Cửa Cung Hoan

Chương 197: Bại lộ



Trong đôi mắt đen nhánh nhanh chóng ướt sũng, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Hoàng đế, sau khi liên tục xác nhận mới cắn môi.

''Y đi đâu? Hoàng thượng, ta có thể gặp y một chút không?''

Triệu Nguyên Cấp thở dài nói với nàng, bản thân kỳ thật đã bắt đầu truyền tin nàng sẽ đến trong nửa tháng nay, tiếc là y như bốc hơi khỏi nhân gian, từ đầu tới đuôi đều không hề lộ diện.

''Tại sao, đã nói ta muốn tới thì có thể tới, tại sao y ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà bỏ đi? Y đã nói, ta muốn tới thì tới mà!''

Nữ tử mới vừa rồi còn tươi đẹp kiều diễm, lúc này co quắp trên đất khóc như mưa, mặc cho hai ba cung nhân cũng không cách nào đỡ nàng lên được.

''Tại sao không đợi ta, ngươi muốn sống bình thường thì không thể mang ta theo sao?'' Ô Lệ Na khóc đến thương tâm.

Triệu Nguyên Cấp nhất thời không biết khuyên thế nào, đành phải lúng túng an ủi.

''Nếu có duyên, các ngươi nhất định còn có thể gặp lại nhau, nếu như ngươi muốn đi tìm đệ ấy, vậy thì đi thôi, chắc là có thể tìm được''

''Đa tạ Hoàng thượng, ta nhất định đi tìm y, mặc kệ là trời nam hay biển bắc, dù có dài đằng đẵng, ta đều phải tìm tới y'' trong tròng mắt Ô Lệ Na đều là kiên định.

Triệu Nguyên Cấp không giữ nàng lại thêm nữa, chỉ phất phất tay cho người giải tán.

...

Năm nay không khác biệt gì so với trước đây, gia yến bận rộn, lễ tế tự trang trọng, quốc yến to lớn, gia yến phồn hoa náo nhiệt.

Từ hai mươi ba tháng chạp thẳng đến ngày mồng hai tết, mới dừng lại sơ sơ.

Mùng hai hôm nay, Diệp Tư Nhàn vẫn không có việc gì đang tựa trước cửa sổ thủy tinh, nhìn mấy cột băng treo ngược ngoài cửa sổ.

''Khi nào thì ta có thể triệu kiến mẹ ta tới Trữ Tú Cung!''

''Nương nương hiện tại người có thể, chỉ tiếc phu nhân không có ở Kinh thành'' Xuân Thiền đấm chân cho nương nương.

Diệp Tư Nhàn cười khổ: ''Chính ta ở đây thì cũng thôi đi, vẫn là đừng để mẹ ta tới''

Diệp Tư Nhàn duỗi lưng, giãn gân cốt, cho nhũ mẫu ôm Cảnh Châu tới.

Vẫn tốt, nàng còn có nữ nhi.

Cảnh Châu mặc áo yếm gấm màu đỏ thẫm, cổ áo và ống tay áo khảm lông màu trắng, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn.

Mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng được nhũ mẫu dùng dây đỏ quấn lại, chỉ để lại một lớp tóc cắt ngang trán, cái trán còn dùng son điểm một chấm đỏ chu sa.

Tiểu nha đầu ăn mặc đẹp đẽ, hệt một búp bê sứ.

Nhũ mẫu vừa ôm nàng vào cửa, tiểu Công chúa cũng có chút sốt ruột, trong đôi mắt to ngập nước đầy vẻ không tình nguyện, nàng đưa hai cánh tay nhỏ ra thẳng tắp, nhìn trừng trừng bên ngoài, trong miệng y y a a không biết đang nói gì.

''Muốn ra ngoài sao?''

Diệp Tư Nhàn nhìn về phía nhũ mẫu.

Nhũ mẫu thì cười khổ: ''Nương nương, tính tình Công chúa nhanh nhẹn hoạt bát, không chịu ở trong phòng dù chỉ một khắc, nô tỳ đã ôm ngài ấy ra ngoài đi dạo một vòng, vẫn chưa được''

Diệp Tư Nhàn thấy nữ nhi gấp đến độ thấy rõ như muốn khóc, nàng đành phải cười lắc đầu.

''Bọc cho nó thêm một cái chăn nhỏ, ôm ra ngoài đi''

''Dạ!''

Nhũ mẫu đang định đi xuống, bỗng nhiên bị gọi lại.

''Được rồi, chờ ta thay y phục, ta đi cùng các ngươi, hôm nay trời ấm áp, phong cảnh cũng tốt, ta ra ngoài thưởng mai''

''Dạ!''

...

Nếu nói tới hai nơi có hoa mai nở đẹp nhất trong cung, thì một là trên sườn núi gần hồ Thái Dịch, còn một nơi nữa là Bắc Uyển ở gần Cẩm Tú Hiên.

Bên Bắc Uyển, Diệp Tư Nhàn có bóng ma tâm lý, từ khi dời ra ngoài cũng không tới đó nữa.

Lần này cũng vậy, nàng đi thẳng tới hồ Thái Dịch.

Trên đường đi y y a a tự nói chuyện một mình, thỉnh thoảng cười khanh khách, trêu tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Cuối cùng đã tới hồ Thái Dịch, trên sườn núi bên cạnh đã đỏ rực một mảnh, hồng mai nở rộ như ráng mây, Cảnh Châu vui vẻ vỗ tay kêu to.

