Cửa Cung Hoan

Chương 43: Nàng phải bảo trọng



Diệp Tư Nhàn thất sủng không ngoài dự đoán.

Sau lễ vạn thọ Hoàng thượng cố ý hạ chỉ, cấm túc nàng ở Cẩm Tú Hiên, không có ý chỉ bất luận kẻ nào cũng không được tới.

Ngày đầu tiên, Diệp Tư Nhàn rất tức giận, Viên Nguyệt khuyên nàng học cách nhượng bộ.

Nhưng đến ngày thứ hai, Diệp Tư Nhàn lùi một bước càng nghĩ càng giận.

Nàng ngồi trên giường Mỹ nhân phủ lông chồn, ngước mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ u ám.

Hiện tại Cẩm Tú Hiên không còn bộ dạng rách nát như trước, lan can cẩm thạch bên ngoài cửa sổ nhỏ đã được quét vôi, xanh biếc.

Tiểu hoa viên trong tiền đình trồng các loại cây cỏ, ngô đồng to cỡ miệng chén, chuối tây cao bằng một người, còn có một mảnh hoa hùa hè mới nở, còn hai cụm Hải Đường và hai cây Lục Ngạc Mai nữa.

Viện tử không lớn không nhỏ được dọn dẹp tinh xảo độc đáo, rất có ý vị, càng không cần nói trong phòng trang hoàng tràn ngập mùi vị Giang Nam.

''Hoàng thượng kỳ thật vẫn để ý người, người nhìn xem phòng viện này đi, đều là tâm ý của Hoàng thượng...''

Diệp Tư Nhàn ngước mắt nhìn xung quanh, tuy nói tất cả đều do Hoàng hậu bố trí, nhưng nếu không có Hoàng thượng, Hoàng hậu ngay cả liếc mắt cũng sẽ không thèm liếc tới nàng.

Đạo lý dễ hiểu, nhưng nàng vẫn cảm thấy Hoàng đế có bệnh.

''Vậy cũng chỉ là trước kia thôi, từ khi vào tháng chạp cũng không biết ở đâu ra nhiều tấu chương như vậy, hắn liền xem ta như người hầu'' Diệp Tư Nhàn cảm thấy Hoàng đế rất không để tâm.

''Không phải, người hầu còn có tiền công, ta ngay cả tiền công cũng không có'' càng nghĩ càng giận.

''Đó là do Hoàng thượng tín nhiệm người, người khác ngay cả cửa Ngự thư phòng cũng không bước vào được, ân sủng này...''

''Sủng ái sủng ái, còn cấm túc thì sao? Còn nói muốn dẫn ta xuất cung giải sầu, hừ! Nói không giữ lời!''

..

Gần đây đám phi tần rất vui vẻ, nhất là mấy vị tăng thêm thể diện ở lễ vạn thọ, đó là dốc hết sức tranh sủng.

Hôm nay điểm tâm làm đưa tới, đến mai lại hầm canh bổ, Triệu Nguyên Cấp thu hết không từ chối ai, ngầm thưởng cho Phùng An Hoài, mình thì vội vàng phê tấu chương như cũ.

''Hoàng thượng, phải lật thẻ rồi'' Tiểu Đàm Tử giơ khay bạc cẩn thận quỳ trên đất.

Triệu Nguyên Cấp ngước mắt, liếc thấy thẻ tên của Tống tần.

Tay cầm ngự bút của hắn dừng lại một chút, kêu người lui ra ngoài.

Đèn hoa mới lên, Triệu Nguyên Cấp rốt cục cũng phê xong hết tấu chương trên ngự án, đứng dậy giãn gân cốt, đứng chấp tay trước cửa sổ.

''Phùng An Hoài, dọn dẹp sạch sẽ bọn người ở Kính sự phòng, loại người này để trẫm gặp nữa thì đầu của ngươi cũng không còn''

Phùng An Hoài sửng sốt, thật lâu mới phản ứng được Hoàng thượng là đang nói Tiểu Đàm Tử.

''Dạ'' Phùng An Hoài đổ mồ hôi.

''Cẩm Tú Hiên sao rồi?''

Phùng An Hoài nhanh chóng bẩm báo nói Cẩm Tú Hiên đều khỏe mạnh, không ai dám tới quấy rầy, nhóm tiểu chủ đều đặt tâm tư ở chỗ Hoàng thượng.

''Chỉ e là trong lòng Diệp tiểu chủ, còn giận người''

Đáy mắt Triệu Nguyên Cấp lóe lên một tia cưng chiều chính mình cũng không nhận ra: ''Nàng còn không biết xấu hổ dám giận trẫm, nếu không phải trẫm che chở nàng, đám người kia không biết đã lại giội cho nàng loại nước bẩn gì''

''Được rồi, sắp xếp kiệu, ngày mai đi Minh Sơn hành cung'' là thời điểm để dỗ dành tiểu nữ nhân.

''Dạ'' Phùng An Hoài kính cẩn lui ra.

...

Diệp Tư Nhàn bị lay tỉnh, híp mắt vuốt vuốt cánh tay, phát hiện bên cạnh hình như có người.

''Ai đó?'' nàng đột nhiên mở mắt.

''Ái phi rốt cục cũng dậy rồi'' Triệu Nguyên Cấp nhìn mặt trời đỏ đã lên thật cao ngoài cửa sổ xe.

''Hoàng thượng? Sao người lại ở đây?'' Diệp Tư Nhàn đảo mắt một lượt, sắc mặt kinh hãi: ''Đây là xe ngựa? Hoàng thượng người muốn đi đâu?''

