Diệp Tư Nhàn phục sủng.
Ngoại trừ mùng một đầu năm Hoàng thượng dẫn đầu các thân thuộc đến tế thiên tế tổ, thời gian còn lại đều là Diệp mỹ nhân hầu giá ở Chiêu Dương Cung.
Thấy năm đã qua, tết Nguyên Tiêu sắp đến vẫn chưa thấy Diệp mỹ nhân ra khỏi Chiêu Dương Cung.
Chúng phi tần hậu cung triệt để bùng nổ:
''Diệp mỹ nhân đúng là thủ đoạn, bị thương còn chưa lành đã thị tẩm, còn chuyên phòng chuyên sủng!''
''Chậc chậc chậc, thì ra Hoàng thượng vẫn luôn chưa quên được cô ta''
''Không phải sao? Ngọc phi nương nương cũng bị cô ta hạ xuống, tâm ý của Hoàng thượng thật đúng là khó đoán, khi nào mới đến phiên ta đây?''
Đối với việc này Diệp Tư Nhàn tỏ ý vội vã.
''Tới đây, ta hận không thể ngay lập tức nhường cho ngươi đó, ngươi thử tới đây viết chữ một mạch hơn mười ngày đi? Viết xong còn phải làm đồ ăn vặt cho nam nhân kia, còn phải kể cho hắn nghe về tục lệ của Giang Nam''
Người nào đó khóc không ra nước mắt: Ai muốn tới bây giờ tới luôn đi, cướp phần đi này.
Triệu Nguyên Cấp đương nhiên không thấy bản thân quá đáng, bất quá nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương ngày càng nhăn nhó hắn vẫn quyết định tết Nguyên Tiêu sẽ dẫn nàng xuất cung giải sầu.
''Hoàng thượng, người thật sự là quá tốt'' Diệp Tư Nhàn nước mắt lưng tròng.
Mặc dù vào kinh cũng đã hai năm, nhưng nàng vẫn chưa biết tết Nguyên Tiêu ở kinh thành là như thế nào, thật không ngờ, mười mấy ngày nay cố gắng cũng có thể đổi lấy kinh hỉ thế này.
Trên xe ngựa xuất cung, Diệp Tư Nhàn cọ vào cánh tay của Triệu Nguyên Cấp, cười không thấy mặt trời.
''Không mắng thầm trẫm nữa à?''
''Không có không có, thần thiếp nào dám chứ''
Rất nhanh đã tới chợ đêm kinh thành, trên đường lớn rộn ràng, xe ngựa gần như không thể tiến về phía trước.
''Xuống đây đi, ở phía trước phải đi bộ'' Triệu Nguyên Cấp nhảy xuống xe ngựa vươn tay.
Diệp Tư Nhàn thò cái đầu nhỏ ra nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nắm tay Triệu Nguyên Cấp leo xuống xe ngựa.
''Hoàng...à, Gia, nơi này đông người quá''
''Tất nhiên''
Triệu Nguyên Cấp cười như có như không, cho dù mặc y phục tầm thường như dân chúng, cũng không lấn át được bá khí và sự tôn quý bức người trên người hắn.
''Đi thôi, trẫm dẫn nàng đến thưởng thức kinh thành...''
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe Diệp Tư Nhàn 'quào' một tiếng vọt tới trước một quán lồng đèn, cầm một cái lồng đèn hình con thỏ nhìn tới nhìn lui thích thú không chịu buông tay.
''Thật xinh đẹp, đáng yêu quá''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
Được thôi, đi dạo hay không đi dạo cái gì? Một đại nam nhân cũng không thể tranh cái này với nàng.
Thế là...Trong lúc Triệu Nguyên Cấp đang chen chúc vòng qua người đi đường để tới chỗ bán lồng đèn, Diệp Tư Nhàn lại chạy đến một cửa hàng đồ trang sức, hai mắt sáng rực nhìn vòng tay trên kệ hàng.
''Chậc chậc chậc, đẹp quá, cái này chắc là mắc lắm ha?''
Triệu Nguyên Cấp: ''???''
''Khách quan, ngài còn muốn mua đèn lông không vậy?'' tiểu nhị không vui, làm gì có ai nhìn mãi mà không chịu bỏ tiền ra.
''Mua!'' Triệu Nguyên Cấp lấy bạc vụn đã chuẩn bị ra đưa cho tiểu nhị, cầm đèn lồng vội vàng đuổi theo.
Nhưng Diệp Tư Nhàn lại đổi chỗ.
''Khách quan, cái vòng này ngài còn mua không?''
''Mua!''
''Khách quan, ngài có mua cây trâm này không?''
''Mua!''
''Khách quan, túi thơm này...''
''Mua mua mua!''
Đêm đó dân chúng ở kinh thành đều nhìn thấy, một nam nhân cao lớn uy nghiêm, trên vai đeo đèn lồng, trong tay cầm vòng tay trâm cài, bên miệng ngậm túi thơm, trên cánh tay vắt khăn lụa, như tên biếи ŧɦái xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành.
Mà kẻ cầm đầu Diệp Tư Nhàn không hề biết gì về những thứ này cả.
Đang lúc nàng đứng ở quầy bán mì hoành thánh định quay đầu tìm phu quân, thì thấy một nam nhân kỳ quái đi tới chỗ nàng.
Cau mày nhìn hồi lâu mới nhân ra đây chính là...
''Hoàng thượng?'' Diệp Tư Nhàn há to mồm.
''Nàng còn biết trẫm là Hoàng thượng, thật to gan!''