Diệp Tư Nhàn tự tay hái hoa mai đưa vào trong tay nữ nhi, để nhũ mẫu đưa nàng tới rừng mai gần đó đi dạo, mình thì đi đến chỗ sâu trong rừng mai.

''Mấy nhánh hoa bên ngoài đều không đẹp, chúng ta phải chọn nhánh đẹp để cắm bình''

Diệp Tư Nhàn dẫn theo Xuân Thiền, đang cầm bình hoa, chủ tới hai người cười hì hì đắm chìm trong biển hoa.

''Nụ hoa chưa nở thích hợp làm trà hoa khô, cánh mai nở rộ rồi thì thích hợp phơi khô dùng làm hương liệu, còn nửa nở nửa chưa thì thích hợp cắm bình nhất''

Nàng nói liên miên lải nhải, cầm cây kéo trong tay, nhìn trúng một nhánh là cắt một nhánh, bất tri bất giác, hai chủ tớ đã đến chỗ sâu nhất.

Đang lúc cười cười nói nói, bên trong núi giả bỗng truyền ra một loạt âm thanh, mập mờ không rõ giống như là có nam có nữ.

''Ai đó!'' Xuân Thiền cảnh giác bảo vệ trước người chủ tử.

Diệp Tư Nhàn cũng cảnh giác nhìn xung quanh, chờ lúc phát hiện ra chưa có ai biết, mau chóng dẫn theo Xuân thiền định rời khỏi.

Nhưng mắt của Xuân Thiền rất tinh, chỉ một chút lập tức trông thấy cái yếm đỏ để lại trong khe đá.

''Đó là cái gì vậy?'' nàng chỉ vào cái yếm đỏ bị lãng quên kia.

Sắc mặt Diệp Tư Nhàn mất tự nhiên, chưa kịp chuẩn bị gì thì Xuân Thiền xông ra.

Tất nhiên là không bắt được gian, nhưng cái yếm đỏ lại bị Xuân Thiền cầm trong tay, nhìn kỹ nàng mới mặt đỏ tới mang tai.

''Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội!''

Xuân Thiền sợ tới mức buông cái yếm xuống, cuống quít quỳ xuống dập đầu.

''Đứng lên đi, kỳ thật ngươi cũng không có gì sai, chỉ là ban đầu ta nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện''

Diệp Tư Nhàn thở dài.

''Nếu ngươi đã phát hiện, cho thấy có lẽ đối phương cũng biết chúng ta, lúc này không thể không tự vệ''

Vừa nãy rõ ràng có đôi nam nữ đang vụиɠ ŧяộʍ, nếu còn muốn giả vờ câm điếc làm như không nhìn thấy như vậy thì đối phương nhất định sẽ trả thù mà không kiêng nể gì.

''Lấy thứ đó đi, đừng để lộ ra, chúng ta lặng lẽ ra ngoài'' sắc mặt Diệp Tư Nhàn nghiêm túc.

Dòng suy nghĩ của nàng rất rõ ràng, nếu đối phương dàn xếp ổn thỏa, nàng có thể lựa chọn không vạch trần, nếu đối phương muốn báo thù, vậy thì ngại quá, trực tiếp lấy ra chứng cứ trừng trị tội danh họa loạn cung đình.

Lúc Diệp Tư Nhàn dẫn theo Xuân Thiền ra ngoài, đúng lúc Cảnh Châu đang cầm một cánh hoa mềm mại định nhét vào miệng.

Nhũ mẫu vừa cười vừa lấy cánh hoa trong tay nàng đi, tiểu nha đầu cũng không giận, nhanh chóng y y a a lại nắm chặt thêm một cái.

''Đi thôi đi thôi, tội vì phải lãng phí những bông hoa này, con đó tiểu nha đầu này'' Diệp Tư Nhàn thân mật ôm nữ nhi.

Nhũ mẫu đưa tiểu cô nương trong ngực tới, nhẹ nhàng cười nói.

''Lần này Công chúa rất vui vẻ, người nhìn xem chơi bao nhiêu cũng không đủ''

''Nhưng cũng phải có lúc kết thúc, đúng không Cảnh Châu? Không thể vì thích mà có thể tùy tiện tới''

Diệp Tư Nhàn ôm nữ nhi rời đi, một đoàn người trở về Trữ Tú Cung.

Lúc này ở Nghi Nguyệt Cung, Hoa phương nghi run lẩy bẩy ngã vào trên giường, dùng mền gấm che kín thân thể, ánh mắt đều là nham hiểm.

''Nữ nhân Trữ Tú Cung kia quá phiền phức, không biết nữ nhân này có ác độc đến mức muốn xen vào chuyện bao đồng hay không''

''Làm sao bây giờ? Chiêu Duyệt, ta phải làm sao bây giờ? Ai mà ngờ hôm nay thời gian này trong cung như vậy mà còn có người không an phận?!''

Hoa phương nghi cực sợ.

Hôm nay là thị vệ kia hẹn nàng, ban đầu thanh thiên bạch nhật là không nên đi, nhưng nàng không nỡ.

Bây giờ không đi, lần sau phải tới nửa tháng nữa mới đến lượt hắn trực, nàng sẽ chờ chết mất, cho nên...