''Hành cung Minh Sơn, trẫm đáp ứng cho một số người muốn xuất cung, không thể làm một tiểu nhân nói không giữ lời'' Triệu Nguyên Cấp trêu chọc.

Diệp Tư Nhàn nghẹn nói không ra lời, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: ''Sao người biết ta nói sau lưng người như vậy''

Triệu Nguyên Cấp không có phản ứng với nàng, chỉ vứt ra một ánh mắt 'trẫm còn không hiểu nàng sao'

''Hoàng thượng, sao người không nói trước, thần thiếp còn chuẩn bị''

Người nào đó cười hì hì ngồi quỳ trên nệm tơ ngỗng ân cần xoa bóp cho người ta.

''Sớm báo cho nàng biết? Để tất cả phi tần hậu cung biết sau đó tới tìm nàng gây phiền phức?'' Triệu Nguyên Cấp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ chỉ vào trán của nàng: ''Nàng có biết nàng gây thù chuốc oán rất nhiều người trong hậu cung không?''

''Vậy cũng đâu thể chỉ trách một mình thần thiếp'' Diệp Tư Nhàn không có ngốc.

''Người cũng không có việc gì cũng lôi thần thiếp tới Ngự thư phòng, một lần ở vài ngày, người khác không hiểu lầm cũng khó?''

''Trẫm không giam giữ nàng, ai biết nàng sẽ lại phát sinh thêm chuyện gì?'' Triệu Nguyên Cấp đưa tay chọc chọc gáy của nàng.

Phương nam gặp trận bão tuyết, tấu chương dâng lên như tuyết rơi bay tới Ngự thư phòng, hắn thân là Đế vương không thể không quản, nhưng tiểu nữ nhân trước mặt này đây, hắn cũng không thể mặc kệ.

Lần này là hạ độc Tôn thải nữ vu oan nàng, tiếp theo độc dược sẽ xuất hiện ở đâu cũng không biết, nữ nhân này thông minh có thừa nhưng không đủ tâm cơ, người khác tính toán đặt bẫy nàng liền mắc mưu.

''Nói vậy Hoàng thượng vẫn tốt với thần thiếp?'' Diệp Tư Nhàn có chút không rõ.

Triệu Nguyên Cấp không để ý tới nàng, một tay chống trán nhìn về phía xa, trong mắt ẩn giấu lo lắng, hắn đang lo cho bách tỉnh trong trận tuyết.

Diệp Tư Nhàn mơ hồ thấy Triệu Nguyên Cấp có rất nhiều tâm sự.

Nhưng lại không dám hỏi, dứt khoát ngoan ngoãn ngồi yên lặng một bên, mệt mỏi thì dựa vào trên người hắn, trong xe ngựa yên tĩnh, không ai nói thêm câu nào.

Minh Sơn cách kinh thành khoảng một ngày đi đường, khí quyển nguye nga, mái hiên màu đỏ chu sa, ba bước có một cái ao, đi năm bước có một con suối, còn bốc hơi nước bồng bềnh, được ánh sáng lưu ly ngũ sắc chiếu vào, mờ mờ ảo ảo như tiên cảnh chốn nhân gian.

''Thật xinh đẹp''

Đế Phi xuống xe ngựa được cung nhân vây quanh tiến vào hành cung, đi thẳng đến tẩm điện, Diệp Tư Nahf ncòn chưa kịp nhìn.

Nàng nhìn chỗ này sờ chỗ kia, mừng rỡ như đứa trẻ, có cung nhân muốn ngăn lại, Triệu Nguyên Cấp liền đưa tay cản, cho tất cả cung nhân lui xuống.

''Thích nơi này không?''

''Thích lắm!'' Diệp Tư Nhàn cuối cùng cũng thấy Hoàng đế làm một việc giống người.

''Thích thì cứ dạo chơi đi, ngày mai trẫm còn việc khác phải làm, không cùng nàng đi được'' Triệu Nguyên Cấp ở sau lưng nhàn nhạt nói.

Diệp Tư Nhàn trợn to hai mắt quay đầu: ''Người muốn đi đâu?''

Triệu Nguyên Cấp tiến lên giúp nàng vuốt mớ tóc rối trên trán, nhằn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng: ''Mặc kệ trong cung có truyền đến tin tức gì, cũng không cho phép nàng trở về, chờ trẫm tới đón nàng''

Thần sắc hắn nghiêm túc, Diệp Tư Nhàn bị hù sợ.

''Hoàng thượng người đang nói gì vậy??'' sao đột nhiên còn nói lời từ biệt, Diệp Tư Nhàn mơ hồ cảm thấy hắn muốn rời đi, đi tới một nơi rất nguy hiểm.

Triệu Nguyên Cấp cởϊ áσ choàng trên người xuống khoác lên cho nàng, xoay người đứng chắp tay.

''Phương nam có trận tuyết lớn, rất nhiều tin tức không đưa về được, bách tính nơi đó đều mất liên lạc với bên ngoài, trẫm...không thể không quản''

''Đi bao lâu?''

''Ít thì một tháng, nhiều thì...'' Triệu Nguyên Cấp quay người nhìn về phía nàng, trong mắt đều là không nỡ.

''Trận tuyết ở phương nam làm bao nhiêu bách tính bị thương trẫm cũng không biết, lần này đi có lẽ lành ít dữ nhiều, Nhàn Nhàn, nàng phải bảo trọng!''