đế vương một mình biến mất trong đêm tối mênh mông.
Hắn tới Ninh Thọ Cung, nơi này hắn đã từng thường xuyên tới để tận hiếu đạo.
Mà bây giờ nghĩ lại hiếu đạo trước kia, đều cảm thấy nực cười.
Một nữ nhân cùng kẻ khác yêu thương vụиɠ ŧяộʍ còn hạ sinh nghiệt chủng, có tư cách gì hưởng thụ hiếu đạo của Đế vương, bà ta cũng xứng sao?
Bên trong Ninh Thọ Cung, Thái hậu đang quỳ gối tụng kinh trong Phật đường đơn sơ nho nhỏ.
Tất cả vật trang trí trân quý trong Phật đường đều đã bị dọn đi, chỉ còn lại một chiếc tượng Phật bằng đất sét, một bát hương, một chiếc đèn Liên Hoa Hải.
Thái hậu y phục mộc mạc, cầm phật châu Bồ Đề trong tay, thành kính quỳ gối trước Phật.
Bà đang cầu phúc cho nhi tử của mình.
Nguyên Triệt mà biết tình cảnh của bà hiện tại, đứa nhỏ đó nhất định sẽ báo thù cho mình, nhất định!
Triệt, con nhất định phải sớm ngày hồi phục, sau đó giẫm Hoàng huynh của con dưới chân, báo thù cho mẫu thân.
Con của ta, tuổi già của nương dựa vào con.
Cuối cùng cầu nguyện ở Phật đường xong, bà đang chuẩn bị dâng một nén nhang ở Phật tiền.
Nhưng vừa mới mở mắt liền bị dọa đến hồn phi phách tán, trước mắt không biết có người đứng từ khi nào, mặt mũi âm trầm, gò má như dao gọt gần như còn hung tàn hơn mười tám vị La Hán trong kinh Phật.
''Ngươi là ai?!'' Thái hậu liều mạng lui về phía sau, nghiêm nghị hỏi.
''Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp, mẫu hậu đã không nhận ra rồi sao?''
''Hoàng đế? Là ngươi?'' Thái hậu tiếp tục lui về sau, lông tơ sau lưng dựng đứng.
''Ngươi tới đây làm gì?'' rốt cuộc lui đến góc tường Thái hậu trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
''Tất nhiên là tới nói cho mẫu hậu biết một tin tức tốt''
Triệu Nguyên cấp bỗng nhiên tiến lên phía trước, cười như Tu La Địa Ngục, hắn vươn tay bóp lấy yết hầu của Thái hậu dễ như trở bàn tay.
''Nếu không thì bà còn nghĩ ta tới thăm viếng bà sao?''
Giọng nói của hắn như ma quỷ đòi mạng truyền đến từ trong địa ngục, Thái hậu sớm đã sợ đến hồn vía lên mây.
''Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!''
Thái hậu vùng vẫy định gỡ tay của hắn ra, bảo hộ yết hầu, nhưng mặc cho bà cố gắng thế nào cũng không làm được gì.
''Ngươi! Triệu Nguyên Cấp ngươi vô sỉ!''
''Ta vô sỉ? Không biết là ai cùng Huệ Vương yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sinh ra Nguyên Triệt, cũng không biết là ai muốn lợi dụng thân thế của nó buộc nó mưu phản, mẫu hậu, là bà nhỉ?''
''Tiếc là bà tính sai rồi, Nguyên Triệt nó không thích tranh đấu trong cung với nhau, nó hoàn toàn từ bỏ thân phận địa vị của mình, nó rời đi rồi''
Triệu Nguyên Triệt gằn từng chữ nắm vuốt cằm Thái hậu.
''Là bà, ép nó đi''
''Ngươi nói cái gì?''
Biểu hiện của Thái hậu từ khiếp sợ qua đến hoảng hốt, lại đến tuyệt vọng không dám tin, trong miệng cứ thì thào lẩm bẩm làm sao có thể.