Triệu Nguyên Cấp đen mặt, toàn thân mình như vậy nếu để người khác trông thấy, thanh danh cả đời không phải sẽ bị hủy trong chốc lát sao?!
Tiểu nha đầu này cứ một mực tỏ ra vô tội, nàng vô tội à? Một chút cũng không!
''Hoàng thượng, người đây là...?'' Diệp Tư Nhàn không hiểu gì hết.
Sửng sốt cả buổi mới phát hiện đồ vật treo trên người hắn đều là những thứ mình đã xem qua trong cửa hàng.
''Không phải là người...'' mua lại hết?
Triệu Nguyên Cấp hung hăng luếc nàng một cái: ''Không phải sao? Còn không mau tự mình tới lấy đi!''
Diệp Tư Nhàn cười haha run hết cả người chạy tới, nhanh chân nhanh tay lấy đồ xuống, lại tự mình giúp Hoàng đế phu quân chỉnh lại y phục.
Hai người ngồi xuống bàn ở quầy mì hoành thánh.
Động tác của Diệp Tư Nhàn rất thành thục, Triệu Nguyên Cấp lại ngồi rất khó chịu, thân hình nam nhân cao lớn ngồi bàn thấp làm nổi bật hình ảnh như nhà chòi đồ chơi trẻ em.
Diệp Tư Nhàn cười đến thê thảm.
''Hoàng thượng, người quả nhiên chỉ xứng ngồi ở trên cao trong cung điện xa hoa, chỗ ngồi của dân chúng thế này không thích hợp với người''
Triệu Nguyên Cấp gian nan xếp gọn cặp chân thon dài của mình, sắc mặt tái xanh: ''Nói năng xằng bậy, trẫm là nhất quốc chi quân, chỗ nào cũng tới''
''Được được được, chỗ nào cũng tới, trước tiên người ngồi ở đây đi, thiếp đi mua mì hoành thánh''
Diệp Tư Nhàn linh hoạt đứng lên, cẩn thận lấy đồng xu trong túi ra, cười thân thiện đưa cho tiểu nhị, nói mình muốn hai bát mì hoành thánh.
''Được rồi khách quan''
Tiểu nhị đầy nhiệt tình nhận tiền đếm, đột nhiên nghiêng đến gần Diệp Tư Nhàn.
''Cô nương, tên ngốc kia là người quen của cô à?''
''Tên ngốc???''
''Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy mà, dáng dấp đẹp vậy mà, haizz, đáng tiếc, quán chúng tôi cũng không có gì nhiều để giúp, cho cô hai đồng tiền nè''
Tiểu nhị đau lòng nhét cho nàng hai đồng.
Diệp Tư Nhàn trợn mắt há mồm cầm hai đồng trở lại chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện Triệu Nguyên Cấp đang dõi theo nàng.
''Sao vậy? Vừa rồi người kia nói cái gì?''
''Không, không có'' Diệp Tư Nhàn che giấu lương tâm: ''Hắn nói mì hoành thánh nhà hắn ngon nhất con phố này, nói thiếp sau này thường xuyên ghé đến ăn''
Triệu Nguyên Cấp không nói gì nữa, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Bếp ăn đơn sơ, bàn ghế thấp bé, hoàn cảnh xung quanh ồn ào, và...trên bàn xung quanh dân chúng vô cùng vui vẻ.
Rõ ràng những chỗ thế này khiến hăn cực kỳ khó chịu, nhưng không hiểu sau muốn nếm thử, đồ mà dân chúng thích rốt cuộc là có mùi vị gì.
''Nhàn Nhàn?''
''Hửm?'' Diệp Tư Nàng lạnh đến chóp mũi cũng đỏ lên, mặt mũi tràn đầy mong chờ nhìn tiểu bị bưng mì hoành thánh nóng hổi tới.
''Trước kia nàng cũng thường đi dạo phố thế này à?''
''Tất nhiên rồi, Giang Nam của chúng thần thiếp mặc dù không náo nhiệt bằng kinh thành, nhưng quà vặt thì cực kì ngon, thiếp cùn gđám tiểu tỷ muội hàng xóm...''
Nàng múc một cái hoành thánh da mỏng nhân thịt thật to cẩn thận thổi nguội, ân cần đưa đến bên môi Đế vương.
''Người nếm thử đi, ngon lắm''
Triệu Nguyên Cấp bán tín bán nghi nếm thử một miếng, quả nhiên, da mỏng, nhân thịt ngon mềm nhiều nước, so ra kém xa xỉ hoa lệ hơn Ngự thiện nhưng hương vị lại độc đáo.
''Chẳng trách họ ăn đến vui vẻ như vậy''
''Người cũng thích sao?''
Diệp Tư Nhàn cũng không kịp đợi ăn một miếng, thỏa mãn nhắm mắt, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Hai bát mì hoành thánh nhanh chóng chui vào bụng, trong lúc đó Diệp Tư Nhàn nói bóng nói gió cho hắn biết, hàng hóa trên đường nhìn ngắm là được rồi, nếu muốn mua thì nhất định phải ép giá, nhất định không thể trực tiếp trả tiền.
Triệu Nguyên Cấp nghe không hiểu: ''Ép giá là gì?''
''...''
Được rồi, dạy Hoàng đế học ép giá, nàng nghĩ cái gì vậy chứ?
Hắn chỉ cần cao cao tại thượng ngồi trong cung điện, liền có vô số người bưng vô số bảo bối tuyệt thế vô song dâng lên trước mặt hắn rồi.